Men theo mùi hương, Diệp Phong một đường đi đến phía sau nhà. Nơi đó vẫn còn đang bốc lên khói bếp, một thân hình quen thuộc ngồi quạt lửa, ánh mắt đăm chiêu không biết đang tơ tưởng điều gì?
"Nàng đang nhớ ta sao?"
Lục Yên Nhiên quay lại, nghiêng đầu nói: "Ta cảm thấy mình bị tâm bệnh."
Diệp Phong ngồi xuống kế bên, giúp nương tử nhà mình nhóm lửa, thừa biết nửa câu sau nàng muốn nói gì, không khỏi cười trêu: "Bệnh tương tư thì làm sao mà chữa. Nàng cũng học được nói mấy lời này, định trêu chọc ta sao?"
Lục Yên Nhiên mím môi cười thẹn, mặt đã đỏ bừng: "Ta ngại muốn c·hết, không biết sao chàng ngày nào cũng nói được mấy lời như vậy."
"Bởi vì ta thật lòng thật dạ chứ sao. Lời từ trong trái tim mình ra, có gì mà không nói được." Diệp Phong cảm thấy ngoại trừ luyện thân thể bền chắc như thép, là nam nhân thì không thể thiếu một gương mặt dày.
"Lại nói, tương tư không phải là bệnh. Ta cảm thấy nếu như có phút giây nào đó mà không nhớ đến nàng thì mới là bệnh rồi."
Lục Yên Nhiên lắc đầu, chỉ biết mỉm cười e lệ.
"Nương tử, sau đó có lẽ ta lại phải rời đi một thời gian."
"Lần này Thiên Sơn luận võ làm lớn chuyện, e rằng sau đó sẽ có rất nhiều người đến hỏi thăm. Ta thật không muốn không khí yên bình nơi này bị phá hỏng rồi." Diệp Phong thổn thức nói.
Lục Yên Nhiên gật đầu: "Khi nào chàng đi?"
"Có lẽ là hôm kia, có lẽ là thêm vài ngày nữa... Có nương tử ân cần như vậy, ta thật sự là không nỡ rời đi." Diệp Phong chưa nghiêm túc được bao lâu, lại bắt đầu ngứa miệng.
"Bất kể là chàng đi đâu, ta đều sẽ ở nơi đây đợi chàng trở về." Lục Yên Nhiên lơ đãng nói, sau đó nhịn không được đỏ mặt, vùi đầu nhóm lửa.
Diệp Phong nhìn nhà mình mỹ kiều thê, lòng kiềm khó đặng, nhịn không được nói:
"Nương tử, hay là ta để lại một tiểu Diệp Phong bầu bạn với nàng?"
Lục Yên Nhiên nhịn không được dùng quạt phẩy hắn một cái: "Ban ngày ban mặt, ai lại đi nói mấy chuyện này."
Diệp Phong cười khà khà: "Đóng cửa lại hết chẳng phải là thành ban đêm rồi sao?"
...
Sau đó chẳng được mấy ngày, chuyện Diệp Phong một thân một mình đả bại cả chục vị Tông Sư trên đỉnh Thiên Sơn trở thành chủ đề nóng hổi trong các bàn trà, quán rượu.
Mà sự tích của hắn cũng bị người trong giang hồ đào bới, từ lúc tuổi nhỏ thể hiện ra thiên phú, lúc hai chân bất hạnh gãy đoạn, đến sau này một đường mang theo Diệp Gia quật khởi. Không thể không nói, cuộc đời của Diệp Phong đặc sắc, đủ để viết thành thoại bản. Mấy gã làm thuyết thư lại có thêm một phần tài liệu phong phú để hành nghề.
Cái đó đều là vụn vặt lẻ tẻ, chuyện quan trọng là sau Thiên Sơn luận võ thì Diệp Phong cũng có danh hiệu mới. Mà cái danh hiệu này quả thật để Diệp Phong dở khóc dở cười, không dám khoe khoang.
Thiên Hạ Đệ Nhất!
Trước đó Tuyệt Đỉnh Vô Song đã rất lòe loẹt, hiện tại còn kêu Thiên Hạ Đệ Nhất. Nghe được cái danh này, Diệp Phong liền biết những ngày tháng phía sau sẽ rất phiền phức.
Chẳng nói đâu xa, chuyện vừa qua có gần nửa tháng thì Diệp Gia đã có khách đến cửa. Nghe danh người tới, Diệp Phong đau đầu không thôi, nhưng vẫn phải vội vàng ra tiếp.
Hoàng Đế Đại Lý có mười người con, đặt tên theo thứ tự là Minh, Tâm, Đức, Lễ, Trí, Tuệ, Anh, Dũng, Nhân, Nghĩa.
Hôm nay người đến Diệp Gia, là đứa con thứ ba của Hoàng Đế Đại Lý, Tam hoàng tử Lý Thừa Đức.
Tam Hoàng tử ra ngoài dẫn theo một đám thuộc hạ, mười người đều là cao thủ Tuyệt Đỉnh, bên cạnh còn có một thái giám Tông Sư. Y tuổi chừng hai mươi sáu, mặc một thân trang phục màu tím sang quý, tinh mỹ, khí chất đặc hữu của hoàng tộc khó mà che giấu.
Tam Hoàng tử ngồi chờ ở trong phòng, thấy Diệp Phong bước ra liền vội vàng chào hỏi: "Nghe danh Diệp thiếu hiệp đã lâu, nay được diện kiến quả là phong thần tuấn tú, không thẹn là võ lâm anh tài."
Y rất nhiệt tình, ngay cả Diệp Phong muốn hành lễ cũng bị ngăn lại. Diệp Phong chỉ có thể vờ ra vẻ tự nhiên cười nói:
"Có thể được điện hạ quan tâm, đúng là ta tam sinh hữu hạnh."
"Chỉ là không biết hôm nay ngài đích thân đến đây, là có điều chi dạy bảo?"
Tam Hoàng tử nụ cười trên mặt có phần mất tự nhiên, chợt nghiêm lại: "Quả thật có chuyện."
"Thuộc hạ của ta gần đây nghe giang hồ truyền ngôn, Diệp Gia có một bộ võ học tên là Tàng Long Kinh, không biết là vô tình hay nhầm lẫn, môn võ học này lại có phần bóng dáng của võ công Hoàng tộc."
Tam Hoàng tử cười nói: "Học lỏm võ công Hoàng tộc thế nhưng là tội tru di, ta lo lắng Diệp Gia bị k·ẻ g·ian mưu hại, nên quyết định tới xem kỹ một phen."
"Không biết Diệp thiếu hiệp có tiện biểu diễn một chút hay không?"
Còn chưa đợi Diệp Phong á ớ gì, Tam Hoàng tử đột nhiên xuất thủ, bàn tay năm ngón cong lại thành trảo chụp thẳng vào lồng ngực của hắn.
Đối với chiêu thức mang tính thăm dò này, Diệp chỉ nhẹ nghiêng vai là né được.
Tam Hoàng tử xuất thủ cũng hiện ra công lực, vậy mà cũng là một cao thủ Tuyệt Đỉnh. Thế nhưng Diệp Phong nhìn ra được trong khí cơ của Tam Hoàng tử có gì đó khác lạ, không hoàn toàn thuộc về phạm trù võ công, là loại mà Diệp Phong chưa từng nhìn thấy.
Giây sau, long ảnh màu vàng rực từ trong người Tam Hoàng tử bay ra, đánh đến Diệp Phong. Cao thủ Tuyệt Đỉnh không thể làm chân khí phóng ra linh động như vậy, long ảnh bay lượn qua lại, giống như có ý nghĩ mà t·ấn c·ông.
Diệp Phong trở tay đánh ra, đồng dạng là chân khí hóa rồng. Nhưng lần này long ảnh của hắn thô cứng, chỉ đơn giản là một cái đầu rồng mơ hồ cắn tới. Chẳng dại gì mà hắn biểu diễn ra chân tài trước mặt Tam Hoàng tử.
Diệp Phong nội lực hùng hậu, theo lý mà nói có thể một chưởng đánh nát long ảnh của đối phương. Nhưng con tiểu long màu vàng kia chỉ run rẩy một chút, sau đó chật vật hóa thành quang điểm rơi xuống thân thể Tam Hoàng tử.
Diệp Phong tinh mắt, phát hiện khí tức lạ lẫm trên người Tam Hoàng tử yếu đi một chút, mà sắc mặt của y cũng lạnh dần xuống.
"To gan, còn dám vung tay đánh trả, tổn hại đến điện hạ!' Lão thái giám Tông Sư ở bên cạnh được đào tạo rất kỹ, thấy vậy liền trực tiếp treo vẻ nóng giận khó nhịn lên mặt, sau đó nhào ra đánh Diệp Phong.
Tông Sư cũng có phân cao thấp, tựa như rau cải ngoài chợ có tươi có héo. Vị thái giám này tài năng chắc cùng cỡ hai vị ma sứ Thành Côn, Tạ Hiện mà Diệp Phong từng đánh trước đó. Đại khái là một đấm thì thiếu mà hai đấm thì thừa.
Diệp Phong không muốn trêu phiền vào thân, giả bộ đỡ đỡ mấy cái rồi một chưởng nhẹ nhàng đẩy người này ra. Lúc này Tam Hoàng tử mới thong thả hô chậm: "Dừng tay, Diệp thiếu hiệp cũng không cố ý."
Lão thái giám kia lập tức cúi thấp đầu nhận sai: "Là lão nô nóng lòng, mong điện hạ giáng tội."
"Được rồi, lui xuống đi."
Tam Hoàng tử lại nhìn Diệp Phong: "Diệp thiếu hiệp chớ hoảng, chuyện Tàng Long Kinh chỉ là thuận tiện hỏi thăm, thật ra mục đích chính hôm nay ta đến đây là để... bái sư."
Tam Hoàng tử nói ra câu này, Diệp Phong mới bắt đầu hoảng.
Ai cũng biết Hoàng đế Đại Lý tuổi già lười quản triều chính, mặc kệ mười đứa con đấu đá trong cung. Thật chất Vương triều Đại Lý từng có nhiều tiền lệ như vậy, huynh đệ tương tàn, Thái tử lên ngôi về sau cơ bản cũng chẳng còn lại mấy người sống sót.
Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử thế lớn. Trước đó Nhị Hoàng tử sai hai vị Tông Sư đến mới Diệp Phong, ý tứ lôi kéo rất rõ ràng. Diệp Phong còn vội tránh đi.
Thế nên hôm nay hắn chẳng dại gì mà buộc mình vào chung sợi dây với Tam Hoàng tử vốn dĩ yếu thế hơn này. Làm vậy khác nào câu phiền phức tới cho Diệp Gia.
Thái giám thấy Diệp Phong còn bàng hoàng, lập tức giận quát: "Được điện hạ xem trọng, Diệp Phong ngươi còn không mau chóng tạ ân?!"
Chả trách Hoàng đế đều thích nuôi thái giám như vậy, quả thật dễ sài...
Diệp Phong chấp tay, điệu bộ thập phần tiếc nuối nói: "Thật quá đáng tiếc, Diệp Phong vừa mới chậu vàng rửa tay, từ nay ở ẩn, xem như không còn quản đến chuyện giang hồ nữa. Cho nên vinh dự này, tại hạ chỉ có thể mong mà không được."
Tam Hoàng tử trầm mặc, đám thuộc hạ phía sau cũng không nói nên lời. Ở Đại Lý, cao thủ nào đó nếu như muốn rút khỏi giang hồ thì sẽ làm một buổi lễ rửa tay trong chậu vàng, dưới sự quan sát của võ lâm đồng đạo. Đại ý chính là từ nay rửa sạch mọi ân oán, lui về ở ẩn, không còn liên quan đến chuyện giang hồ nữa.
Thế nhưng...
Thái giám không nhịn được nói: "Diệp Phong, ngươi mới có hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, chậu vàng rửa tay gì chứ? Hơn nữa muốn làm cũng phải làm lễ mời võ lâm đồng đạo đến chứng kiến mới được, ai lại tùy tiện rửa một cái coi như xong kiểu thế!?"
"Ta thấy rõ ràng là ngươi đang ăn nói hàm hồ, muốn lừa dối trước mặt Tam Hoàng tử."
Diệp Phong diễn ra vẻ mặt vô tội: "Công công nói lời ấy thì oan cho ta quá."
"Ta cảm thấy mình đã vô địch thiên hạ, xông xáo thêm nữa cũng không còn ý nghĩa. Chẳng bằng tận dụng thời gian nửa đời về sau lui về ở ẩn, sống những ngày tháng thảnh thơi thoải mái."
"Lòng ta đã quyết như vậy, báo tin ra ngoài là xong, cũng chẳng cần nhọc công bạn hữu giang hồ một phen qua lại."
Diệp Phong chấp tay nói với Tam Hoàng tử: "Hoàng tử điện hạ, Diệp Phong đi đến ngày hôm nay đơn thuần là dựa vào thiên phú hơn người đánh bậy đánh bạ, nếu xét về chuyên môn cũng chẳng bằng ai. Tuy là ta bất hạnh không có duyên thầy trò với điện hạ, nhưng có thể tiến cử người khác cao minh hơn trong lĩnh vực này."
Tam Hoàng tử vẫn chưa bỏ cuộc, nhíu mày nói: "Diệp Phong, ngươi muốn rửa tay gác kiếm cũng không cần gấp gáp như vậy. Đợi thêm vài năm cũng được mà."
Nghe vậy, Diệp Phong bày ra bộ dạng sầu khổ: "Thú thật với điện hạ, ban nãy ta đều là nói nhảm."
"Diệp Phong ta tuổi trẻ bồng bột, vì muốn tốc thành mà không tiếc tu luyện tà công. Tuy là hiện tại có được một thân thực lực cường đại, nhưng sinh mạng cũng chẳng còn được nhiêu ngày. Sau trận chiến Thiên Sơn vừa rồi, tình hình lại càng trở nặng."
Nói đoạn, Diệp Phong ánh mắt ưu thương, đầu ngẩng bốn mươi lăm độ nhìn về xa xăm, một bộ như lão nhân gần đất xa trời.
"Những ngày tháng sau cùng này, Diệp Phong chẳng còn tâm tư suy tính việc khác. Mong điện hạ có thể hiểu cho."
"Ngươi luyện tà công?" Thái giám nhíu mày, bước tới bắt mạch, Diệp Phong cũng không ngăn cản mà phối hợp đưa cổ tay ra.
Thái giám sắc mặt càng lúc càng trầm, mạch tượng của Diệp Phong vừa loạn vừa yếu, chân khí cuồng bạo và tà độc đang không ngừng ăn mòn cơ thể hắn. Loại chân khí bá đạo như vậy, e rằng võ công ma giáo cũng không sánh bằng.
Thái giám thở dài, đoạn ngẩng đầu lên thì vừa lúc thấy Diệp Phong sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt mỉm cười:
"Công công, tình hình của ta còn cứu được không?"
Thái giám nhìn Tam Hoàng tử, thở dài thăm thẳm, bộ mặt kia giống như vừa nhìn thấy một người trẻ tuổi thận hư, ba phần đáng tiếc, một phần đáng thương, còn lại sáu phần là khinh bỉ.
"Thân thể của hắn... quá hỏng. Thật không sống được mấy năm nữa."