Liễu Chi Yên b·ị đ·ánh rơi xuống, thương không quá nặng nhưng cũng không tiện mà nhảy lên đánh tiếp.
Trên không chỉ còn hai người Hầu Khanh và La Hữu Nghĩa đánh với Diệp Phong tưng bừng. Bạch Vô Song còn muốn lên đánh, đã bị Vũ Canh bước ngang ngăn lại.
"Nãy ngươi lớn tiếng như vậy, không biết bản lĩnh có bao nhiêu."
Bạch Vô Song nhìn Diệp Phong đánh nhau trên kia nhất thời chưa phân thắng bại, tằng hắng một tiếng: "Chơi với ngươi một lúc cũng không muộn."
Hai người sau đó đánh cùng một chỗ.
Trường Mi đạo trưởng và Nhất Ngôn đại sư hai mặt nhìn nhau, người sau chấp tay: "A di đà phật!"
Diệp Phong chân đạp không trung, quyền ra như mưa bụi, đánh cho hai vị Tông Sư không kịp trở tay.
La Hữu Nghĩa một côn đánh vào thân thể Diệp Phong, chỉ thấy như đánh vào huyền thiết, bàn tay tê rần mà người kia thì chẳng có việc gì.
Hầu Khanh toàn lực một quyền đấm tới, sau đó phát hiện Diệp Phong cũng ra một quyền tương tự, chỉ là càng nhanh, càng mạnh.
Bùng một tiếng! Chân khí cuồng bạo xé toạc áo ngoài Hầu Khanh, quyền kình nện thẳng vào ngực, một phát đánh y bay xa hơn năm mươi mét.
"Ta phải đánh thật rồi đấy." Sau khi khởi động nóng người một thoáng, chân khí ở trong người Diệp Phong nổ vang hóa thành sóng xung kích bắn ra bốn phía. Sau lưng hắn hiện lên hư ảnh cự nhân vô hình vô tướng màu trắng bạc, phong vân giống như vì đó mà thất sắc.
"Võ đạo chân ý kia là sao vậy?" La Hữu Nghĩa lui xuống, cảm thấy hít thở không thông nói.
Trường Mi đạo trưởng không để ý đến y, bước lên một bước, sau lưng cùng đồng dạng hiện ra hư ảnh một con hạc trắng mơ hồ.
Nhất Ngôn đại sư niệm một tiếng "A di đà phật" rồi cũng bước lên, sau lưng hiện ra hư ảnh một đóa sen vàng chói lóa.
Liễu Chi Yên nhìn thấy Hồng Thường và Lã Thường Ngọc vẫn đứng im không động, nhịn không được mà hỏi: "Hai người không đánh sao?"
Lã Thường Ngọc không nói, Hồng Thường hơi ngửa mặt lên nhìn, thán rằng: "Bọn họ và chúng ta không phải cùng một cấp độ."
Liễu Chi Yên như có điều suy nghĩ, lẳng lặng quan sát.
Trên trời, Diệp Phong một quyền đánh xuống, phong vân bị xoắn thành long quyển rơi rụng. Tuy Nhất Ngôn đại sư và Trường Mi đạo trưởng đều né được, nhưng phong quyển trên đường cũng đánh nát hai cây cột đá, để lại dưới mặt đất một cái lỗ to, hiển nhiên uy lực vô cùng kinh khủng.
"Nội lực thật đáng sợ." Trường Mi đạo trưởng đánh tới, giữa lòng bàn tay chân khí hóa thành sấm chớp xanh rờn. Nhất Ngôn đại sư một chưởng đánh ra cả trăm chưởng ảnh, ánh vàng che phủ hết cả tầm mắt, chiêu này là Thiên Thủ Quan Âm.
Diệp Phong cười ha hả, mặc cho đánh vào trong người, sau đó tay trái bắn ra một chỉ. Chỉ này âm như kinh lôi, hình như tinh lạc, một phát xuyên qua cả trăm chưởng ảnh mà đánh vào Nhất Ngôn đại sư.
Nhất Ngôn đại sư lấy bàn tay chặn lại, bụp một tiếng, máu văng đầy mặt. Chỉ kình kia vậy mà phá tan thân thể luyện qua Kim Cương Bất Hoại Thần Công, đánh ra một lổ hổng giữa bàn tay y.
"A di đà phật." Nhất Ngôn đại sư hai mắt sáng rỡ, lại là hưng phấn lao lên.
Trường Mi đạo trưởng đã không còn hỏi đến vấn đề vì sao trên giang hồ có lời đồn Diệp Phong biết chiêu thức của Bạch Vân Quan, bởi vì khi y nhìn vào hư ảnh kia giống như nhìn vào gương sáng, trong đó phản chiếu võ đạo của chính mình cả một đời.
Cực Võ!
Đại diện cho võ đạo điểm cuối cùng, thiên biến vạn hóa, cũng đại diện cho võ đạo nơi khởi nguồn, nhất thức hóa vạn pháp.
Võ học cả đời của hai vị Tông Sư, lộ ra ở trước mặt hắn không còn một chút che giấu, trong ánh mắt kia dần dần thôi diễn... Diệp Phong bỗng nhiên vung một chưởng, giữa lòng bàn tay chân khí như sống lại hóa thành một con lôi tước xanh rờn.
Nhìn thấy lôi tước, Trường Mi đạo trưởng hai mắt sáng rực, quên cả đưa tay cản ngăn, sau cùng b·ị đ·ánh rơi xuống đất.
Diệp Phong lại tung ra một chưởng, đầy trời chưởng ảnh lít nha lít nhít dần ngưng tụ thành một vầng sáng khổng lồ, bao vây lấy mọi lối thoát của Nhất Ngôn đại sư.
Nhất Ngôn đại sư mãn nguyện chấp tay, niệm "A di đà phật" một tiếng rồi cũng bị chưởng ảnh đánh rơi xuống.
Hai vị Tông Sư mang thương trên người, lại không có chút khó chịu, vội vàng ngồi xuống đất chuyên tâm lĩnh ngộ. Diệp Phong vừa rồi giống như ở trên võ lộ mịt mờ của bọn họ vẽ ra một con đường sáng, lại là con đường thích hợp nhất.
Thấy cảnh này, La Hữu Nghĩa không nhịn được nhảy lên, Hầu Khanh cũng thế. Mà ba người Lã Thường Ngọc, Hồng Thường, Liễu Chi Yên cũng là vội vàng xông tới. Đến cả Ôn Lương không muốn tham gia thị phi cũng không nhịn được.
Võ đạo thăng tiến với Tông Sư mà nói quá độ quan trọng!
Diệp Phong chân đạp trên trụ đá cao nhất, hai tay giang rộng ra như muốn ôm cả bầu trời, phía sau hư ảnh cũng là bễ nghễ thiên hạ mà nhìn xuống, âm thanh vang vọng: "Đều đến đây cả đi!"
Không đợi mọi người leo lên cột đá, Diệp Phong cưỡi gió mà xuống, sau lưng hư ảnh đối mặt Hồng Thường biến thành tượng ngọc ba đầu sáu tay.
Ầm vang một tiếng, Hồng Thường dùng ra Ngọc Nữ Kiên Tâm, cả người hóa thành bạch sắc như ngọc. Diệp Phong cười một tiếng, mắt lộ thần quang, cả người cũng chuyển sang màu ngà trắng.
Quyền chưởng va nhau, Hồng Thường bay ngược.
"Cái Thế Nhất Côn!" La Hữu Nghĩa không chút giấu nghề, sử xuất ra một côn lợi hại nhất bình sinh, từ trên trời bổ xuống.
Côn ảnh rơi vào trong ánh mắt Diệp Phong, hắn rút ra thiết phiến dưới hông như nắm đoản côn, cũng từ dưới quét lên một đòn Cái Thế Nhất Côn y hệt.
Ầm vang một tiếng, gậy sắt trong tay La Hữu Nghĩa bị chân khí cuồng bạo chấn thành mảnh vỡ.
Diệp Phong dứt khoát từ bỏ thiết phiến, rút ra dây lưng quần buộc áo dưới eo. Trong lúc La Hữu Nghĩa ngơ ngác, Diệp Phong ba bước đạp lên không, vải trắng xoắn lại thành ống. Hắn xoay người, vải trắng như côn mang theo theo lực lượng vạn quân rơi xuống, xung quanh không khí phảng phất vì đau đớn mà thét gào inh ỏi.
Cái Thế Nhất Côn!
Một côn này không đánh trúng La Hữu Nghĩa, mà khí kình ngang tàng rơi xuống mặt đất, tạo ra một vết chém dài hơn sáu mươi mét, thanh thế như muốn bổ đỉnh núi ra làm hai nửa.
La Hữu Nghĩa thất thần đứng tại nguyên chỗ, trong đầu là một côn kia lâu mãi chưa tan. Kia mới là Cái Thế Nhất Côn mà y muốn!
"Lã Chưởng Môn, ta có món quà muốn tặng cho ngươi." Nói đoạn, hư ảnh sau lưng Diệp Phong hóa thành phật đà màu xanh biếc an tọa ngồi trên đài sen, từ bi mà uy nghiêm lẫm lẫm.
Hắn tung ra một chưởng, chân khí gặp gió biến lớn, càng lúc càng lớn, chưởng ảnh giống như hóa thành thanh phong, hóa thành núi đồi, sau cùng che kín thiên địa.
Lã Thường Ngọc không màng đánh trả, thoáng cái bị khảm xuống mặt đất. Nằm ngửa giữa chưởng ảnh rộng lớn, Lã Thường Ngọc mặc cho cả người đau đến không sao thở nổi, miệng phun máu tươi, chỉ muốn tinh tế cảm thụ một chưởng vừa rồi.
Đánh ra mấy hồi liên tiếp, Diệp Phong cũng thoáng mệt mỏi. Hiện tại cho dù tu sĩ Trúc Cơ hay là yêu quái hơn trăm năm đạo hạnh có đến, Diệp Phong mở ra trạng thái Cực Võ cũng có lòng tin đánh nhau một trận. Võ đạo ở nơi này Tông Sư đã là điểm cuối cùng, nhưng đó không phải là điểm cuối của Diệp Phong.
Hắn cảm thấy mình còn có thể bước ra một bước.
Mà trước đó, hiện tại, Diệp Phong nhìn xuống mây vị Tông Sư bên dưới: "Đừng nương tay, đến đây chiến một trận thỏa thích đi!"
Diệp Phong mấy năm qua không biết đã nuốt bao nhiêu đan dược, kỳ trân, thậm chí còn được Nguyên Long Bất Tử dược tẩm bổ, nếu như phía trên Tông Sư có cảnh giới thì hắn sớm đã đột phá.
Hắn biết con đường phía trước nhất định phải tự mình mò ra, mà hi vọng chỉ có thể dựa vào ngông ngừng học hỏi, không ngừng chiến đấu.
Liễu Chi Yên đã lần nữa xông tới, nhưng Ôn Lương lại có phần do dự khó quyết. Chuyện là nhìn mấy vị Tông Sư đánh với Diệp Phong sau đó đều được lợi ích không nhỏ, quả thực là ai cũng không chịu nổi dụ hoặc. Nhưng mà nhìn tràng cảnh kia, ngoại trừ chịu không nổi dụ hoặc, Ôn Lương còn sợ là mình không chịu nổi oai lực của Thần Tượng Sơn.
Thần Tượng Sơn chú trọng lực đạo, quyền cước có thể phá vỡ đất đá, oai lực như tượng. Ôn Lương nghĩ đến cảnh mình đấm tới một quyền, sau đó Diệp Phong trả lại một quyền, đánh không khéo là vong mạng như chơi...
"Ngươi sợ cái gì, hắn cũng không có đánh toàn lực!" Phương Chính Đình ở bên cạnh không nhịn được mắng.
"Tên đần, không thấy bọn họ sau khi b·ị đ·ánh đều mãn nguyện đầy mặt sao? Bị đánh sắp c·hết còn vui như vậy được?"
"Gan nhỏ không nên đại sự. Lên đi, về sau không biết có còn cơ hội nào như thế để ngươi do dự nữa hay không."
Ôn Lương quay qua nhìn lão bằng hữu, thở ra một hơi, quả thật là y đã quá tự mình lo lắng.
"Võ đạo chính là tiến thẳng không lùi." Phương Chính Đình thở dài: "Năm xưa không biết là gã nào đã nói như vậy, rất có lý." Nói rồi Phương Chính Đình nhắm mắt lại, hồi tưởng chiêu vừa rồi mà xuất thần.
Ôn Lương không do dự nữa, dứt khoát tiến lên.
Lúc này tình hình trên không đang rất căng thẳng.
Diệp Phong nhảy xuống trụ đá, thân pháp linh hoạt đến mức sắp không thể dùng hai chữ thân pháp để hình dung rồi. Hồng Thường thậm chí còn không kịp nhìn chân hắn làm sao mà động, thân hình kia đã như một vệt kinh hồng lao tới, quyền ngay trước mắt.