Đại Yêu Quái

Chương 130: Tàn cuộc



Chương 130: Tàn cuộc

Khói bụi tan đi, hiện ra Diệp Phong mỏi mệt đứng ở giữa, tay phải tinh chuẩn bắt được thập tự trảm, tay trái ngăn lại một trảo đoạt mạng của Vũ Canh.

Nếu như hắn lại đến chậm một chút, Vũ Canh không khỏi mất một bên vai, Bạch Vô Song cũng không khỏi mất nửa cái bụng.

Diệp Phong đẩy Bạch Vô Song ra, lưỡi kiếm sắc bén của y thậm chí còn chẳng thể làm bàn tay hắn trầy trụa một chút. Vũ Canh nằm dưới đất, hé mắt lên, nhịn không được mà mắng to: "Ngươi cản thì cản, hút hết chân khí của ta làm gì?"

Diệp Phong nhún vai: "Ta dùng sức của ngươi cản lại hắn, xem như không có can thiệp vào trận đấu của hai người. Không có ta, kết quả vẫn là ngang nhau."

Bạch Vô Song sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân tinh khí đã dồn cạn vào một kiếm kia. Hiện tại y hai chân bủn rủn, đứng rất mệt mỏi, cũng rất muốn nằm xuống thoải mái như Vũ Canh, nhưng nghĩ lại bản thân vẫn cần mặt mũi nên thôi, cố nhịn.

Vũ Canh ngóc cái đầu lên, không phục: "Quần tím, lần sau ta tới Tàng Kiếm Sơn Trang, chúng ta lại đấu một trận."

Bạch Vô Song gật đầu: "Lần này không tính."

"Hai người các ngươi hòa thuận như vậy từ lúc nào?" Diệp Phong mơ hồ.

"Ai hòa thuận với tên khốn đó!" Vũ Canh, Bạch Vô Song đồng thời trợn mắt, đồng thanh nói.

Bạch Vô Song ho một cái, nói: "Với tư cách là một đối thủ, can đảm của ngươi xứng đáng được ta tôn trọng."

"Nhưng với tư cách là tiền bối trong giang hồ, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu: im lặng là vàng."

Vũ Canh nhếch miệng khinh bỉ: "Nói nữa ta kêu A Bạch xé quần ngươi bây giờ!"

"Ở đó mà tiền với chả hậu."

Bạch Vô Song im lặng, nhịn xuống xúc động đánh người, cơ bản bây giờ có muốn cũng đánh không nổi.

"Lần tới, ta muốn đấu với cả con hổ kia." Bạch Vô Song nói như vậy, chính là muốn tỏ ra mình không sợ A Bạch.

Vũ Canh nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được thôi, nhưng lần sau ta muốn ngươi mặt quần lót màu hồng."

Bạch Vô Song...



Chuyện gì tới cũng tới, hai gã trên người không còn chút chân khí vẫn lao vào nhau đấm chay, từng quyền đến thịt. Bạch Vô Song đấm một cái, Vũ Canh đấm lại một cái, không ai nhường ai. A Bạch ở bên cạnh, thi thoảng thấy Vũ Canh yếu thế lại len lén cho Bạch Vô Song một đạp, tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng.

Diệp Phong thở dài, không rảnh quan tâm đến hai gã tuổi lớn mà người không lớn này nữa.

Hắn đi đến bên cạnh Ôn Lương, y lúc này ngồi ở nơi đó, vẫn còn nhớ tới một cước kia mà thẫn thờ.

Nhìn thấy Diệp Phong đi đến, Ôn Lương không nhịn được mà thán: "Không ngờ đời ta, có thể nhìn thấy võ lâm thần thoại bằng xương bằng thịt."

"Diệp Phong, sau ngày hôm nay, chức Võ Lâm Minh Chủ này ngoại trừ ngươi ra, ai làm cũng không có ý nghĩa."

Diệp Phong lại kiên quyết từ chối: "Vấn đề là ta không muốn làm, nên ngươi làm đi."

Ôn Lương rất là trầm cảm: "Tại sao phải là ta?"

"Bởi vì ngươi làm thì sẽ không có ai đến gây chuyện nữa. Trách nhiệm giữ gìn võ lâm an ổn, từ nay thì giao cho ngươi."

Chưởng Thiên Giáo mấy năm nay đụng đến việc gì cũng bể, Nhị hoàng tử không gấp mà trái lại làm việc càng lúc càng cẩn trọng. Chức Minh Chủ Võ Lâm này hiện tại ai làm cũng vậy, ý nghĩa không lớn, chi bằng để cho Nhị hoàng tử ảo tưởng rằng mình đã chưởng khống được võ lâm Đại Lý, trấn an tâm hồn nhỏ bé của y một chút.

Cái đống phiền phức của võ lâm ném cho Chưởng Thiên Giáo ra sức, có triều đình âm thầm hỗ trợ thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Thiên Hạ Hội và Diệp Phong tốt nhất không nên dính tới chuyện này, danh tiếng của cả hai quá thịnh, giờ thêm chức Võ Lâm Minh Chủ về tay nữa, triều đình chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.

Diệp Phong hôm nay triển lộ ra thực lực, sau đó chỉ có hai con đường. Hoặc là quy hàng, hoặc là ẩn cư. Nếu không cứ trơ trơ ra đó kiểu gì cũng bị người ta nắm đầu, rất khó sống.

Võ Lâm Minh Chủ để nội gián như Ôn Lương làm, Diệp Phong rất yên tâm.

Lo lắng gì đây?

Chưởng Thiên Giáo cầm được cái chức Võ Lâm Minh Chủ này, trước khi bòn rút được gì từ võ lâm thì cũng phải giải quyết cho xong cục đá Thần Đô ngán đường kia.

Thần Đô không biết là thế lực từ đâu tới, nghe nói trụ sở thường xuyên thay đổi, dạo quanh mấy nước. Trước đó chúng vẫn tung hoành ở Đại Nguyễn, sau b·ị đ·ánh tan tác mới dời về Đại Ngô, giờ lại mon men qua Đại Lý. Thiên Hạ Hội cũng chưa chắc đè ép được chúng.

Thôi, vẫn là chuyện gì khó ném cho kẻ thù lo...



Ôn Lương cũng đoán được mại mại, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, trong âm thầm lại quyết định sau khi trở về phải xin tăng thêm bổng lộc. Vừa làm chủ Thần Tượng Sơn, làm công cho Chưởng Thiên Giáo, làm nội gián cho Thiên Hạ Hội, bây giờ còn phải làm thêm Minh Chủ Võ Lâm, một lúc làm bốn công việc như thế... Ôn Lương chỉ có thể nói mình quá kiên cường.

Thế gian này không thấu ta khổ...

Mấy vị Tông Sư còn lại, hoặc là b·ị đ·ánh tơi bời, hoặc là còn đang chú tâm cảm ngộ. Diệp Phong cũng không có chạy qua phiền, mà một đường đi thẳng xuống núi, cưỡi lên bạch mã về nhà.

Nhà ở đây, đương nhiên là nói tới Dược Vương Cốc.

Về phần Diệp Gia, thật lâu hắn cũng chưa có trở về...

Ngày hôm sau, bạch mã một bộ kiệt sức nằm la liệt trước cửa, bốn tên người hầu vất vả lắm mới khiêng được nó vào.

Con ngựa này ăn nhiều thảo dược nên có chút linh tính, rõ ràng chính là đang dùng khổ nhục kế để chỉ ra Diệp Phong bốc lột sức lao động của nó.

Diệp Phong thấy vậy dở khóc dở cười, thầm mắng con ngựa này không biết xấu hổ. Được phục vụ theo chế độ 'năm sao' ăn ngon, ngủ ấm, mười ngày nửa tháng mới phải ra ngoài làm việc một lần, có khi cả năm cũng không ra cửa mà nó vẫn kêu ca. Đúng thật là sướng quá thì sinh tật.

Đêm qua giữa rừng Diệp Phong ghé ngang dòng suối, tắm một trận, lại thay y phục sạch sẽ rồi mới trở về. Hắn nhớ rõ ràng lúc đó bạch mã đã được giải lao mười lăm phút. Chậc, đúng là mình có hơi bóc lột nó thật...

Vừa vào cửa Diệp Phong đã bắt gặp Dược Vương đang miệt mài chăm sóc mấy bông hoa nhỏ, đây đều là thảo dược quý hiếm bên ngoài khó gặp.

Đối với Dược Vương mà nói, con gái là quan trọng nhất, đám thảo dược này xếp thứ hai, sau đó mới tới thằng con rể này.

"Sao, lần này ra ngoài không có gây chuyện gì chứ?"

Diệp Phong cảm thấy oan ức, không nhịn được nói: "Con rất giống kiểu người đó sao?" Nhạc phụ đại nhân này làm như hắn là loại mãng phu chuyên sinh sự không bằng. Diệp Phong tự nhận mình sống rất chan hòa.

Dược Vương liếc mắt nhìn hắn, cười.

"Ở hội kén rễ ngươi một mình đánh hơn chục người. Lần này đến Thiên Sơn, biết đâu được lại đánh cả một đám."

Lúc này Diệp Phong nhận ra mình không thể phản bác, chỉ có thể cười trừ.

"Thiệt luôn?"

Thấy biểu hiện của hắn, Dược Vương dở khóc dở cười: "Ta chỉ dám nói chơi một chút, tên tiểu tử ngươi giỏi, một đám Tông Sư cũng dám đánh."



"Đám Tông Sư đó từng người đều tâm cao khí ngạo, nhất là gã họ Bạch với gã họ Phương kia, sĩ diện hảo, thù dai như quỷ. Ngươi đánh thua thì không sao, đánh thắng thì sẽ bị nhớ thương lâu lắm."

"Ngươi trẻ tuổi lại có thực lực như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa."

Diệp Phong thấy Dược Vương rầu rỉ, liền nói: "Con về thăm Yên Nhiên mấy ngày, sau đó chắc phải trở về Diệp Gia một thời gian."

"Sao?"

"Gây chuyện rồi, sợ Dược Vương Cốc gánh không nổi thằng con rể này?" Dược Vương tằng hắng, đá Diệp Phong một cái.

"Ngươi cứ ở nhà với Yên Nhiên, trời có sập xuống cũng có lão phu đỡ cho."

"Ta kinh doanh cả đời người, coi như cũng có chút mặt mũi. Đám người đó tức giận, chẳng lẽ còn có thể dở cái Dược Vương Cốc này đi sao!?"

Diệp Phong lo không phải chuyện này, hắn là sợ mình thanh danh quá lớn, sẽ kéo thời phiền phức không cần thiết. Tới lúc đó Dược Vương Cốc không có chuyện gì, nhưng ứng phó mệt mỏi là khó tránh.

"Nhưng mà, con..."

"Nhưng cái gì mà nhưng!"

Diệp Phong còn muốn nói, đã bị Dược Vương vô tình cắt ngang: "Mau cút vào trong kia đi, Yên Nhiên nó mong ngươi lắm. Đừng có ở đây lãi nhãi làm mất hết hứng thú ngắm hoa của ta."

"Có gì một lát ăn cơm rồi nói sau."

Diệp Phong đứng trước cả đám Tông Sư chẳng sợ gì, nhưng lại không cãi nổi ông già vợ, chỉ đành cam chịu như thế. Cổ nhân nói vạn vật trên đời tương sinh tương khắc, quả thật không sai vào đâu được...

"Vậy con đi đây."

"Cút cút cút, đừng chướng mắt ta."

Diệp Phong một đường quen thuộc trở về nhà riêng, chưa mở cửa ra mà mùi thơm nức mũi đã phả vào mặt. Chẳng cần tốn công đoán cũng biết toàn là những món hắn thích.

Cửa mở, chuông gió lắc lắc kêu lên vài tiếng. Trước đây Lục Yên Nhiên không có thói quen treo chuông trong nhà, nhưng nàng nói đây là chuyên môn trị hắn, cái tội cứ lén lén lút lút, tới lui không có tiếng động.

Diệp Phong cười, trở về nhà, đâu đâu cũng là hồi ức...