Đại Yêu Quái

Chương 124: Trước trận Thiên Sơn



Chương 124: Trước trận Thiên Sơn

Tệ nạn là tệ nạn. Mộc Nhiên lại chẳng lấy làm lo. Thân phận Diệp Phong có chút tình người mới thú vị. Tính cách bị phóng đại, để cho Mộc Nhiên cảm nhận một vài điều mà lúc bình thường hắn không thể cảm nhận được, cũng đi qua một đoạn nhân sinh hoàn toàn khác, đặc sắc và đáng mong chờ hơn.

Cái Mộc Nhiên không an tâm là không biết lần sau tách phách sẽ ra loại tính cách thế nào... Hắn thật không mong chờ phiên bản đen tối của mình xuất hiện.

Mộc Nhiên cảm thấy nếu như tính cách của mình bị chia ra làm mười phần, vậy trong đó chắc chắn có hơn tám phần là xấu bụng. Cắt ra được một cái thiện như vậy đã là may mắn như trúng xổ số rồi.

À quên... Hồn bị trảm xuống là Cảm, đi theo thứ thân, cho nên có thể thấy đại đa số thời gian Thẩm Lãng đều nhốt mình trong phòng, bởi vì hắn mà đi ra ngoài thì chắc chắn là sẽ gây họa.

Hoặc là nói, cho dù ở miết trong phòng thì Thẩm Lãng cũng đã rất biết gây họa, Thiên Hạ Hội và đám Đường Chủ chính là ví dụ. Bây giờ giang hồ đều có lời ngầm là hắn muốn học theo Tiêu Dao Minh Giáo năm đó, muốn tạo phản!

...

Diệp Gia.

Một năm này, Diệp Phong đã hai mươi sáu tuổi, vẫn không có dấu hiệu muốn tiếp nhận chức Gia Chủ. Với uy vọng của hắn hiện tại, có tiếp nhận chức vụ này hay không thì cũng chẳng khác bao nhiêu. Mục tiêu của thân phận này ngay từ đầu chỉ có một, đó chính là cuốn sạch hết võ công trong thiên hạ.

Mà mấy năm nay, chuyện ấy coi như đã hoàn thành quá nửa.

Tô Kiến Minh mang tình báo từ Chưởng Thiên Giáo về. Ban đầu Nhị hoàng tử định b·ắt c·óc Võ lâm Minh chủ hiện tại, sau đó cài người của mình vào thay thế, từ đó âm thầm thao túng võ lâm Đại Lý. Chuyện này cũng có cơ sở, bởi dưới trướng y đã có sáu Tông Sư, ai cũng là người tài hùng cứ một phương, có thế lực bang phái, dưới nữa thì cao thủ đếm không hết.

Nhưng mà Diệp Phong tồn tại, khiến kế hoạch này bị bóp nát trong trứng nước. Chưa kể đến quan hệ của hắn rộng rãi, bạn khắp giang hồ, chỉ nói đến thực lực thâm bất khả trắc kia đã đủ làm rất nhiều người e ngại. Lần trước Diệp Phong một mình hạ hai vị Tông Sư, sau g·iết Đông Phương Bạch ở trên Ngọc Nữ Sơn gây nên một phen sóng lớn, làm danh tiếng của hắn càng thêm vang dội.

Kế hoạch này Chưởng Thiên Giáo không làm, nhưng mà Thiên Hạ Hội thì làm rất gọn gàng. Thẩm Lãng vừa nghe được tin thì ngày hôm sau Võ Lâm Minh Chủ đương thời đã m·ất t·ích không để lại chút dấu vết.

Dưới mật thất tiện nghi đầy đủ, Võ Lâm Minh Chủ đầy mặt khó hiểu nói: "Thẩm Lãng, chúng ta không thù không oán, khi không ngươi bắt ta đến đây làm cái gì? Ta trêu gì ngươi rồi?"



"Các hạ lời ấy sai rồi. Ta không có bắt, mà là dùng kiệu tám người khiêng mời ngài đến đây uống trà."

Võ Lâm Minh Chủ vô lời, quả thực là kiệu tám người khiêng, nhưng mà là tám Tông Sư cầm đao cầm kiếm, còn cầm cả lô thuốc nổ đến khiêng. Người ta trang bị đầy đủ như vậy, ngươi dám không đi?

"Trà đã uống rồi, vậy khi nào ta có thể đi?"

Thẩm Lãng nghiêm túc nói: "Trà đạo kỵ nhất vội vàng, trà ngon như vậy, thiết nghĩ các hạ nên tinh tế thưởng thức tám, mười năm."

Võ Lâm Minh Chủ không nhịn được đưa tay lên định vỗ bàn, chợt nhìn thấy phía sau Thẩm Lãng mười mấy người đồng loạt móc ra súng ống, nhất thời cảm thấy chuyện này cũng không có gì đáng giận như vậy, bàn tay từ từ hạ xuống. "Ít ra thì ta cũng được biết nguyên nhân chứ?"

Thẩm Lãng ra hiệu cho đám thuộc hạ hạ súng xuống, lại nói: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, có người lập ra âm mưu định b·ắt c·óc các hạ, hòng nguy hại đến võ lâm. Mà ta thì không ưa bọn họ, cũng không mong nhìn đến cảnh võ lâm nguy khó, cho nên chỉ còn cách ủy khuất các hạ ở nơi này một phen."

Võ Lâm Minh Chủ cạn lời: "Cho nên để ngăn cản bọn họ bắt được ta, ngươi quyết định bắt ta trước? Đường lối suy nghĩ của các hạ quả thực là khiến người khác đuổi theo không kịp."

"Nhưng kết quả thì khác gì nhau?"

Thẩm Lãng cười nói: "Các hạ lời ấy sai rồi, ngươi rơi vào tay bọn họ chưa chắc còn sống. Nhưng ngươi rơi vào tay ta thì lại khác, chẳng những là an toàn được đảm bảo, các phương diện sinh hoạt khác cũng có thể phóng túng thoải mái. Thiên Hạ Hội chúng ta cái khác không có, nhưng cờ bạc, mỹ thực, mỹ nữ, mỹ dược, các phương diện ăn chơi vang danh cả vùng, không thiếu trò gì cả, chỉ sợ người không đủ tiền chơi..."

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Thẩm Lãng dần thiếu đi nhân tính: "Nghe nói các hạ ở chức vị này nhiều năm, trước đó còn là phú thương một vùng. Chắc là tích trữ không ít tài sản?"

Võ Lâm Minh Chủ đen cả mặt, có loại được trải nghiệm cảm giác b·ị b·ắt cóc t·ống t·iền trong truyền thuyết. Bản thân đường đường là hào hiệp một phương, sao có thể có hứng thú với những việc ăn chơi sa đọa như vậy...

...

Thẩm Lãng mỗi ngày đều thiền định, nhưng dường như không quá có tác dụng. Cũng may thân xác Thẩm Lãng từ nguyên thân tách ra, trên cơ bản vẫn là một khúc gỗ biết đi, không sinh ra tham niệm, dục vọng gì, chứ nếu như để hồn này mà vào người phàm có máu có thịt, hậu quả thật sự là quá khó lường.



Thiên Hạ Hội nổi lên không thể ngăn cản. Phùng Tam Bảo nắm Thiết Hổ trại, song còn đảm bảo trị an quanh bản doanh của Thiên Hạ Hội. Hạ Bình và Trần Phi quản lý tiêu cục Phi Long, đã mở chi nhánh thứ tám, coi quản hầu hết các tuyến đường giao dịch lân cận rừng Tịnh Minh.

Lã Bích Kiều có Thanh Y, Diệp Nguyên Đông và cả đám tỷ muội hỗ trợ, việc làm ăn vẫn là có phần quản không xuể hết. Khách điếm Vạn Xuân trên ba quốc gia đã có tổng cộng mười tám chi nhánh, Vạn Hoa lầu cũng có sáu cái, bên cạnh buôn bán còn kinh doanh thêm mạng lưới tình báo, chợ đen, trong rừng Tịnh Minh còn có một trung tâm thương mại lớn phục vụ cho việc buôn bán.

Âu Dương Đức mở một căn y quán nhỏ, một tháng chỉ nhận vài lượt khách, nhưng mà vẫn có thể kiếm đầy bồn đầy bát.

Sầu Thiên Thu quan hệ với khách điếm Vạn Xuân rất tốt, rượu của hắn đều bán ra với giá trên trời, trở thành một điểm nhấn riêng của khách điếm, thu hút một đám lãng khách giang hồ mộ danh đến thử.

Nhất Lệ Tiếu mở sòng bạc, hằng ngày đều hi vọng có người đến đoạt cái danh Đổ Thần của mình đi.

Phích Lịch Tử nghiên cứu đạn dược, bán phích lịch đạn với giá trên trời. Đồ vật tùy tiện có thể nổ c·hết cao thủ Tuyệt Đỉnh như vậy, luôn luôn nằm trong tình trạng cháy hàng, không thông qua con đường đặc biệt thì không mua được.

Về phần Vũ Canh, hôm nay hắn lại gửi tới Diệp Phủ một lá thư khiêu chiến.

Diệp Phong ngồi trên bàn làm việc, tùy tiện ném lá thư này vào ngăn tủ. Cái ngăn này chuyên dùng để vứt thư của Vũ Canh, bên trong đã chất thành đống.

"Đến Thiên Sơn luận võ lại phải đánh một trận, không biết thằng quỷ này gấp cái gì..."

Diệp Phong chậc lưỡi, lại có chút chờ mong, hôm nay ngoại trừ lá thư Vũ Canh gửi tới, còn có một lá thư đến từ Thiên Sơn. "Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng có thể đánh thoải mái một trận."

Những năm này, Diệp Gia dưới sự tương trợ của Thiên Hạ Hội và Dược Vương Cốc đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, dần trở thành một trong ba thế gia võ đạo lớn nhất Đại Lý. Diệp Huyên, Diệp Khôi, Diệp Liên Anh và Diệp Trần đều được đào tạo đi vào biên chế, sau này có thể là thế hệ Gia Trưởng tiếp theo dẫn dắt Diệp Gia. Lưu Hoành trở thành đội trưởng đội hộ vệ, hiện rất oai phong. Quân Thường Tiếu và Diệp Thế An thì không tranh không đấu gì nữa, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch dưỡng lão.

Diệp Phong phát hiện chuyện mình muốn làm càng ngày càng ít, có lẽ sau khi đánh xong trận ở Thiên Sơn này thì cũng nên lên kế hoạch cho việc... Về hưu. Nhà có vợ hiền như vậy, đồ ăn có người nấu, y phục có người may, đêm về có người bầu bạn, ai còn muốn tung hoành thiên hạ chứ?

...



Đỉnh Thiên Sơn, sáng sớm.

Từng tia nắng sớm vàng rực phủ xuống nơi vách núi, trong sương mờ thấp thoáng bóng lương đình; bậc thang đá phủ đốm đốm rêu xanh hướng về nơi không biết; hai bên rừng trúc mọc nghiêm thẳng thành hàng, mấy mảnh lá biếc theo gió khẽ lung lay.

Đỉnh Thiên Sơn, sáng sớm mây trắng lượn lờ, thiên không cao v·út duy chỉ một vầng thái dương sáng tỏ, chiếu rọi một phen cảnh sắc mỹ lệ mà trang nghiêm.

Có mười cây cột lớn dựng thẳng lên, trên mỗi đỉnh chỉ chứa được một người đứng. Chiều cao của mười cây cột không tương đồng, cao nhất mười lăm mét, thấp nhất chỉ ba mét. Thiên Sơn luận võ hằng năm đều là diễn ra trên mấy cây cột khắc đầy dấu vết năm tháng này.

Mà bên cạnh mười cây cột đá, dưới tán cây, có một bàn trà mấy cái ghế. Lã Thường Ngọc với thân phận chủ nhà, đã bày sẵn trà ngon bánh ngọt, chỉ chờ người tới đông đủ.

Thiên Sơn luận võ không phải ai muốn đến là đến, Lã Thường Ngọc chỉ chọn những bậc tinh anh, tài đức vẹn toàn trong võ lâm đến để đàm đạo. Thứ nhất chính là để bớt nhìn thấy phiền phức không cần thiết, thứ hai chính là ít người, yên tĩnh, họp nhanh về nhanh. Thiên Sơn luận võ đến thời y tổ chức, chưa bao giờ diễn ra quá nửa ngày...

Hôm nay người đến sớm nhất là Trường Mi đạo trưởng của Bạch Vân Quan. Lão là bạn tốt của Lã Thường Ngọc, đến sớm để uống trà tâm sự. Mỗi năm chỉ có dịp này là Lã Thường Ngọc chịu ân cần tiếp khách, khi khác cơ bản chỉ mới nói với nhau được vài ba câu tất yếu, thì y đã tìm cách tiễn người xuống núi.

Đến mức trên đường đến nhà riêng của y còn chuyên môn đặt một cái bảng, "Không có đại sự, đừng đến phiền ta thanh tu."

"Lã đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ." Trường Mi đạo trưởng bước tới chào hỏi, hai hàng mi rũ xuống, khi lão cười căn bản là không thấy được con mắt, chỉ thấy được mấy đường nhăn nheo.

"Đến sớm hơn mọi năm một phần bốn chén trà, xem ra Cửu Thiên Đạp Vân Bộ của đạo trưởng lại tinh tiến mấy phần." Lã Thường Ngọc đạm bạc chào hỏi.

"Đạo hữu đánh giá cao lão già này rồi, chẳng qua là năm nay ta khởi hành sớm một chút." Trường Mi đạo trưởng cười nói, ngồi xuống.

"Đạo trưởng khiếm tốn."

"Không khiếm tốn, không khiêm tốn, ha ha ha..."

Thật ra phương thức tính thời gian ở Thiên Sơn có phần khác với thế giới bên ngoài. Tỷ như một chén trà ở bên ngoài là mười lăm phút, một chén trà ở đây là khoảng hai giờ.

Không trách được. Lã Chưởng Môn của chúng ta dùng thời gian mười sáu tiếng một ngày chỉ để nằm ngắm mây và uống trà, nếu như uống quá nhanh, thận lọc quá công suất, sẽ ảnh hưởng đến thân thể.

Lã Chưởng Môn tuy sống không màn danh lợi, nhưng thật sự không muốn mình là tông sư đầu tiên trong lịch sử uống trà, uống đến mức suy thận. Giai thoại anh hùng thì người đời chóng quên, chứ mấy chuyện kỳ kỳ quái quái này e là sẽ bị nhắc đến ngàn năm.