Chương 121: Lại gặp Lã Thường Ngọc, chuẩn bị độ kiếp!
Trên đỉnh Thiên Sơn, Diệp Phong bắt gặp Lã Thường Ngọc đang thong thả ngồi trên ghế gỗ, đưa mắt nhìn trời xanh mây trắng.
"Lã Chưởng Môn, thật có nhã hứng."
Lã Thường Ngọc đạm bạc rót thêm một ly trà, đặt ở phía trước. Diệp Phong hiểu ý ngồi xuống đối diện. Bàn trà, lương đình, đại thụ to lớn, gió trời tươi mát, quả thật khiến cho người ta bình tâm tĩnh thần, không còn phiền muộn.
"Không ngờ một ngày này, đến nhanh như vậy." Lã Thường Ngọc nhìn Diệp Phong, cảm thán nói. Mới qua mấy năm, đã không thể dùng mắt cũ nhìn người.
Diệp Phong nhớ tới trước đó có hẹn khi nào lên Tông Sư sẽ đến tìm Lã Thường Ngọc tái đấu một phen, mới đó mà đã mấy năm qua đi, quả thật là thời gian như gió.
"Thưa tiền bối, trên đường lên núi ta không thấy Độc Cô Thành, không biết là hắn đã đi đâu?"
Lã Thường Ngọc đưa mắt nhìn về phương xa: "Hắn nói là kiếm đạo có cảm ngộ, vân du tứ hải, cũng không biết là có trở về không?"
Nhớ tới Độc Cô Thành được định vị là Chưởng Môn tương lai của Sơn Hà Môn, Diệp Phong không khỏi thắc mắc: "Ngài cứ để hắn đi như vậy?"
Lã Thường Ngọc nhấp một ngụm trà, khẽ cười: "Tâm của võ giả, như gió thoảng trời xanh, ai cũng ngăn không được."
"Huống hồ ta còn trẻ chán, không gấp, không vội."
Diệp Phong ngồi cạnh nói chuyện cùng Lã Thường Ngọc, trong lòng thư thái, đây là người có cái chất 'Tông Sư' nhất trong số tất cả Tông Sư mà hắn từng gặp. Thế nhưng sau câu nói tiếp theo của Lã Thường Ngọc, Diệp Phong không còn thư thái được nữa.
"Hôm nay ngươi đến đây, hẳn là muốn học hết võ công của Sơn Hà Môn ta. Chậc, đứng ở cương vị Chưởng Môn, có đấu với ngươi hay không quả là quyết định khó khăn."
Diệp Phong b·ị đ·âm thấu tim đen, chỉ có thể cười ngượng.
Lã Thường Ngọc nói vậy, nhưng sau khi uống hết ly trà vẫn đứng lên đi về phía khoảng trống phía trước: "Thôi vậy, võ công phái ta đã bị ngươi học lóm hơn phân nửa, thêm vài chiêu vài thức cũng chẳng khác gì." Lã Thường Ngọc quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch: "Tới đây, để ta xem ngươi đã trưởng thành đến độ nào."
Diệp Phong cũng không khách khí, chân đạp mấy bước liền hóa thành tàn ảnh lao tới, quyền ra như kinh lôi, chưởng ra như sóng lớn. Lã Thường Ngọc ung dung ứng đối, chưởng lực bài sơn, vững vàng như núi.
Hai người vừa mới giao thủ vài hiệp, đã đồng loạt dùng ra võ đạo chân ý. Phía sau Lã Thường Ngọc mơ hồ có núi xanh thành dải, đại phật hiền từ. Xung quanh Diệp Phong thì có sơn hà tráng lệ, bách thú tề minh, tinh không lấp lánh, làm Lã Chưởng Môn nhìn đến hoa cả mắt, chóng cả mặt.
"Ngươi... Rốt cuộc ngươi đã học trộm bao nhiêu loại võ công?" Lã Thường Ngọc rất không nói nên lời, học được nhiều võ công như thế đã rất cao siêu, lại còn đều luyện ra võ đạo chân ý, sau đó còn kết hợp vào một chỗ...
Lã Thường Ngọc đánh một hồi liền thấy mình vào thế hạ phong. Cũng chả trách, mấy chiêu thức của y Diệp Phong đã quá quen thuộc, còn chiêu thức của Diệp Phong thì nhiều đến mức ngay cả chính hắn cũng không nhớ nỗi tên.
"Tiền bối, còn chiêu gì thì cứ dùng ra hết đi."
Diệp Phong vừa nói liền thấy Lã Thường Ngọc tung ra một chưởng xanh dờn, chưởng ảnh càng lúc càng lớn giống như một tấm màn trời che kín hết bốn bề không chừa cho ai lối thoát. Một chưởng rơi xuống, Diệp Phong cảm thấy chân khí lạ lẫm bám vào toàn thân, khiến cơ thể trì trệ như mang thêm giáp nặng.
Lã Thường Ngọc lại tung ra một chưởng, lần này chưởng lực hóa thành liên miên cánh hoa đánh tới, tinh chuẩn rơi vào từng cái huyệt đạo, khiến cho chân khí Diệp Phong vận hành khó khăn, đau nhức.
Tiếp đó, Diệp Phong giống như bị ảo giác, trong thoáng chốc nhìn thấy phía sau Lã Thường Ngọc dâng lên một tôn đại phật to lớn, chưởng ảnh rơi xuống hóa thành hình dáng núi xanh đập thẳng vào mặt Diệp Phong.
Cả người b·ị đ·ánh lui ra mấy mét, Diệp Phong lúc này mới thôi thúc nội công, nhất khí hóa âm dương, âm dương diễn ngũ hành, ngũ hành sinh phong lôi, từ từ triệt tiêu chân khí ngoại lai nặng như núi lớn đè nơi lồng ngực. Cho dù dùng đến cả Hóa Công Đại Pháp, Diệp Phong cũng không thể lập tức hóa giải.
Lúc này trên thiên không, Lã Chưởng Môn rơi xuống một chưởng, chính là chiêu thức có uy lực lớn nhất trong bộ Đại Sơn Phật Chưởng - Thiên Hàng Sơn Trụy!
Diệp Phong ngẩng đầu lên, kinh mạch đổi vị, chân khí phản chuyển, cũng tung ra một chưởng đón đỡ.
Chân khí v·a c·hạm, hóa thành gió lớn quét ngang bốn phía. Lã Thường Ngọc và Diệp Phong đồng thời b·ị đ·ánh lui lại mấy bước.
Lã Thường Ngọc thở dài một hơi: "Ba chiêu cuối lần lượt là Bế Thiên, Hoa Vũ, Tịnh Thổ. Ngươi đã nhìn kỹ chưa?"
Diệp Phong chủ quan không hóa giải sớm, im im chịu trận, xém nữa là tự mình hại mình ăn một chưởng oan, đương nhiên là đã cảm nhận rõ ràng, hơn nữa còn học xong tất cả.
"Chiêu thức của Sơn Hà Môn, quả là tuyệt diệu."
Lã Thường Ngọc nghe khen mà chả lấy làm vui, lắc đầu đi lại bàn trà ngồi xuống. Đánh nữa đã không còn ý nghĩa gì, y thắng không được, mà hắn thì khó bại.
"Ngươi ăn hết một bộ liên hoàn kỹ của ta mà vẫn bình an vô sự, coi như ở Đại Lý cũng không thua mấy người."
Diệp Phong cũng thành thật ngồi xuống bên cạnh. "Tiền bối quá khen."
Lã Thường Ngọc nhìn Diệp Phong, chậm rãi nói: "Lần tới Thiên Sơn luận võ, ta cảm thấy ngươi lại phải nổi danh."
"Thiên Sơn luận võ? Đó là cái gì?" Hỏi vậy thôi chứ Diệp Phong nghe tên cũng đoán được đại khái, nếu không kiếp trước đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp như vậy chẳng phải uổng phí rồi sao?
"Đại khái là nơi các Tông Sư ở Đại Lý tụ họp, nói là luận võ, thật ra mấy năm nay đều chỉ ngồi xuống đàm đạo là chính."
Diệp Phong nghe Lã Thường Ngọc nói một hồi, cũng hiểu sơ. Đại khái Thiên Sơn luận võ chính là một hình thức họp mặt của những cao thủ hàng đầu có sức ảnh hưởng to lớn tới võ lâm Đại Lý, ban đầu mục đích là nhằm chọn ra thứ hạng ai cao ai thấp, dần dần các Tông Sư đều đánh tới quen mặt, nên chuyển thành dịp để gặp gỡ, giao lưu.
"Tiền bối, không biết Thiên Sơn luận võ khi nào mới tổ chức?"
Lã Thường Ngọc uống một ngụm trà, sau mới thong thả cười nói: "Coi bộ dáng gấp gáp của ngươi kìa. Thiên Sơn luận võ ba năm một lần, tính ra là còn hơn một năm nữa mới tới."
"Lâu như vậy..." Diệp Phong thở dài, quả nhiên mình không có cái vận may của đám nhân vật chính.
Lã Thường Ngọc đưa mắt nhìn trời xanh, cảm thấy lần Thiên Sơn luận võ sắp tới chắc chắn sẽ rất thú vị...
...
Năm thứ hai mươi ba.
Trên đỉnh Vụ Sơn sương khói lượn lờ, một thụ nhân xanh biếc đứng ngửa đầu lên, nhìn thấy mây đen trên trời càng lúc càng dày. Thụ nhân này chính là Mộc Nhiên, sau hơn mười năm tu luyện, cuối cùng hắn đã trực diện lôi kiếp lần nữa.
Mây đen cuộn trào, thi thoảng có tia sét giống như không nhịn được mà phóng xuống nhân gian.
Mộc Nhiên cầm Hồn Hoàn để qua bên cạnh, sương mù dưới cái vòng này lập tức ngưng tụ thành một dáng người trắng muốt trông như thiên sứ. Sương mù hóa thành váy áo phiêu diêu, lại không thể che khuất hết được dáng người kiều mỹ. Trước mắt Mộc Nhiên hiện ra một nữ nhân, tóc dài buông xuống, mắt mày tú lệ, tuy là vẫn trong trạng thái sương mờ không rõ nhân dạng nhưng đã đủ hiện ra cốt cách phi phàm.
"Tham kiến Vụ Tiên."
Vũ Tiên không biết nguyên nhân gì mà phải liên tục ngủ say, phải nhờ Dưỡng Hồn thụ mới duy trì được trạng thái tỉnh táo. Mỗi lần Mộc Nhiên muốn đối thoại cùng Vụ Tiên đều phải tế ra Hồn Hoàn cho nó đội lên.
Vụ Tiên nhìn lên trời: "Nhanh như vậy, ngươi lại độ kiếp rồi à?"
Mộc Nhiên gật đầu, người ngủ nhiều thường không có khái niệm thời gian, chuyện này hắn hiểu.
"Lần này ngươi lại định dùng cấm thuật kia?" Vụ Tiên hỏi, gương mặt ngoại trừ hai mắt vô thần thì không có thêm ngũ quan nào, giọng nói cũng bình bình thản thản, không đoán ra được tâm tư.
Vụ Tiên đưa tay ra, ý bảo Mộc Nhiên không cần phải nói hết.
"Loại bí thuật đó thiên địa bất dung. Lần trước nếu như ngươi không từng độ qua nhân kiếp, lại được ta dùng khí vận Tiên Tộc che chở, có thành công như vậy hay không cũng khó mà nói được."
Mộc Nhiên nghe ra sự tình nghiêm trọng, không khỏi đắn đo: "Vậy... lần này còn dùng nó được hay không?"
"Ngươi đã dùng nó, tức đã bị thiên địa để ý, đánh dấu. Hiện giờ có dùng nó nữa hay không thì cũng vậy thôi."
Vụ Tiên lại nói: "Ta có đề nghị thế này. Chúng ta hiện tại lập một khế ước, sau khi ngươi c·hết rồi thì Hồn Hoàn này sẽ thuộc về ta. Đổi lại ta có thể dùng khí vận Tiên Tộc để phù hộ ngươi tăng thêm tỷ lệ sống sót trong lúc độ kiếp. Ngươi thấy thế nào?"
Mộc Nhiên cũng không suy nghĩ gì. Vụ Tiên tuy rõ ràng nói là đề nghị, nhưng cũng chẳng khác quyết định là bao. Khiếu Nguyệt Yêu Vương trước đây mà có gặp nó cũng phải bó tay bó chân, chứ đừng nói là một tiểu yêu quái như Mộc Nhiên hiện tại. Hắn hiện tại an ổn như thế, chẳng qua là vì mình có giá trị lợi dụng thôi.
Mộc Nhiên hỏi: "Hồn Hoàn liên kết với linh hồn của ta, nếu như ta c·hết chẳng phải nó cũng tiêu tan hay sao? ngài làm sao mà lấy được?"
Vụ Tiên đáp: "Nam Hoang là nhà của Tiên Tộc ta. Khế ước Tiên Tộc có thể ảnh hưởng đến những quy tắc mà thiên đạo vận hành. Chỉ cần ký khế ước trước, dù ngươi có c·hết thì Hồn Hoàn vẫn được giữ lại nguyên vẹn."
Mộc Nhiên không ngờ còn có loại thao tác này, xem ra trước khi tuyệt tích thế gian thì Tiên Tộc đã từng rất cường thịnh.
"Vụ Tiên, ta thỉnh cầu ngài một chuyện được không?"