Người mà Diệp Phong chỉ tới, không ai khác chính là Ôn Lương. Chuyện này làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới, Bạch Vô Song cũng chẳng tiện thêm lời.
Ôn Lương: "Hả?" Hôm nay Ôn Lương giống như mọi ngày, chỉ muốn có đến có mặt cho đủ số, tuyệt đối không ngờ mình đứng yên cả buổi mà vẫn dính đạn.
Diệp Phong ở nhà có chức Gia Chủ còn chẳng muốn làm, lại đừng nói đến Võ Lâm Minh Chủ gì đó. Hắn một lòng luyện võ, vui thú không nằm ở quyền lực quấy phong vân, mà nằm ở việc võ đạo tinh tiến, hoặc là rảnh rỗi trong nhà trêu chọc tiểu kiều thê.
Giữa chốn thanh sơn tĩnh thủy, luyện quyền múa kiếm, quay đầu có người bầu bạn, nhân gian còn đòi gì hơn?
Cho nên chức này ai làm thì làm, Diệp Phong không hứng thú. Hôm nay hắn đến là để đánh nhau cho thỏa một trận rồi về ăn cơm.
"Ta thấy Ôn Lương tiền bối làm người thành thục ổn trọng, tín dự rất tốt, Thần Tượng Sơn nằm ở trung du võ lâm, đi lại nơi nào đều không quá xa xôi. Ông ấy thật khá thích hợp."
Diệp Phong không muốn làm Võ Lâm Minh Chủ, ném qua Thiên Hạ Hội đang vướng tin đồn tạo phản thì càng không được, Lã Thường Ngọc không quản sự đời cũng tuyệt đối sẽ không nhận cái chức này, cho nên chỉ có thể lùi một bước mà chọn con cờ ám Ôn Lương.
Gọi Ôn Lương lên làm Võ Lâm Minh Chủ thì chắc chắn Chưởng Thiên Giáo không phản đối, chỉ cần thêm vài phiếu ủng hộ là coi như thành công. Chỉ cần Ôn Lương lên làm Võ Lâm Minh Chủ, Chưởng Thiên Giáo sẽ có ảo tưởng mình đã khống chế được võ lâm, làm việc sẽ càng thêm hung hăng càn quấy, đến lúc đó...
Quả nhiên.
Phương Chính Đình lập tức vỗ tay: "Được nha, ta đồng ý!"
La Hữu Nghĩa gật gù: "Diệp Phong nói có lý."
Hầu Khanh cũng phụ họa: "Ta tán thành."
Bạch Vô Song hừ một tiếng, cũng không nói gì. Mọi người nhìn nhau, dường như không có lý do gì để phản đối.
Lúc này Liễu Chi Yên lại không nhịn được nói: "Nếu là những điều kiện trên ta thấy Diệp Phong thiếu hiệp cũng rất thích hợp. Ngươi chẳng những có quan hệ tốt với Sơn Hà Môn và Ngọc Nữ Cung, lại là con rể của Dược Vương đức cao vọng trọng, song còn thân với Long Đầu Thiên Hạ Hội. Có thế nói là bốn bề đều quen, làm Võ Lâm Minh Chủ rất thích hợp."
"Huống hồ Võ Lâm Minh Chủ nên tuyển người võ công cao chút để tránh b·ị b·ắt cóc. Thiết nghĩ với tài khinh công vừa rồi, Diệp Phong thiếu hiệp chỉ cần muốn chạy thì trên đời này không người nào có thể kịp theo."
Mọi người nghe như vậy, cũng là gật đầu đồng tình, cảm thấy có lý.
La Hữu Nghĩa không nhịn được mà vỗ tay khen: "Liễu cung chủ lời ít ý hay, quả thật là diệu kiến."
Diệp Phong trầm mặc, nghe mấy câu vừa rồi còn tưởng Liễu Chi Yên là người của mình cài vào. Nhưng thực sự bản thân hắn không có hứng thú làm Võ Lâm Minh Chủ gì... Một khi mà làm, phiền phức tìm đến cửa sẽ nhiều không đếm xuể, vậy thì còn yên tĩnh luyện võ thế nào được?
"Được Liễu cung chủ xem trọng như vậy, Diệp Phong quả thật cảm kích trong lòng. Nhưng ta say mê võ đạo, bế quan một lần cũng phải vài tháng, gần năm, lãnh chức Võ Lâm Minh Chủ thật tình không hợp."
Vũ Canh ngáp một cái, nói: "Người này không được người kia cũng không, vậy chi bằng đánh một trận, ai thắng để người đó quyết định thế nào?"
Nhất Ngôn đại sư: "A di đà phật."
Trường Mi đạo trưởng nói: "Làm như vậy quá tổn thương hòa khí, hơn nữa kết quả nếu không được mọi người tán thành thì cũng bằng không."
Diệp Phong lúc này mấy bước đi thẳng tới trước mười cây trụ đá, quay đầu lại nói: "Nếu như các vị đã sợ tổn thương hòa khí, vậy thì cứ để ta làm người xấu cho."
Liễu Chi Yên cười nói: "Diệp Phong thiếu hiệp cũng muốn dùng võ quyết định?"
Diệp Phong gật đầu, liếc mắt nhìn mười vị Tông Sư và cả Vũ Canh: "Đúng vậy, chuyện trong giang hồ, vẫn là dùng nắm đấm giải quyết thoải mái nhất."
"Hôm nay nếu như các vị không thể thắng được ta, vậy chức Võ Lâm Minh Chủ ai làm cứ do ta quyết định."
La Hữu Nghĩa gãi đầu, còn bỡ ngỡ: "Ta không nghe lầm chứ, Diệp Phong, ngươi muốn một mình đánh với tất cả bọn ta?"
Diệp Phong gật đầu: "Đúng vậy, mọi người không phải đánh nhau chi cho khó xử, cứ đánh cùng ta là được rồi."
Hồng Thường và Lã Thường Ngọc nhìn nhau, trong mắt ẩn hàm cả lo lắng và bất đắc dĩ, biết ngay thằng nhóc này sẽ gây chuyện...
"Diệp Phong thiếu hiệp đã có nhã hứng như vậy, để ta đến chơi cùng ngươi một chút đi."
Liễu Chi Yên tay áo bồng bềnh, lộ ra cổ tay trắng ngần, bàn tay yểu điệu; chân trần dạo bước trên không mà tới, thần tình như tiên nữ giáng trần. Nàng hai tay vung tới, chỉ thấy chân khí hóa thành đủ loại hình dáng hoa tươi rơi xuống.
Diệp Phong đứng tấn, hai tay vẽ một vòng tròn quanh thân, mười mấy phát chưởng ấn hoa hình tựa như bị gió cuốn đi, bay ngược lên khoảng không bầu trời rồi tan mất. Diệp Phong trở tay một chưởng, chân khí hóa thành một đóa liên hoa lớn, cánh hoa mở ra mang theo sức nóng kinh kh·iếp, không khí xung quanh đều bị thiêu đến vặn vẹo.
Liễu Chi Yên dính một chưởng này, xem như gặp phải khắc chế, liên tục lui lại mấy bước mới ngừng được.
"Chơi lửa trước mặt ta à, xem chiêu này!"
Phương Chính Đình lao tới, cánh tay hừng hực chân khí như lửa đỏ, một chưởng tàn nhẫn vỗ xuống. Diệp Phong mỉm cười, cũng đánh ra một chưởng giống hệt như thế để phản công.
Trong chớp mắt, mọi người như thấy ảo giác có hai con phượng hoàng v·a c·hạm cùng nhau.
"Không ngờ võ đạo chân ý của hắn cũng là phượng hoàng." Hồng Thường vô thức nói.
Lã Thường Ngọc nghe vậy hiếu kỳ: "Lần trước đánh Đông Phương Bạch hắn không dùng ra võ đạo chân ý sao?"
Hồng Thường lắc đầu: "Ta cũng không chắc."
Mọi người tiếp tục nhìn xem. Chỉ thấy Diệp Phong và Phương Chính Đình đánh nhau, chưởng lực v·a c·hạm, chân khí hóa thành ánh lửa tràn ngập bốn phía.
Phương Chính Đình thấy Diệp Phong ra chiêu y hệt mình, ức lắm: "Có giỏi thì ngươi đừng bắt chước ta xem!"
"Chiều ngươi luôn." Diệp Phong đạp một bước, cả người lao lên khoảng không tung xuống một chưởng. Phương Chính Đình chỉ thấy đất trời thất sắc, trước mặt là một mảnh biển lửa mênh mông ập tới, không có đường nào đón đỡ.
Phương Chính Đình bị một chưởng đánh rơi xuống đất, trước ngực cháy đen một mảnh, quần áo vẫn còn lửa đốt liêu xiêu, thế nhưng không có chút oán hận nào. Bởi vì một chiêu kia sao mà tương tự với võ công của lão, lại xa lạ, mạnh đến chưa từng thấy.
"Chiêu ấy tên gì?"
"Tùy tiện gọi là Liệt Hỏa Thao Thiên đi. Nếu ngươi thích thì ta sẽ dạy." Diệp Phong hào phóng nói, dù sao chiêu này cũng từ mớ chiêu thức mà hắn vừa học của Phương Chính Đình mà bày ra.
"Được, ta nhận thua." Phương Chính Đình thở ra khói đen, dứt khoát nói, ăn một chưởng kia cũng không còn năng lực tái chiến. Diệp Phong phát triển nhanh đến mức ngoài sức tưởng tượng, Phương Chính Đình vừa sợ vừa phục. Lão là người khôn ngoan, đương nhiên biết khi nào nên co nên duỗi, thêm bạn bớt thù.
Diệp Phong đưa mắt nhìn xuống, thật tình cảm thấy đánh không đã tay: "Các vị, cùng lên đi!"
"Thoải mái, thoải mái, ha ha ha, để ta lãnh giáo Diệp thiếu hiệp cao chiêu."
La Hữu Nghĩa lao đến, gậy trong tay linh hoạt như hầu, thân pháp lại khó đoán như người say rượu.
"Ta cũng chơi." Hầu Khanh nhảy lên, không có chiêu thức hoa hòe lòe loẹt, chỉ có một quyền chấn đến không khí xung quanh vặn vẹo đường hình.
La Hữu Nghĩa vung ra côn ảnh đầy trời, che kín tầm mắt. Hầu Khanh một quyền đánh ra, phong vân biến sắc.
Diệp Phong bị hai người vây vào giữa, cười một tiếng. "Thế này mới là đánh nhau chứ." Sau đó hắn liền dắt lấy một quyền cuồng bạo của Hầu Khanh, đấm thẳng vào côn ảnh liên miên của La Hữu Nghĩa.
Hai vị Tông Sư kịp thời dừng tay, quay lại đã thấy Diệp Phong lơ lửng trên bầu trời, chân khí hóa thành chưởng ấn gần chục mét, như một ngọn núi lớn rơi xuống.
Ầm một tiếng, hai người b·ị đ·ánh rơi xuống đất.
Liễu Chi Yên lần nữa bay lên, ngọc thủ hóa thành muôn hình vạn trạng chưởng ấn, đánh thẳng vào người Diệp Phong.
"Thiếu hiệp, xem ra ta không nương tay được nữa." Nói đoạn, Liễu Chi Yên phát hiện bàn tay nhỏ mình bị người nắm lấy, thiếu niên tuấn tú trước mặt lại bỗng nhiên nở ra nụ cười ấm áp.
Có gì đó không ổn sắp xảy ra... Linh cảm nói với Liễu Chi Yên như vậy. Diệp Phong cũng nói với nàng là: "Liễu cung chủ, xin đắc tội."
Sau đó Liễu Chi Yên chỉ thấy trời đất quay cuồng một trận. Diệp Phong nắm nàng tàn bạo quất thẳng vào cột đá phía sau, còn thuận tiện đánh thêm một chưởng.
Cột đá kiên cố mấy trăm năm bị Diệp Phong một chưởng đánh đổ sập ba cây, rơi nổ tan tành. Liễu Chi Yên thì rơi xuống cùng với đầy trời đá rụng, trong lòng vẫn còn chưa hết hoang mang. Vốn dĩ còn muốn nói thêm mấy câu lời thoại, không ngờ sớm như vậy đã b·ị đ·ánh ngã.
Ài, nam nhân... một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có.