Cái kén đã bị rút hết năng lượng, nay như tro tàn trước gió mà tan vỡ. Mộc Nhiên vung tay phá kén, sau đó duỗi người đứng lên.
Sau khi độ kiếp thành công, thân thể Mộc Nhiên không trở nên to lớn ngược lại còn bé đi, chỉ còn đâu đó một mét tám chẳng khác người thường. Nhưng mà nguyên nhân sâu xa trong này chỉ mình hắn biết rõ.
Thông Tâm Thụ vốn là kỳ trân, tựa như nhân sâm các loại, bề ngoài cho dù hóa yêu cũng không to lớn hơn được bao nhiêu. Chẳng qua là trước đây Mộc Nhiên ngộ ra được chút tiểu thuật biến hóa, sinh ra thêm vỏ bọc ở bên ngoài làm cho thân thể nhìn qua cao lớn, có cảm giác uy h·iếp khi đứng cùng với yêu quái khác. Nay thì không cần làm việc ấy nữa.
Nguyên bản Mộc Nhiên chỉ như đứa trẻ cao chưa tới một mét rưỡi, nay trực tiếp cao lên một mét bảy mươi bảy, gần bằng mét tám. Chiều cao, thể trạng như vậy cũng chẳng cần biến hóa thêm chi cho tốn công phu.
Sau lần độ kiếp này, trong cơ thể khắp nơi là những đường mao mạch dẻo dai. Chẳng những việc di chuyển, chiến đấu trở nên linh hoạt hơn, mà còn chẳng ảnh hưởng gì đến việc biến hóa. Những mao mạch này cho dù có bị đứt đoạn thì cũng không sao, chỉ cần gốc rễ của chúng vẫn còn thì sẽ không ngừng sinh mới.
Không những thế, bên cạnh Mộc Tâm còn sinh ra một khỏa Long Nguyên, bên trong ẩn chứa sức mạnh to lớn. Lần này Mộc Nhiên dung hợp nhờ có khí vận Tiên Tộc gia thân, cộng thêm bản thân tính toán, nghiên cứu kỹ càng, thu được kết quả còn vượt xa mong đợi.
Long nguyên cùng với Mộc Tâm cộng hưởng, không ngừng mang đến cho cơ thể sinh cơ và lực lượng dồi dào. Hiện tại Mộc Nhiên thu hoạch lớn nhất là cường độ cơ thể tăng mạnh, không còn là gốc kỳ trân dễ dàng bị phá vỡ nữa.
Loại cảm giác toàn thân có lực lượng này quả thật làm cho người ta lưu luyến.
"Đại vương, ngài làm ta lo muốn c·hết." Hỏa Diễm Tích chạy tới ôm chân, nũng nịu nói.
"Cút đi, ngươi lo cho mình thì đúng hơn." Mộc Nhiên cười mắng, cũng không đẩy nó ra.
"Không biết xấu hổ." Ngọc Ảnh liếc mắt, khinh bỉ nói, sau đó cũng chạy tới ôm một cái chân khác.
Hỏa Diễm Tích hai tay chống nạnh, quơ quơ cái đuôi dài: "Miệng thì nói vậy, thật ra là ghen ghét đến đỏ mắt."
"Ta đỏ mắt là bẩm sinh!!"
Mộc Nhiên nhìn hai con Thiên Yêu này như chó với mèo ở dưới chân mình chạy qua chạy lại hỗn chiến, tâm thật mệt mỏi.
Viên Cương đứng ôm gậy, hai mắt hừng hực chiến ý.
"Thụ yêu, đánh một trận không?"
"Được thôi."
Mộc Nhiên vừa lúc ngứa tay, liền đồng ý.
Viên Cương là Kim Nhãn Tuyết Ma Viên, xếp hàng Hạ Thiên Yêu, thân thể cương mãnh, vai lưng như sắt đá, hai cánh tay sức lực phi thường. Bẩm sinh sở hữu Kim Nhãn có thể cảm nhận được đủ loại bảo vật, cùng với bộ lông không sợ lạnh giá.
Mộc Nhiên là kỳ trân Thiên Bảng thành tinh, điểm yếu chính là yêu thân chỉ như thụ yêu bình thường, khó lòng so bì với những yêu quái phẩm cao khác. Thế nhưng hôm nay sau khi hắn dung hợp Nguyên Long Bất Tử dược, có được Long Nguyên mang đến lực lượng và sinh cơ như dùng mãi không hết thì mọi chuyện đã khác.
Tuy thân thể vẫn chưa so được với Viên Cương, nhưng mà cũng chẳng kém bao nhiêu, có thể đánh một trận.
Viên Cương đắc ý, ném pháp bảo kim côn của mình sang bên, quyết định dùng tay không chiến đấu. Đỉnh Vụ Sơn là mặt phẳng rộng hơn ngàn mét, vừa đủ để cho hai yêu đánh nhau.
Mộc Nhiên dặm chân, yêu uy màu xanh lục như một cơn sóng xanh tuôn trào ra bốn phía, thổi đến sương mù tan hết, cát bụi bay đầy. Yêu uy của Viên Cương phóng ra, màu bạc trắng như gió tuyết che đậy hết thảy tứ phương. Hai luồng yêu uy hung hăng v·a c·hạm, yêu uy của Viên Cương rõ ràng nhỉnh hơn một phần.
Hai yêu sau đó cũng chính thức khai chiến.
"Thụ yêu, cho ngươi xem thần thông ta mới lĩnh ngộ!"
Mộc Nhiên vô thức nhìn kỹ, sau đó chỉ thấy hào quang lóe lên, hai mắt đau nhói như bị kim đâm vào nhiều nhát, đã không còn nhìn thấy được sự vật, mà tinh thần cũng ăn phải trọng kích, uể oải.
Hào quang bắn ra từ mắt Viên Cương chỉ lóe lên một giây rồi biến mất, nhưng soi sáng chói lòa cả mảnh không gian, chúng yêu không kịp phòng bị đều dính chiêu. Viên Cương rất tự hào, gọi chiêu này là Phá Mục Kim Quang.
Viên Cương nhân lúc này nâng tới một đấm, nắm tay còn to hơn cả gương mặt Mộc Nhiên, cứ thế mà không lưu tình chút nào nện xuống.
Mộc Nhiên tạm thời mù lòa, lại không kinh không gấp. Vong Trần khởi động, Mộc Nhiên tâm vô tạp niệm, cả thế giới dường như biến mất, chỉ có hơi thở của đối thủ càng gần.
Hắn lui lại hai bước, vừa kịp né một quyền của Viên Cương, nhưng mà quyền thứ hai cũng tới rất nhanh.
Yêu lực hóa thành long ảnh gào thét, Mộc Nhiên vung tay sử dụng Thăng Long Bá Quyền đánh Viên Cương lui ra xa. Nay trong người đã có một bộ kinh mạch chẳng khác gì nhân loại, Mộc Nhiên dùng ra võ công gì cũng thông thuận.
Cộng thêm thân thể của hắn vững chắc hơn phàm khu nhân loại rất nhiều, yêu lực cũng bá đạo hơn chân khí Tông Sư, cho nên chiêu thức sẽ chỉ càng mạnh.
Chỉ là loại t·ấn c·ông kiểu này còn lâu mới làm cho Viên Cương da dày thịt cứng b·ị t·hương, nó phủi lông mấy cái rồi lại lao đến.
Hiệu quả Phá Mục Kim Quang vừa hết, Mộc Nhiên thị giác khôi phục, vừa mở mắt ra đã thấy một quyền của Viên Cương đến gần. Đắm chìm võ đạo bấy lâu, một đấm này ở trong mắt Mộc Nhiên lộ ra trăm ngàn sơ hở.
Chỉ thấy Mộc Nhiên nghiêng vai qua lại, bước vài bước chân đã tránh hết công kích liên hoàn của Viên Cương.
Viên Cương càng đánh càng tức, rõ ràng là nó trên cơ một bậc, thế nhưng lại đánh hoài không thắng được. Về khoản kỹ năng cận chiến, Mộc Nhiên hiện tại có thể nói là không sợ bất kỳ con yêu quái nào cả.
Còn gì đáng sợ hơn một con thụ yêu? Đó là một con thụ yêu biết võ công.
Mộc Nhiên không có xương cốt, tay chân khi thì mềm oặt như roi, khi thì cương cứng như thép, lại còn có khả năng biến lớn hoặc là dũi dài. Chưa đến ba mươi hiệp, Viên Cương đã b·ị đ·ánh đến hoài nghi nhân sinh, khắp khuôn mặt là dấu bàn tay.
Nó rõ ràng là mình nhanh hơn, khỏe hơn Mộc Nhiên nhiều lắm. Nhưng khi chiến đấu chỉ có thể mặc cho đối phương đùa bỡn, nắm đầu quăng qua quăng lại như con. Sát thương không nhiều, ảnh hưởng tự tôn rất nhiều.
"Dẹp, dẹp, không đánh nữa."
Viên Cương ngồi bẹp xuống đất, không thèm đánh nữa.
Mộc Nhiên chỉ đành tiếc nuối thu tay lại, nhưng cũng đã biết đại khái trình độ hiện giờ của mình tới đâu.
Hiện tại Mộc Nhiên có Long Nguyên và Thanh Ngọc Thể gia trì, sức lực có thể so với rồng, với hổ. Đương nhiên Long Nguyên dùng nhiều sẽ cạn, năng lượng tự nhiên cũng cần thời gian bổ sung từ từ. Trong trạng thái bình thường, Mộc Nhiên cùng lắm là mạnh hơn gấp đôi thụ yêu Huyền Bảng.
Trong giới yêu quái, Huyền Bảng có thể nói là đáy xã hội. Bởi đại đa số yêu quái Phàm loại đều không sống qua được lôi kiếp trăm năm. Trường hợp yêu quái Phàm loại có thể trở thành đại yêu ngàn năm, hiếm như vàng trong đất.
Địa Bảng mới có tiềm năng vượt qua đại yêu, Thiên Bảng mới có khả năng trở thành yêu vương, đây là thường thức trong giới yêu quái.
Mộc Nhiên là kỳ trân Thiên Bảng, tính ra thì dù chiến lực cùi bắp, nhưng thiên tư là không bình thường, không cần lo đến chuyện cả đời không thành đại yêu, yêu vương. Hắn lại còn có ngộ tính phi phàm như vậy, chỉ cần chăm chỉ an ổn tu luyện thì không sợ tương lai hèn kém.
Vấn đề duy nhất đáng lo ngại là có thể sống đến lúc đó hay không...
Mộc Tâm có thể giúp người tăng cao ngộ tính, tư chất; Long Nguyên có thể giúp người sở hữu cội nguồn long lực, tăng cường thể phách; Hồn Hoàn thì càng không phải nói, bảo bối này mang năng lực thủ hộ và bảo dưỡng hồn phách mạnh đến mức cả Vụ Tiên cũng phải xem trọng.
Mộc Nhiên nghĩ lại mình hiện giờ chỉ là một tiểu yêu hai trăm năm đạo hạnh, trong người lại có ba món bảo bối mà tu chân giới đỏ mắt. Nếu như mà bị tu sĩ hay là thần tiên yêu quái đạo hạnh cao thâm nào đó nhìn thấy, hạ tràng kia... ha ha ha.
Mấy năm nay học đủ thứ thượng vàng hạ cám, rốt cuộc chỉ có Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết, Thanh Ngọc Thể và võ học là đề cao chiến lực.
Mộc Nhiên cẩn thận suy nghĩ, hiện tại Thiên Hạ Hội đã đi vào hệ thống, Diệp Gia cũng không cần mình đến quản, sau khi Thiên Sơn luận võ kết thúc, có lẽ bản thân nên đi tìm đường khác để gia tăng thực lực.
Tiên môn?
Nhắc tới cũng không biết tình hình c·hiến t·ranh của mấy tông phái kia thế nào, đều đã đánh mấy năm, ít nhiều cũng phải đến thời điểm phân ra thắng bại rồi chứ...
...
Lại nói về Phân Hồn/Giá Hồn đại pháp. Cái trước là phương pháp tự phân tách hồn phách mình ra, cái sau là phương pháp cấy hồn phách của mình vào thân thể người khác. Hai chiêu này là Mộc Nhiên dựa trên cơ sở kiến thức về cái nghề nghiệp luyện hồn của Nguyên Cửu mà chế ra để cho mình dùng.
Lúc ban đầu thì rất trơn tru, sau đó thì dần hiện ra tệ nạn.
Phân Hồn đại pháp đương nhiên không phải là xem linh hồn của mình như cái bánh, sau đó cắt ra từng phần chia cho mỗi người một ít, làm như vậy chẳng khác nào tự đoạn một tay, dễ thương khó lành.
Sinh linh có ba hồn bảy phách, mà Phân Hồn đại pháp chính là chia tách chúng ra một cách an toàn. Sau này chỉ cần nối lại là được.
Mộc Nhiên bị Xích Mi chém rơi đầu, khi ấy đã vô tình rơi xuống một hồn. Sau lại vì thử nghiệm trên cơ thể Diệp Phong mà rơi thêm một phách.
Ba hồn lần lượt là Cảm, Trí, và Tánh. Trong đó Cảm đại diện cho dục vọng nguyên thủy nhất, Trí đại diện cho phần lý trí phân minh nhất, còn Tánh đứng giữa làm chủ, có tác dụng cân bằng cả hai, nó cũng là hồn quan trọng nhất trong ba hồn.
Bảy phách thì đại diện cho những cảm xúc nguyên thủy nhất của con người, có thể biến hóa theo thời gian. Trước khi chia ra, Mộc Nhiên cũng không rõ ràng phần phách nào đại diện cho cảm xúc nào.
Loại thủ pháp này Mộc Nhiên sáng tạo dựa trên cơ sở Hồn Hoàn, dù hồn phách tách rời thì Hồn Hoàn vẫn có thể để chúng giữ được mối liên kết với nhau mà không trở ngại gì.
Mộc Nhiên ban đầu vẫn tưởng đây là phương pháp xảo diệu tuyệt luân, c·ướp đoạt tạo hóa, tự hào vì mình có thể sáng tạo ra thứ như thế. Nhưng theo thời gian, tệ nạn dần dần hiện rõ.
Một phách ở trong cơ thể thì không có chuyện gì. Nhưng khi tách ra rồi, có biến đổi ra sao thì chỉ trời mới rõ. Ngay cả Mộc Nhiên cũng không khống chế được.
Nói đơn giản, Mộc Nhiên là một tập hợp thể, mà một phách tách ra chỉ có trong đó một vài tính cách.
Cho nên có thể thấy rõ, tính cách của Mộc Nhiên khá đạm bạc, cân bằng.
Mà Diệp Phong lại có phần hiếu chiến, gặp ai cũng muốn động tay động chân một trận, lại rất khát khao tình cảm gia đình, mong muốn cưới vợ sinh con, dưỡng lão sớm. Nhưng ham muốn này từ sau khi thành yêu quái đã sớm bị Mộc Nhiên lãng quên đi mất.
Có thể nói Diệp Phong đại diện cho phần tính cách lúc tuổi trẻ của Mộc Nhiên, thứ mà hắn đã bị dòng thời gian rột rữa đi mất.
Chuyện này có lợi cũng có hại. Lợi chính là giúp Diệp Phong gần với nhân tính hơn. Hại chính là khiến cho hắn trở nên hiền lành, hòa khí, hơn nữa về mặt tình cảm rất khó kiểm soát.
Mộc Nhiên quản được lý trí, lại không quản được cảm xúc của phân thân, lâu ngày liền để mặc cho nó muốn làm gì thì làm.