Chương 129: Đánh nhau ai lột quần lót? kiếm khí này không nghiêm chỉnh!
Ầm vang một tiếng, Hồng Thường bị một quyền đánh rơi xuống trụ đá. Mà song song đó, Liễu Chi Yên lại lần nữa quật cường leo lên.
Chờ đợi nàng là mạn thiên hoa ảnh.
Thần Hoa Chưởng tổng cộng mười tám loại thủ ấn ở trong tay Diệp Phong hào quang rực rỡ, chân khí theo từng thủ ấn tuôn ra thành hoa ảnh đầy trời. Phía sau Diệp Phong, hư ảnh hóa thành thiên tiên mỹ mạo, một tay rải hoa, tay còn lại nhẹ nhàng phẩy thêm một luồng thanh phong.
Hoa ảnh không trực tiếp rơi xuống mà bị chân khí cuốn thành vòng xoáy bất định, trực tiếp nghiền nát, phá vỡ hết mọi vật xung quanh. Thần Hoa Chưởng đánh tan trụ đá, đánh rụng Liễu Chi Yên, dư chấn thổi bay nàng xuống đất, thật lâu cũng chưa đứng lên được.
Ôn Lương đạp đất mà lên, đi qua mấy cái trụ đá, cuối cùng ở độ cao tám mét giữa không trung mà tung ra một cước. Trên người y võ đạo chân ý hiển hiện, một con bạch tượng đồng dạng dẫm xuống một chân.
Đỉnh Thiên Cước!
Với thân pháp hiện tại, cho dù có bốn Ôn Lương cùng lúc vây công cũng đừng mong đá trúng Diệp Phong được. Chỉ là hắn cảm thấy mình không cần thiết phải né tránh, mặc cho một cước này va thẳng vào ngực.
Bành một tiếng! Bàn chân v·a c·hạm với lồng ngực, âm vang như có ai cầm búa lớn gõ mạnh vào trống đồng. Khí kình thoáng chốc xé toạc áo trắng của Diệp Phong, cũng vỡ tan ống quần của Ôn Lương.
Diệp Phong lồng ngực đỏ ao một mảnh, lại không chút thương tích, bàn tay thuận thế cầm chân Ôn Lương mà ném lên trời.
Lực lượng lớn đến mức Ôn Lương cảm thấy mình đã thoát khỏi trọng lực trói buộc, dần dần bay lên. Chỉ là lúc này bên tai Ôn Lương có tiếng xé gió, hóa ra là Diệp Phong theo sát phía sau, chớp mắt đã vượt qua y, thân thể ở giữa khoảng không chổng ngược xuống che khuất mặt trời.
"Một cước này... Đỉnh Thiên!"
Ôn Lương như cảm thấy gì đó không ổn, trong lòng dũng cảm bay sạch, vội vàng hô lên: "Khoan đã! Có gì từ t..."
Thế nhưng đã muộn...
Diệp Phong rơi xuống một cước, lực lượng cuồng bạo gạt văng không khí tứ phương, tạo thành hình dạng như một ống trụ đâm thẳng xuống đất.
Từ mười mấy mét trên không, cước ảnh ghim thẳng xuống đại địa, hoa cỏ đất đá đều bị xung chấn dẫm nát như tương. Mà Ôn Lương thì rơi xuống ở ngay bên cạnh cái hố to ấy, trong lòng còn đang run rẩy niệm phật.
Trên cao chỉ còn Hồng Thường đánh với Diệp Phong, hai người như hai vệt kinh hồng thoáng hiện qua lại. Diệp Phong nhớ tới ngày đó mình chạy bộ theo đối phương, chạy đến thở không ra hơi, khóe miệng không khỏi cười giễu. Thời gian trôi thật là nhanh...
Sau đó hắn cầm lấy dây quần, đánh với bốn mảnh lụa đỏ bao vây. Dây lưng quần trong tay Diệp Phong sắc bén như kiếm, thoáng cái chém lụa đỏ tan tác không còn một mảnh.
Hồng Thường hai mắt phát sáng, cầm kiếm lao tới. Diệp Phong vẫn như cũ dùng dây lưng quần tiếp chiêu, từng hồi kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía, hai người đạp lên cỏ dại di chuyển nhanh đến mơ hồ.
Sau cùng Hồng Thường một kiếm chém dây lưng quần kia đứt làm hai nữa, thừa cơ lại đâm thêm một kiếm vào lồng ngực Diệp Phong. Đánh nhau điên đảo xuất thần, lúc này Hồng Thường chợt nhớ tới thì đã thu tay không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm xuyên qua lồng ngực đối phương.
Chỉ nghe vù một tiếng, mũi kiếm xé tan không khí, hoàn toàn không chạm được vào thứ gì, hóa ra vừa nãy chỉ là tàn ảnh chưa tan. Diệp Phong nghiêng người lấn tới, khoảng cách gần như đối mặt lẫn nhau, bàn tay nhẹ nhàng đánh vào ngực Hồng Thường một chưởng. Người sau bay ngược ra mười mấy mét.
"Một chiêu vừa rồi, kêu là cái gì?"
Diệp Phong cười: "Bán Bộ Kinh Hồng!"
Hồng Thường nhắm mắt mãn nguyện (không có c·hết). Truy cầu tốc độ cực hạn, vượt qua khả năng nhận thức của mắt thường, chỉ là nửa bước đã đủ phân ra sinh tử.
...
Bạch Vô Song một tay cầm kiếm, vậy mà đánh với Vũ Canh chưa phân thắng bại. Móng vuốt và lưỡi kiếm v·a c·hạm, liên tục bắn ra từng hồi hỏa hoa. Vũ Canh kiêu ngạo độc thân nghênh chiến, không có kêu A Bạch đến bên trợ trận.
"Nghe nói ngươi sở trường là song kiếm, không kịp rút kiếm ra sao?" Hai người đánh nhanh đến nổi chiêu thức chỉ còn thấy được bóng dáng mơ hồ, Vũ Canh nhìn cái tướng Bạch Vô Song một tay chấp sau lưng một tay múa kiến thấy ghét, không nhịn được nói.
Bạch Vô Song cười khẩy một tiếng: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn ép ta dùng hai kiếm?!"
Thật ra tự thân y cũng toát mồ hôi hột chứ chẳng nhẹ nhàng gì, một kiếm đương đầu song trảo tàn độc của Vũ Canh như dùng gậy mà ngăn miệng cọp, không khéo là người mất miếng thịt như chơi.
Nhưng vì Vũ Canh không cho A Bạch tham chiến, cái gọi là sĩ diện của một Tông Sư không cho phép Bạch Vô Song rút ra hai kiếm. Thẳng ra chính là y sợ một hồi đánh thắng rồi lại gáy không vang.
Nhưng mà trước mặt y là Vũ Canh chứ không phải ai khác - người trong giang hồ có danh xưng là dai như đỉa đói, càng đánh càng hăng.
Thể lực của Vũ Canh dồi dào như hổ, phảng phất sẽ không biết mệt mỏi. Sau một hồi đánh nhau hơn hai chục hiệp, Vũ Canh cũng nắm được đường lối phòng thủ cũng như thói quen ra đòn của Bạch Vô Song, thế là song trảo lại càng thêm hung, thêm ác.
"Ngươi không rút kiếm, một hồi bị ta rút ra thứ gì đó thì đừng có trách." Câu nói vừa dứt, chỉ nghe xoẹt một tiếng, Vũ Canh vớ xuống đũng quần Bạch Vô Song, xé rách một mảnh vãi.
Vải rách một lỗ, lộ ra bên trong quần lót màu tím nhạt. Thế nhưng rất nhanh bị sắc tím trên mặt Bạch Vô Song lấn át.
"Vũ! Canh!" Bạch Vô Song gằn từng chữ nói, ném kiếm xuống, sau đó lại lấy ra một cây kiếm khác to hơn, thô hơn ra đánh. Có bao giờ trong nhân sinh mấy mươi năm qua y chịu nhiều khuất nhục như hôm nay? mà tất cả đều bắt đầu từ một tên khốn.
"Ta sẽ cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này!"
Nhìn bộ dạng Bạch Vô Song đã ở biên giới mất kiểm soát, Vũ Canh không sợ mà lại còn cười đểu: "Mới xé có một mảnh vải đã la ó om xòm như vậy, một lát ta lột quần ngươi ra xem ngươi khóc thế nào."
"Già cái đầu mà tưởng mình còn mơn mởn hả, ngươi có cởi ra cũng chỉ có chó nó xem."
Đây là vấn đề cởi quần hay không sao? Đây là mặt mũi của một vị võ đạo Tông Sư!!
Nghĩ tới cái cảnh ngày mai mọi người trên giang hồ truyền tai nhau, đường đường là uy danh hiển hách Bạch Vô Song hắn vậy mà đánh nhau với người ta đến mức lộ ra quần lót... Nhục này ai thấu?!
Cho nên hiện tại, hẳn là nên g·iết người diệt khẩu...
Bạch Vô Song tay phải cầm cây kiếm vừa thô vừa dài chém tới, lại bị Vũ Canh nhẹ nhàng tránh thoát: "Tưởng sao? rút một cây kiếm dài hơn thì có thể đánh thắng được ta à?"
Bạch Vô Song cười khẩy một tiếng, "Không biết trời cao đất dày." Nói đoạn, kiếm khí một đường nối tiếp một đường phóng ra, lao tới Vũ Canh như cuồng phong vũ bão.
Vũ Canh nhảy mấy cái đã tránh thoát hết, chưa kịp vui mừng thì quay đầu lại đã thấy bốn bề kiếm khí giống như t·ên l·ửa đạn đạo mà quay đầu lại chém ngược trở về.
"Chơi vậy cũng được hả?" Vũ Canh nhận ra thì cũng đã bị mười mấy đường kiếm khí bao vây, úp sọt, căn bản là né không kịp nữa. Chỉ có thể thầm mắng Bạch Vô Song ở trong sơn trang vuốt kiếm lâu ngày quả thật vuốt ra thứ tà đạo rồi, chẳng biết đây là kiếm thuật hay ảo thuật nữa.
Ầm! ầm! ầm!
Kiếp khí tứ phía đổ về như sóng vỗ, Vũ Canh khó khăn lắm mới đánh tan hết. Quay đầu lại chỉ thấy Bạch Vô Song đã mất dạng từ lúc nào, nơi ấy chỉ còn lại một thanh trường kiếm cắm xuống đất.
Không ổn!
Trong lòng báo động, Vũ Canh vội vàng nhìn lên, nhất thời tròng mắt trợn tròn.
"Giỡn hả trời?"
Chỉ thấy Bạch Vô Song ở trên không hai tay cầm hai kiếm xoay tròn chém xuống, kiếm khí theo lưỡi kiếm trào ra rồi xoáy thành vòng, cả người giống như một con quay màu bạc trắng rơi xuống với tốc độ kinh hồn.
Toàn Phong Thập Tự Trảm!
Tay không đi đấu với kiếm đã là thua thiệt, nay Vũ Canh còn không nhìn rõ lưỡi kiếm chân thật nằm ở đâu để mà đón đỡ, chiêu này là đòn tất sát của Bạch Vô Song quả nhiên không thể khinh thường.
Không đường có thể tránh né, nhưng trong mắt Vũ Canh lại bắn ra hào quang phấn khích.
Ngươi biết cảm giác vật lộn với dã thú là như thế nào sao? Rất ngu ngốc, rất điên rồ, thậm chí còn chẳng biết được mình sẽ ngã xuống trong phút giây nào đó.
Nhưng mà giữa lúc sinh tử, ai cũng chỉ có một mạng, cũng chỉ có một đòn... loại cảm giác phấn khích này thực sự khiến người ta cả cơ thể run rẩy, máu huyết sục sôi.
Vũ Canh đỏ mắt, không tránh không né mà trực tiếp lao vào vòng xoáy kiếm khí. Tư thế kia, chẳng khác nào lão hổ một kích hồi quang phản chiếu, đánh cược cả sinh mạng mà vung ra một trảo.
Sinh tử một đòn, ai sợ ai?
Khoảnh khắc v·a c·hạm, khí kình hỗn loạn nổ tung bắn ra bốn phía, đánh ra một mảnh cát bay đá chạy, bụi đất mịt mù.
Bạch Vô Song song kiếm chém xuống, toàn bộ chân khí trên người tuôn trào ra hết. Y phút cuối thấy được Vũ Canh liều mình một kích, quả thực bị kinh đến, lúc này trong lòng vẫn còn run động. Phần đảm phách chẳng màng sinh tử này không phải là ai cũng có.
Ánh đỏ trong hai mắt dần tán đi, để Vũ Canh khôi phục lại phần nào lý trí, chỉ thấy thân thể hư nhược quá độ, tất cả sức lực như bị rút tan đi, chỉ muốn yên tĩnh nằm xuống ngủ một giấc thật dài.