Mộc Nhiên không suy nghĩ quá nhiều liền đáp: "Tu luyện một đường, sống c·hết có số. Ta sau khi c·hết rồi, giữ lại tàn khu cũng vô dụng, Hồn Hoàn có thể giúp được ngài thì đó cũng coi như lễ vật mà ta để lại thế gian. Chỉ lo là sau khi ta đi, đám yêu quái cùng với quỷ hồn bên cạnh ta liền tứ cố vô thân, không ai chăm quản. Tiểu thụ yêu to gan, chỉ mong nếu mệnh ta có gì bất trắc, xin Vụ Tiên hãy thương sót mà săn sóc chúng giùm. Nhất là hai tiểu quỷ hồn kia, mất ta thì chúng khó mà sống được."
Mộc Nhiên từ lâu đã yên lặng sửa lại Đồng Sinh khế, không đến mức mình c·hết thì Hỏa Diễm Tích cũng vong. Chỉ là chuyện này không nói với nó được, nếu không thì sau này khó mà răn bảo.
Vụ Tiên dừng lại một lúc, sau mới hỏi: "Ngươi không cầu gì cho mình sao? tỷ như thêm chút điều kiện vào khế ước?"
Mộc Nhiên ngửa đầu lên trời, nhất thời không biết trả lời thế nào. Nếu như mối quan hệ giữa hắn và Vụ Tiên là thứ bị trói buộc bởi vài dòng khế ước, vậy thì hắn mất nhiều hơn được. Ít ra hiện tại hắn là bảo vật mà Vụ Tiên cần có, nó sẽ không ngần ngại mà ra tay bảo vệ, chăm quản, không cần thiết đặt điều vô nghĩa gây thêm phản cảm làm gì.
Mộc Nhiên không muốn mối quan hệ này trở thành lợi dụng lẫn nhau, vạch mặt triệt để.
Còn về chuyện Vụ Tiên muốn bảo toàn Hồn Hoàn của mình, ấy cũng là điều dễ hiểu. Đổi thân phận cho nhau, Mộc Nhiên cũng sẽ ưu tiên làm thế, nói không chừng còn trực tiếp ra tay như cái lần mà hắn đoạt Dưỡng Hồn thụ trong tay Lý Lan Anh vậy.
Người mưu lợi vì mình, không có gì sai. Trên đoạn đường nhân sinh, ai rồi cũng phải học cách nhìn thẳng vào bóng tối mà đi tiếp. Bởi vì không phải lúc nào bên cạnh cũng có người vì ngươi soi đèn.
Trong chuyện này Mộc Nhiên chẳng mất gì cả. Mất Hồn Hoàn là chuyện sau khi hắn c·hết dưới lôi kiếp cơ mà.
Thấy Mộc Nhiên lặng người không nói, Vụ Tiên cũng thôi hỏi nữa. Có lẽ thụ yêu này có vài phần tính tình giống với Tiên Tộc, khá hiền lành.
Tiên khí bồng bềnh nhanh chóng hội tụ trước người hóa thành một tấm khế ước, Vụ Tiên dùng máu của mình viết lên đó vài dòng, sau đó ký tên bên dưới. Mộc Nhiên nhìn thoáng qua, xác nhận là không phải loại giấy tờ l·ừa đ·ảo b·án t·hân gì thì cũng ký tên mình vào.
Tấm khế ước sau đó hóa thành một tia sáng chui vào đầu Mộc Nhiên, hắn chỉ cảm thấy như trong cõi u minh có sợi xiềng xích nào đó đã quấn lấy mình, cảm giác khế ước này thật không dễ chịu.
Vụ Tiên thân hình lung lay, dường như một tờ khế ước đã làm nó suy yếu rất nhiều, trước khi tan biến thành sương mờ chỉ để lại câu nói: "Ngươi độ kiếp đi, ta sẽ toàn lực giúp đỡ."
Mộc Nhiên thu cái Hồn Hoàn của mình về, lại từ trong không gian giới bảo lấy ra Nguyên Long Bất Tử Dược. Thứ này đáng lẽ lúc bình thường cũng có thể di chuyển, cũng có chiến lực thế nên người ta mới gọi là Bất Tử Dược. Nhưng có lẽ nó đã bị Nguyên Cửu dùng thủ đoạn cao siêu luyện hóa, nên hiện tại mới rơi vào tình trạng say ngủ.
Trong lúc độ kiếp thứ này có thể tỉnh lại hay không... Mộc Nhiên cũng chẳng dám chắc. Nhưng mà dưới lôi kiếp chúng sinh bình đẳng, nó mạnh thì cũng bị mình lôi ra làm vật đỡ đòn thôi.
Mộc Nhiên giơ ngón giữa lên trời, hét lớn: "Tới đi!"
Mây đen như mực quện lại thành một khối treo ở trên đầu, dựng dục ra sấm chớp kinh khủng chuẩn bị bổ xuống. Mộc Nhiên đã có kinh nghiệm vỡ ngực nổ đầu một lần, điều chỉnh trái tim xuống dưới một chút cho an toàn, sau đó hai tay đưa Nguyên Long Bất Tử dược lên đầu mà sẵn sàng nghênh đón thiên kiếp hai trăm năm.
Phía xa, Ngọc Ảnh mơ màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, nửa cọng cỏ trên miệng vẫn ngoan cường không chịu rơi xuống. Bên cạnh chính là Viên Cương phi thường nghiêm túc tính toán: "Đám mây này cũng bự hơn của ta một chút..."
Hỏa Diễm Tích và bầy quỷ thì ở một góc khác, lo lắng nhìn lên.
Sấm sét đánh xuống.
Tia sét phá vỡ không gian yên tĩnh, rơi thẳng vào Nguyên Long Bất Tử dược. Nó oai lực kinh hồn, mang theo thiên uy hạo đãng, Mộc Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân b·ị đ·ánh đau đến mức mất đi tri giác, nhiều chỗ không còn nguyên vẹn. Mà Nguyên Long Bất Tử dược thì trong khoảnh khắc này tuy là toàn thân thương tích chồng chất, nhưng lại như được thổi hồn, mắt rồng mở ra, một phát phóng lên tận trời gào thét.
Sau đó nó đâm vào bích chướng không gian do Vụ Tiên dựng sẵn, rồi bị mấy trăm tia sét đánh cho rớt ngược trở về.
Mộc Nhiên dùng phương pháp luyện hóa pháp bảo, đã luyện hóa Nguyên Long Bất Tử dược này tận mấy năm trời. Lúc này hắn thấy vậy thì vội vàng bấm niệm ấn quyết, một sợi pháp lực vô hình quấn lấy Nguyên Long Bất Tử dược để trấn an nó, không cho chạy mất.
Lôi kiếp trên cao giống như vì sự xuất hiện của Nguyên Long Bất Tử dược mà thịnh nộ, không ngừng rơi xuống những tia sét to to nhỏ nhỏ như là mưa rào để trừng phạt.
Tắm trong lôi vũ, thân xác Nguyên Long Bất Tử dược giống như bị gột rửa, vỏ ngoài rơi rụng, đến khi lộ ra nguyên hình là một con tiểu long sáng rực màu lục bảo không ngừng lượn lờ trên bầu trời.
Sau đó tia sét thứ hai giáng xuống, một đường thẳng đánh Nguyên Long về lại bên cạnh Mộc Nhiên, nổ đến thân thể cả hai nứt toát ra vô số vết rạn như đồ sứ.
Nghịch Mệnh Đại Pháp toàn lực vận chuyển, dưới oai năng còn sót lại của lôi kiếp, hai phần thân xác tan vỡ chậm rãi nối liền vào cùng một chỗ, hóa thành một cái kén lớn.
Trong kén. Mộc Nhiên đối mặt với khâu quan trọng nhất, chính là lựa chọn dung hợp như thế nào.
Thật ra Nghịch Mệnh Đại Pháp là một loại cấm pháp yêu cầu rất cao về kỹ thuật và học vấn. Trong đó quan trọng nhất là nên dung hợp như thế nào cho phải, vừa không gây ra xung đột, mà vừa tối ưu nhất lợi ích.
Muốn làm được việc này trước tiên phải hiểu được cấu tạo của bản thân mình, sau đó càng phải thấu hiệu cấu tạo của vật muốn dung hợp.
Một con heo nếu chỉ gắn cái mũi trâu vào thì cũng không có sức mạnh của trâu được.
Mộc Nhiên đã một lần dung hợp hoàn mỹ thành công, tự bản thân cũng đúc kết được một vài bí quyết. Lần đó hắn đánh bậy đánh bạ làm cho Dưỡng Hồn thụ và linh hồn của mình dung hợp lại cùng nhau, sinh ra sản phẩm Hồn Hoàn.
Lần này dung hợp, không thể lại nhắm vào linh hồn nữa mà phải tập trung vào cơ thể. Nguyên Long Bất Tử dược sinh cơ tràn trề, lực lớn vô song, phải tận dụng như thế nào để vừa triệt để lợi dụng nó, vừa không ảnh hưởng đến bản thể Thông Tâm Thụ... Vấn đề này Mộc Nhiên đã ngẫm rất nhiều năm, cuối cùng quyết định chính là... Mạch!
Trong cơ thể có mạch thì vận khí sẽ thông thuận, di chuyển linh hoạt hơn nhiều. Đối với một cái cây, mạch khỏe mạnh thì quá trình trao đổi chất sẽ càng được cải thiện, tăng cường. Mà quan trọng nhất chính là sau khi mô phỏng ra một bộ mạch tương tự với con người, nói không chừng Mộc Nhiên có thể thoải mái phát huy ra uy lực của võ học, hay thậm chí là luyện tiên pháp của con người mà không trở ngại gì.
Muốn cường hóa nhục thân, Mộc Nhiên không thể hóa ra xương cũng không thể tăng cơ bắp, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến cơ thể hoạt động, thay đổi bản chất của một cái cây. Mà thay đổi bản chất thì đồng nghĩa với dị dạng.
Suy tính nhiều năm, thành bại trong chớp mắt. Mộc Nhiên bước đầu tiên chính là mượn nhờ lực lượng lôi kiếp tác động lên Nguyên Long Bất Tử dược, toàn lực luyện hóa nó. Có Hóa Pháp Thần Quang nên chuyện này không tốn quá nhiều công sức.
Nguyên Long Bất Tử dược sau khi bị luyện hóa trở thành một nguồn năng lượng màu xanh lục đâm vào cơ thể Mộc Nhiên. Nó giống như không cam lòng mà hóa thành hình rồng, lui tới khắp nơi mà giơ nanh múa vuốt tàn phá.
Mộc Nhiên cảm thấy chuyện này thật quen thuộc, giống như ngày đó mình luyện hóa nội khí hóa long cuồng bạo đến từ Tàng Long Kinh.
Mộc Nhiên toàn lực bức ép Nguyên Long, khốn nó lại một chỗ, sau đó đánh tan nó ra mấy mảnh nhỏ thả ra ngoài. Nguyên Long bị khốn ở mộc tâm, mảnh nhỏ rơi ra sau đó liền hóa thành long hình, theo ý chí của nó mà đi khắp nơi tàn phá bừa bãi.
Không uốn nắn được Nguyên Long, Mộc Nhiên lại chế ngự mấy phần nhỏ này rất dễ dàng, nhanh chóng luyện hóa nó thành từng sợi mao mạch.
Lúc này, tia sấm thứ ba đánh xuống. Thân thể Mộc Nhiên chấn động một cái, nếu không nhờ Hồn Hoàn vững chắc, thiếu chút nữa đã không giữ được ý thức mà ngất đi. Nguyên Long bị lôi kiếp đánh một phát thành vô số mảnh nhỏ, uể oải bò ra khắp nơi hòng trốn thoát.
Ba lần sấm đánh không c·hết. Mộc Nhiên coi như đã độ kiếp thành công, thân thể dù nát cũng đang dần hấp thu sinh cơ hùng hồn từ lôi kiếp mà khôi phục lại. Đây chính là lúc hoàn hảo nhất để thay da đổi thịt.
Bên ngoài cái kén, Vụ Tiên nhìn dòng khí vận không ngừng trút xuống. Lôi vân đã tán đi, nhưng trên bầu trời giống như vẫn còn một ánh mắt sắc lạnh mà xem.
Vụ Tiên thở dài, chấp tay hướng thiên không tạ lỗi.
Lần độ kiếp này gian truân hơn lần trước, Mộc Nhiên vẫn còn phải nép mình ở trong kén chậm rãi vừa phục hồi vừa tranh thủ luyện hóa Nguyên Long chi lực. Nếu như năng lượng đến từ lôi kiếp cạn kiệt trước khi quá trình này hoàn tất, vậy thì lần dung hợp này chỉ có thể coi như dang dở.
Mười sáu ngày sau. Năng lượng lôi kiếp sớm đã tan hết, Mộc Nhiên vẫn chậm rãi chưa ra.
Viên Cương thần sắc chăm chú đứng bên cạnh canh chừng, ánh mắt sắc lạnh quét qua bốn phía. Một nửa nhân cách còn lại kể từ khi Mộc Nhiên độ kiếp đã không còn lên tiếng, không rõ tình trạng ra sao.
Hỏa Diễm Tích lo lắng đi qua đi lại, trên lưng ngọn lửa khi thì cháy mạnh khi thì le lói giống như tâm tình bất an của nó hiện giờ. Mạng của Mộc Nhiên cũng là mạng của nó, không lo sao được. Đồng Sinh khế bạo phát không có báo trước, chưa nhìn thấy Mộc Nhiên chạy ra nhảy nhót thì nó chưa thể an tâm.
Chỉ có Tố Cẩm là yên tĩnh, nàng luôn như thế. Thanh Y ở bên cạnh cũng không tỏ ra xao động gì, tựa như một cô nương thành thục chấp tay cầu nguyện.
Lúc này, cái kén yên lặng bao ngày bỗng nhiên rung động, một bàn tay bất ngờ phá vỏ mà ra.