Người thứ hai đến để cho cả Lã Thường Ngọc và Trường Mi đạo trưởng bất ngờ, đồng loạt đứng lên chào hỏi.
Chỉ thấy một vị tăng nhân không già không trẻ, không cao không thấp, không đẹp không xấu... nói thẳng ra là bình thường đi tới. Trên người y khoác một bộ cà sa màu vàng, áo trong cam nhạt, vô cùng đơn giản. Khuôn mặt phúc hậu, hai mắt ti hí híp lại, trên miệng lúc nào cũng nở một nụ cười thân thiện.
"A di đà phật."
"Nhất Ngôn đại sư hôm nay đích thân đến dự, quả là hiếm thấy, lần trước chúng ta gặp nhau cũng đã là mười mấy năm rồi ấy nhỉ?" Trường Mi đạo trưởng thân tình nói.
Nhất Ngôn đại sư chấp tay, gật đầu: "A di đà phật."
Lã Thường Ngọc bày ra tư thái chủ nhà: "Mời đại sư ngồi, những người khác hôm nay mà gặp đại sư đến, ắt hẳn rất vui mừng."
Nhất Ngôn đại sư ngồi xuống, cười nói: "A di đà phật."
Kim Quang Tự có một vị hòa thượng rất đặc biệt, địa vị còn cao hơn cả trụ trì một bậc, chỉ thanh tu không quản thế sự, nghe nói đã tám mươi nhưng vẻ bề ngoài lại chỉ như người ở độ tứ tuần, rất là khỏe mạnh. Về phần võ công càng là hiếm có đối thủ.
Rất nhanh thì từng người được mời đều đến đủ. Trong đó có mấy gương mặt thân quen như Phương Chính Đình của Chu Tước Các, Ôn Lương của Thần Tượng Sơn, bên cạnh còn có Hầu Khanh của Thần Quyền Môn, Bạch Vô Song của Tàng Kiếm Sơn Trang. Mấy người này âm thầm đều là Tông Sư của Chưởng Thiên Giáo.
Tông Sư đến mười người, đều là nhân vật cộm cán trong võ lâm. Trong đó chỉ có hai người nữ nhân, lần lượt là Hồng Thường của Ngọc Nữ Cung và Liễu Chi Yên của Di Hoa Cung, chẳng những giỏi võ mà cả hai đều nhan sắc khuynh thành.
"Ta nói chứ Lã Chưởng Môn, năm nào cũng trà với bánh ngọt, không thể đổi mới một chút sao?" Cái Bang La Hữu Nghĩa ngồi thẳng xuống đất, bất mãn nói.
Lã Thường Ngọc hòa ái mỉm cười, không nói. Bên cạnh Hầu Khanh thì không nhịn được: "Ngươi không thích thì cũng có thể không ăn, ai ép đâu. Đây là Thiên Sơn luận võ chứ đâu phải chương trình Thiên Sơn ăn nhậu?"
La Hữu Nghĩa nhìn Hầu Khanh toàn thân cơ bắp, quệt mỏ khinh thường: "Có thực mới vực được đạo. Ta năm nào cũng đói bụng nên mới đánh thua."
Hầu Khanh và mấy người khác cười như được mùa, chỉ trích: "Vậy thì càng không thể để cho ngươi ăn nhiều."
"Thật không thú vị, các ngươi chỉ giỏi ăn h·iếp ta." La Hữu Nghĩa đau lòng thở dài, thương tâm muốn khóc.
Quần chúng đồng loạt khinh bỉ: "Bớt diễn đi ngươi."
Lúc này mười người đồng loạt cảm nhận được sát khí kinh hồn, cùng lúc quay đầu nhìn về phương xa đường l·ên đ·ỉnh núi. Tông Sư giác quan nhạy bén, chưa thấy người tới mà đã cảm nhận được tiếng bước chân hùng hồn, tiếng hơi thở phía xa.
Ánh nắng chiếu xuống màu lông bạch hổ như khoác lên cho nó một lớp hào quang thần thánh. A Bạch thân cao hơn hai mét, tứ chi cơ bắp vạm vỡ chậm rãi đi tới, đôi mắt hổ lạnh lùng hung ác nhìn qua, mở miệng gầm lớn một tiếng.
"Bé cái mồm thôi, nhức cả đầu." Vũ Canh từ trên lưng hổ nhảy xuống, tóc trắng mắt đỏ, cười lộ răng nanh, mặc áo tơi cụt ống phạch ngực, lộ ra làn da màu đồng chi chít vết sẹo lớn nhỏ, toàn thân toát ra khí chất hoang dã.
A Bạch nghe vậy, không vui, lại càng ra sức gầm thét.
Ôn Lương và Phương Chính Đình âm thầm nhìn nhau, cảm thấy hôm nay lại là một ngày không yên ổn. Trường Mi đạo trưởng thì không nhịn được quay sang hỏi nhỏ Lã Thường Ngọc: "Lã Chưởng Môn, ngươi mời tên dã nhân này đến làm gì?"
Lã Thường Ngọc im ắng thờ dài, dáng vẻ sầu não khó giải bày: "Tên đó trước giờ có cần ai mời đâu."
Vũ Canh vừa đến liền tìm một góc thoải mái ngồi xuống. A Bạch thân hình to lớn đi đến bên cạnh bàn, trực diện chục vị Tông Sư. Đang lúc mọi ngươi căng thẳng, Lã Thường Ngọc quen thuộc ném một cái bánh ngọt cho nó. A Bạch lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, sát khí tan hết, giống như một con mèo béo lớn.
Lã Thường Ngọc nói: "Mọi người đừng căng thẳng, nhìn bề ngoài nó vậy thôi chứ bản tính chẳng khác gì chó mèo nuôi trong nhà."
A Bạch nhai bánh, nghe lời này không thích ra mặt, vội vàng sủa mấy tiếng để tỏ rõ oai phong. Chọc cho mấy vị Tông Sư hai mặt nhìn nhau, cảm thán quái lạ.
Vũ Canh cũng không nhịn được nói: "Lã Chưởng Môn, ngươi đừng có nói như vậy. Chuyện này mà truyền ra, về sau ta đem nó ra đường hù người thế nào được!"
Đám người phát hiện Lã Thường Ngọc và Vũ Canh không chỉ có quen biết, mà dường như quan hệ còn rất thân thuộc. Dựa vào tính cách của hai người, chuyện này quả thật là khó tin.
Lã Thường Ngọc bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi hôm nay tới là để tìm hắn đánh nhau à?"
Nghe nói như vậy, Vũ Canh đầy mặt tức giận vỗ đùi: "Tên khốn đó suốt ngày ở lỳ trong nhà bế quan, ta gửi mấy chục lá thư đến đều bị bỏ xó không ngó ngàng tới. Quả là đáng giận."
"Các vị yên tâm, hôm nay ta đến chỉ để đánh hắn một trận, không có hứng thú tranh giành thập cường bảng gì đó..."
Nhất Ngôn đại sư chấp hai tay, mỉm cười hóa ái nói: "A di đà phật."
La Hữu Nghĩa có chút hiếu kỳ: "Người mà các ngươi nói tới có phải là mấy năm trước đả bại ba cao thủ Tông Sư, trong đó có Huyết Thủ Nhân Đồ Đông Phương Bạch, kêu cái gì... Diệp Phong?"
Hầu Khanh gật đầu: "Đúng là Diệp Phong. Lần trước con ta thua hắn hai chiêu nếu không đã là con rể Dược Vương, ta cũng muốn xem bản lĩnh của tên nhóc này lớn thế nào."
Hầu Minh Hạo trở về kể, nếu không phải giữa đường xuất hiện một Diệp Phong thì hắn đã là con rể Dược Vương, Hầu Khanh vậy mà tưởng thật...
La Hữu Nghĩa cười khằng khặc: "Hầu Khanh à, bản lĩnh nói phét không ngượng mặt của ngươi càng lúc càng cao. Bộ quyền luyện nhiều, da mặt cũng dày thêm sao?"
Hầu Khanh hừ lạnh: "Ngươi thì biết cái gì!"
Bạch Vô Song hé mắt: "Thú vị, thú vị."
Lúc này trên trời có tiếng ưng khiếu, mọi người vô thức đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy một con đại bàng lớn lướt ngang khoảng trời. Mà trên lưng đại bàng, mơ hồ có một bóng người trắng xóa.
"Ta có phải hoa mắt rồi không?"
"Con chim nhỏ như vậy mà cũng dẫm lên được, như thế này có được coi là n·gược đ·ãi động vật không?"
"Hình như trên đó có người."
Đại bàng giương cánh, thân bay theo gió, mà người kia cứ như vậy từ trên cánh chim rơi xuống, chân đạp lên mây, người lướt theo gió, tựa như cửu thiên huyền ... nam ở trên trời hạ xuống nhân gian.
Trường Mi đạo trưởng nhìn lên, ai thán: "Tên tiểu tử này khinh công không tầm thường nha."
Phương Chính Đình liếc mắt nhìn qua: "Cái bảng hiệu khinh công đệ nhất thiên hạ của Bạch Vân Quan chuẩn bị đổi chủ rồi."
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng chắp tay sau lưng, chân dặm nhẹ trên hư không, cả người tựa như dạo chơi ở nơi không có trọng lực, tốc độ nhanh đến chỉ thấy một vệt bóng trắng. Sau cùng hắn lộn mèo hai vòng rơi xuống, hai chân thẳng tấp tiếp đất, người đứng xoay một góc bốn mươi lăm độ, vừa phẩy quạt vừa mỉm cười nhã nhặn nói: "Tại hạ Diệp Phong, xin ra mắt các vị tiền bối."
"Không dám không dám, tiếng tăm của ngươi trên giang hồ còn lớn hơn ta." La Hữu Nghĩa tự nói rồi cười vang.
"Diệp Phong tai tiếng nhiều, để tiền bối chê cười rồi." Diệp Phong không dám nhận danh, cười nói.
"Tai tiếng như vậy, ta muốn muốn có mấy đợt rồi! ha ha ha." Vũ Canh bước tới, khoát tay lên vai hắn: "Tên khốn, hôm nay kiểu gì ngươi cũng phải đánh với ta một trận."
Phương Chính Đình bước tới, ánh mắt bất thiện: "Tiểu tử, lần trước chúng ta vẫn chưa đánh xong đâu!" Lão tuy là đã đầu quân cho Thiên Hạ Hội, thế nhưng thù cũ với Diệp Phong thì vẫn chưa quên.
Hầu Khanh cũng bước tới một bước, bẽ bẽ khớp tay: "Đã sớm muốn thử sức với ngươi một trận, nghe nói Thăng Long Bá Quyền là quyền pháp lợi hại nhất thiên hạ?"
Hầu Khanh là người của Chưởng Thiên Giáo. Lần trước vì Diệp Phong mà con y Hầu Minh Hạo thất bại trong kế hoạch ở rể Dược Vương Cốc, cho nên lòng còn phẫn lắm, lại nghe giang hồ đồn Thăng Long Bá Quyền gì đó rất lợi hại, là quyền pháp mạnh nhất giang hồ. Đùa, vậy Thần Quyền Môn chúng ta rơi xuống thứ nhì rồi?
Hầu Khanh cảm thấy không đánh một trận là không nhịn được.
Trường Mi đạo trưởng vuốt râu: "Nghe giang hồ nói, các hạ biết được Quán Nhật Chưởng của phái ta? Không biết là có thật vậy chăng?" Thật ra giang hồ đồn còn ác hơn, nói Diệp Phong là con tư sinh của Trường Mi đạo trưởng, đến mức võ công Bạch Vân Quan hắn chiêu gì cũng biết... Dù rằng chuyện này vô lý vãi ***
Bạch Vô Song nhìn thấy Diệp Phong toàn thân áo trắng, tuấn tú nho nhã, liền biết đối phương là kẻ địch lớn nhất của mình trong đời này, trong mắt tràn trề chiến ý: "Nghe danh đã lâu, các hạ có dám cùng ta đánh một trận?"
Đến cả Nhất Ngôn đại sư cũng muốn tham gia náo nhiệt, chấp tay thành tâm đi về phía trước, hào hứng nói: "A di đà phật."
Liễu Chi Yên khoác mấy tầng áo lụa bồng bềnh, tư thái như tiên, đứng bên cạnh Hồng Thường mà không kém cạnh. Thật ra hai người được mệnh danh là giang hồ song hoa, chẳng những bản lĩnh cao cường, phong thái cũng làm cho không biết bao nhiêu nam nhân đỏ mắt.
Liễu Chi Yên thấy cảnh náo nhiệt, khe khẽ lấy vạt áo che nửa gương mặt, nói nhỏ với Hồng Thường bên cạnh: "Nghe nói tỷ và tên tiểu tử đó rất quen, hắn là người như thế nào vậy?"
Hồng Thường nghĩ lại mấy lần gặp gỡ Diệp Phong trước đó, quả thật không biết đánh giá thế nào cho phải. "Muội có hứng thú với hắn à?"
Liễu Chi Yên phất tay áo, không vui nói: "Nam nhân trong thiên hạ đều không làm ta hứng thú." Sau đó bỗng nhiên đổi sắc, mi mắt nheo lại, tinh ranh nói: "Chỉ trừ những gã anh tuấn như vậy..."
Hồng Thường đã quen với tính cách thích nói đùa của Liễu Yên Chi, chỉ là không nhịn được giải thích.
"Người ta là hoa đã có chậu, muội tới chậm."
Khóe miệng Liễu Chi Yên hơi cong, đắc ý cười nói: "Có chậu càng tốt, chỉ cần thưởng thức là được rồi, đỡ tốn công chăm sóc."
Hồng Thường chỉ cười không nói, yên lặng cách xa Liễu Chi Yên hai mét, đại khái là sợ tâm hồn già cỗi sạch trong của mình bị ô nhiễm.