Bên này, Vũ Canh thấy mục tiêu của mình bị tranh đoạt nhiệt liệt như vậy, lòng không thoải mái, khó chịu ra mặt nói: "Này các vị, chuyện gì cũng có thứ tự trước sau. Ta đánh xong rồi mọi người mới đến khiêu chiến đi."
A Bạch cũng tức giận gầm lên: "Gâu gâu, gừ..."
Đang lúc Diệp Phong dở khóc dở cười, Lã Thường Ngọc đứng ra, một lời hóa giải căng thẳng:
"Các vị, đừng quên mục đích chính chúng ta đến đây hôm nay. Thiên Sơn luận võ đợt nào cũng đánh, năm nay cũng vậy, sẽ không thiếu phần. Ta cảm thấy mọi người khoan hãy vội vàng, trước tiên bàn chính sự rồi hãy đánh sau."
Liễu Chi Yên cũng bước tới bên cạnh: "Đợt trước Thiên Sơn luận võ tốt xấu cũng có tới mười mấy gần hai mươi người, đến nay chỉ còn vỏn vẹn chục vị. Trong số những người kia, nếu không bất hạnh q·ua đ·ời thì cũng là vô cớ m·ất t·ích."
Nói đến đây, nàng như không nhịn được thương tâm: "Ma giáo ngóc đầu, yêu quái ẩn hiện, Tông Sư chúng ta đứng mũi chịu sào, nay đến cả Võ Lâm Minh Chủ cũng bỗng nhiên m·ất t·ích. Tình hình hiện tại quả thật đáng lo."
Nhất Ngôn đại sư thở dài, chấp tay niệm một tiếng: "A di đà phật."
La Hữu Nghĩa nằm dài trên cỏ, chân vắt ngoe nguẩy, hàm nhai bánh ngọt, vừa ăn nhòm nhoàm vừa nói chuyện: "Đúng rồi, chúng ta đánh mấy năm, đánh qua đánh lại cũng là kết quả như trước, có gì mà ham."
Bạch Vô Song ai thán: "Mấy năm nay thế lực bên ngoài tràn vào Đại Lý nhiều vô kể, trong nam có Thiên Hạ Hội, ngoài bắc có Thần Đô trắng trợn g·iết chóc, vậy mà triều đình lại không thấy quản, xem ra chỉ có thể từ chúng ta đến bãi bình."
Vũ Canh nghe vậy liền bực: "Đừng so chúng ta với đám Thần Đô. Bọn họ kiếm ăn bằng c·ướp g·iết, bọn ta thế nhưng là làm ăn lương thiện, buôn bán đàng hoàng."
Bạch Vô Song cười khẩy, chính khí lẫm nhiên nói: "Chỉ khác vỏ ngoài thôi. Bên trong một đám là c·ướp c·ủa, một đám là g·iết người. Quả thực chính là vết nhơ của võ lâm."
Vũ Canh hừ lạnh một tiếng: "Tàng Kiếm Sơn Trang của ngươi thì thanh cao. Có cơ hội chắc ta phải dẫn huynh đệ đến xem một chút mà học hỏi."
Bạch Vô Song nghe vậy biến sắc: "Ngươi đang uy h·iếp ta?"
"Ông đây nói là làm, không phải hù chơi."
Vũ Canh vuốt vuốt đầu hổ, trong mắt bắn ra sát khí lạnh lùng: "Ngươi suốt ngày rút đầu trong sơn trang vuốt kiếm, sao không chịu khó ra ngoài hỏi thăm coi Vũ Canh ta là người như thế nào? Nếu cái miệng không nói được lời hay, thì để một hồi ông đây giúp ngươi tháo xuống."
"Ngông cuồng!" Bạch Vô Song tức đỏ mắt.
Nhưng mắt không đỏ bằng Vũ Canh:
"Ngươi ngon thì nói thêm câu nữa."
Hai người trực diện, mắt như bắn ra hỏa quang, khí tức Tông Sư ép đến bốn bề hoa cỏ đung đưa.
"Được rồi, mỗi người nhường nhịn nhau một chút. Coi như là tạm nể mặt ta được không?" Lã Thường Ngọc bước ra chánh giữa, bất lực nói.
Vũ Canh nhíu mày, chợt thấy trên vai mình có thêm một bàn tay, quay đầu lại hóa ra là Diệp Phong cũng tỏ ý khuyên can.
"Được rồi, nghe đồn Tàng Kiếm Sơn Trang nho nhã lễ độ, phong thái bất phàm, hôm nay coi như ông đây cũng được sáng mắt."
Vũ Canh phun một ngụm nước bọt xuống chân Bạch Vô Song, lẩm bẩm quay đi. "Cho ngươi sống thêm mấy ngày."
"Ngươi!" Bạch Vô Song nhíu mày, song hai bên lại có Ôn Lương và Phương Chính Đình khuyên nhủ. Ôn Lương nói: "Đừng có nóng mà hỏng chuyện lớn, ngươi quên hôm nay đến là để làm gì sao?"
"Hình tượng mất hết." Phương Chính Đình khoanh tay, đá đểu.
Bạch Vô Song hít vào thở ra, chưa tan nộ ý: "Chỉ là một thằng nhóc choai choai. Các ngươi sợ nhưng ta không sợ." Y ở Tàng Kiếm Sơn Trang danh cao vọng trọng, tiếng vang khắp vùng, ra đường có ai mà không nể mặt, khi nào mà chịu qua ấm ức như vậy?
Thật ra tính tình của Vũ Canh thì ai cũng không chịu nổi, nhưng Bạch Vô Song chưa b·ị đ·ánh, còn Ôn Lương và Phương Chính Đình đã lãnh giáo rồi nên đâm ra cũng ngán.
Phương Chính Đình mặt già tràn đầy khinh bỉ: "Ngươi muốn chơi với đám người điên Thiên Hạ Hội, cũng đừng có kéo chúng ta vào."
Ôn Lương trầm mặc không nói. Phương Chính Đình chửi như vậy... có tính là mắng cả mình vào không? dù sao cả hai cũng coi như bước một chân vào Thiên Hạ Hội rồi.
"Tàng Kiếm Sơn Trang của ta nằm ngay Long Đô, ta cũng rất muốn xem Thiên Hạ Hội dám thò tay tới hay không!" Bạch Vô Song còn nói, chỉ là không còn ai quan tâm đến hắn nữa.
Trường Mi đạo trưởng bày tỏ quan điểm: "Tình hình hiện tại, võ lâm không thể nhiều ngày không có lãnh tụ. Theo ta thấy vẫn nên bầu ra một người có cả đức lẫn tài, được mọi người tôn trọng lên làm Võ Lâm Minh Chủ đi."
"Lời Trường Mi đạo trưởng nói chính hợp ý ta. Cá nhân ta cảm thấy quan trọng nhất là phải chọn người có thanh danh, có đạo đức, như vậy thì mới dễ phục chúng..."
Hầu Khanh chưa đọc hết thoại, Trường Mi đạo trưởng đã vội nói ra câu chốt:
"Ta cảm thấy Nhất Ngôn đại sư là thích hợp nhất, bối phận ngài ấy lớn, võ công lại cao."
Chuyện này để Hầu Khanh rất im lặng, y vốn là muốn thuận nước đẩy thuyền tiến cử Bạch Vô Song, cái này là kế hoạch đã bàn trước... Nếu như Bạch Vô Song không được, thì y đứng ra làm Võ Lâm Minh Chủ cũng không quá đáng mà.
La Hữu Nghĩa không nhịn được nhắc nhở Trường Mi đạo trưởng: "Nhưng ông ấy là Nhất Ngôn đại sư!"
Nhất Ngôn đại sư: "A di đà phật."
Trường Mi đạo trưởng: "... Ta quên."
Lã Thường Ngọc cười nói: "Nếu như xét về bối phận và thực lực, Trường Mi đạo trưởng cũng rất phù hợp."
"Ây, đừng có nói vậy." Trường Mi đạo trưởng ngại ngùng nói.
La Hữu Nghĩa gật đầu nói: "Đúng vậy, Trường Mi đạo trưởng quá được."
"Thôi mà, thôi mà, ta có tài đức gì chứ." Trường Mi đạo trưởng lại ngại ngùng.
Phương Chính Đình không sợ đắc tội đằng nào, chen vào một câu: "Trường Mi đạo trưởng nói từ chối là đúng, ông ấy lâu ngày thanh tu ở Bạch Vân Quan, nói về đạo trời thì được, khó mà giải quyết vấn đề nhân sự cho chu toàn.
Lại nói Võ Lâm Minh Chủ là công việc cực khổ, tuần làm bảy ngày, cả tháng hầu như không có ngày nghỉ, lại phải thường xuyên nay đây mai đó để giải quyết công việc.
Thứ cho ta nói thẳng, Minh Chủ Võ Lâm lần trước được chọn chính là bởi vì ông ta nhiều tiền, rảnh rỗi, chứ tài đức sao mà sánh được mấy vị lão thành trong võ lâm."
Trường Mi đạo trưởng vuốt lông mi cười nói, trong lòng nghĩ lại mà run: "Vẫn là lão Phương hiểu được lòng của bần đạo."
Đám người nghe nói như vậy, tự nhiên cảm thấy chức Võ Lâm Minh Chủ cũng không còn thơm nữa. Hầu Khanh yên lặng lùi về sau mấy bước, cái chức này không tranh cũng được.
Lúc này Phương Chính Đình lại nói một câu khiến Bạch Vô Song rất 'cảm động' dù đã thương lượng từ trước: "Ta thấy Bạch trang chủ rất phù hợp với tiêu chuẩn, vừa nhàn rỗi có thời gian, lại không ngại cực khổ, quả thực chính là vì chức Võ Lâm Minh Chủ mà sinh."
La Hữu Nghĩa vỗ đùi nói: "Chuẩn, Bạch Vô Song rất thích hợp."
Bạch Vô Song yên lặng bước về phía trước một bước, tuy là sau khi được Phương Chính Đình phân tích, Võ Lâm Minh Chủ trong lòng mọi người đã không còn là chức vị béo bở, thế nhưng ít gì cũng là Võ Lâm Minh Chủ đó... Bạch Vô Song cảm thấy bỏ ra chút ít cực khổ đổi lấy một thời oai phong rất đáng giá.
Huống hồ hắn làm việc cho triều đình, cầm được cái chức này thì địa vị cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, càng được trọng dụng, hậu ái. Bạch Vô Song đến giờ vẫn cảm thấy mình tranh được nhiệm vụ này là may mắn.
Thật tình không biết Phương Chính Đình và Ôn Lương đã làm việc cho hai phía, mệt cả người cả tâm, căn bản không muốn dính thêm phiền phức vào người nên không thèm đoạt. Còn về Hầu Khanh, đơn thuần là y đoạt không nổi.
Lã Thường Ngọc cảm thấy ai làm Võ Lâm Minh Chủ cũng vậy, chỉ muốn giải quyết cho xong rồi còn tiễn khách: "Các vị ý kiến thế nào?"
Nhất Ngôn đại sư: "A di đà phật."
Ôn Lương: "Ta tán thành."
Hầu Khanh: "Ta đồng ý."
Mọi người nhìn đến Vũ Canh, chỉ thấy hắn nằm dựa người trên lưng cọp, nhếch miệng cười đểu: "Ai làm cũng được nhưng riêng tên khốn Bạch Vô Song thì ta không đồng ý."
Bạch Vô Song lạnh mặt: "Lòng dạ nhỏ nhen, không có cái nhìn đại cục."
Vũ Canh bị chọc cho cười toe toét: "Bạch Vô Song, ngươi đừng có mà giả cao thượng trước mặt ta."
"Nói cho các vị ở đây rõ ràng. Ta nhìn thấy tên khốn họ Bạch này ấn đường thâm đen, đây là điềm đại họa lâm thân. Thiết nghĩ nếu muốn tìm ai làm Võ Lâm Minh Chủ thì ít ra nên tìm gã nào đó có thể sống dai một chút."
"Gã họ Bạch này nói không chừng sau khi rời khỏi Thiên Sơn chỉ còn là một cái xác."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không biết nói sao cho phải. Bạch Vô Song sắc mặt lại càng âm trầm: "Ngươi công nhiên khiêu khích, tưởng ta sợ ngươi sao?"
Vũ Canh ngoái ngoái lỗ tai: "Khiêu khích đã là gì, chỉ là một cái sơn trang nho nhỏ nơi hẻo lánh. Ngươi tin hay không đêm nay ta cho nó biến thành một đốm lửa nhỏ dưới bầu trời Đại Lý?!"
"Ngươi Bạch Vô Song lại là cái thá gì?"
Bạch Vô Song tức giận: "Làm càn dưới chân thánh thượng, ngươi dám sao?"
"Thiên Hạ Hội chỉ là một đám giặc phỉ, tin hay không ngày mai liền bị thanh trừng."
Vũ Canh nghiến răng, đập một cái, chân khí đánh tảng đá bên cạnh rơi xuống thành mảnh vụn.
"Buồn cười, chuyện của giang hồ lúc nào đến phiên triều đình xen vào?" Diệp Phong bước tới, nhẹ nhàng nói một câu.
Bạch Vô Song rất muốn nói dưới gầm trời Đại Lý, nơi nào mà triều đình không thể quản, nhưng mà lời ấy thủy chung không thốt ra được, nếu không thì lần này y cũng khỏi tranh Võ Lâm Minh Chủ gì nữa. Tuy là mấy vị Tông Sư ở đây trong lòng đều hiểu như vậy, nhưng không ai sẽ đứng ra tôn vinh triều đình.
Bạch Vô Song chỉ có thể nói: "Tiểu tử, ngươi cũng muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?"
Diệp Phong phẩy quạt, cười nói: "Thứ cho tại hạ nói thẳng. Chỉ dựa vào tính khí nóng lạnh thất thường này, việc tiền bối giữ chức Võ Lâm Minh Chủ thật không thỏa đáng."
La Hữu Nghĩa thở dài: "Diệp Phong nói cũng có lý."
"Tên họ Bạch quanh năm suốt tháng núp ở trong sơn trang ôm kiếm mà vuốt, nói không chừng đã vuốt đến sinh ra tâm lý biến thái. Hắn hòa nhập cộng đồng còn khó chứ nói gì đến việc lên làm minh chủ minh chéo, ta nói nãy giờ mà các vị không nghe. Chỉ có Diệp Phong là hiểu ý ta." Vũ Canh thấy vậy mới nguôi ngoai đôi chút, nhịn xuống xúc động tại chỗ xé người cho hổ ăn.
Diệp Phong cũng là quan ngại điều này nên mới đứng ra nói chuyện, chứ hắn đang ở ngoài xem kịch sướng chán.
Bạch Vô Song biết mình nóng giận lỡ lời, chuyện hôm nay đã khó mà cứu vãn, đành trước lùi một bước mà hỏi Diệp Phong: "Vậy ngươi nói xem ai là người thích hợp làm Võ Lâm Minh Chủ, đừng nói là tự tiến cử mình?"
Diệp Phong đóng quạt, sau đó dứt khoát chỉ vào một người: "Là hắn!"