Đại Yêu Quái

Chương 120: Càn Khôn



Chương 120: Càn Khôn

Đông Phương Bạch này là đối thủ khá nhất trong cảnh giới Tông Sư mà Diệp Phong từng gặp, chẳng những nội lực hùng hậu mà thân thể cũng được rèn luyện bền bỉ phi thường, có thể so với Kim Cương Bất Hoại Thần Công đại thành của Phật Tông.

Bị đánh một chưởng lui ra, Đông Phương Bạch phủi áo như chẳng có chuyện gì, cầm hồ lô bên hông ra mở nắp uống một hơi dài. Diệp Phong đương đánh chưa đã tay, cũng không ngăn cản, muốn xem Đông Phương Bạch lại giở ra trò gì, dù sao hắn vẫn còn rất nhiều chiêu ẩn giấu chưa dùng.

Quả nhiên Đông Phương Bạch sau khi uống rượu xong, sắc mặt lập tức ửng hồng, trong người như có lực lượng dùng mãi không hết.

"Các hạ nếu như đã quyết liệt như vậy, hôm nay chi bằng làm một trận ngươi c·hết ta sống. Đánh cho sảng khoái!"

Diệp Phong không nói gì, chỉ là nghiêm túc xuất ra Thăng Long Bá Quyền. Chân khí cuồn cuộn hóa thành ngũ sắc long ảnh giơ nanh múa vuốt xông ra, cưỡi mây đạp gió, ngậm theo sấm chớp, thanh thế kinh người.

Nhìn chiêu thức hỗn hợp hơn chục loại thuộc tính chân khí đánh tới, Đông Phương Bạch tái mặt, vội vàng toàn lực vận chuyển Đấu Chuyển Tinh Di. Hai tay tựa như vòng xoáy bao hàm thái cực, bắt lấy đầu rồng dắt đi một vòng, sau đó ném nó ngược về phía Diệp Phong.

Đấu Chuyển Tinh Di tinh túy ở chỗ chẳng những có thể dùng chiêu của người trả lại cho người, mà trong quá trình đó còn có thể bổ sung chút sức, tăng cường uy lực của chiêu thức đó.

Thăng Long Bá Quyền trở về trước mặt Diệp Phong, hắn mỉm cười, sau lưng võ đạo chân ý hóa thành nhật nguyệt tinh thần, âm dương lưỡng cực. Long ảnh chui vào bên phải thì khí thế càng thêm một bậc lao ra ở bên trái, xông thẳng về phía Đông Phương Bạch.

Đông Phương Bạch: ???

Đông Phương Bạch một lần nữa dùng sức ném Thăng Long Bá Quyền về phía Diệp Phong, nhưng trong lòng luôn có dự cảm không ổn.

Quả nhiên long ảnh còn chưa trở về, Diệp Phong lại đánh ra thêm một chiêu Thăng Long Bá Quyền ra tới.

Đông Phương Bạch vừa ném một con rồng, lại tới một con rồng, áp lực tăng vọt, sau cùng chỉ có thể lại dùng Đấu Chuyển Tinh Di ném ngược trở về Diệp Phong. Mà lúc này long ảnh sau khi chui qua bên phải, lại từ bên trái lao ra, uy lực hung hơn mấy phần đánh tới.

Thăng Long Bá Quyền cương mãnh bá đạo, một lần đón đỡ đều chấn cho thân thể đau nhói, nếu như không có một nhục thân cường hoành thì căn bản không gánh vác nổi. Sau khi Diệp Phong tung ra con rồng thứ ba, Đông Phương Bạch cuối cùng chơi không nổi nữa, liên tục chịu đựng dư chấn hóa giải ba quyền, bay ngược ra phía sau mười mấy mét.



Đông Phương Bạch ôm ngực thở hồng hộc, liên tiếp phun mấy ngụm máu vì chịu nội thương. Lúc y ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thấy trời đất bốn phương tối sầm, giống như bị một bàn tay khổng lồ che lại, mà trước mắt là một chưởng mang theo oai lực như sấm trời nổ vang cứ như vậy lóe lên một cái rồi biến mất.

Ầm một tiếng, chưởng kình sáng ngời xuyên qua lồng ngực Đông Phương Bạch, dư lực liên tiếp đụng nổ mấy thân cây phía sau mới hoàn toàn biến mất.

Đông Phương Bạch nhìn xuống, phát hiện lồng ngực có thêm một lổ hổng to như miệng chén, ánh mắt dần dần mơ hồ, thân thể theo một cơn gió thổi qua mà ngã xuống.

Diệp Phong thu tay, Quán Nhật chưởng sau khi cải tiến uy lực và độ xuyên thấu quả nhiên lợi hại, chỉ là không biết so với bản gốc thì như thế nào. Tiếc là Bạch Vân Quan đời này không ai có thể luyện hết Đại Phong Vân Thủ, nếu không nhất định phải tìm cơ hội đến lĩnh giáo một phen.

Hồng Thường và Lâm Mộng Tuyền dẫn theo chúng nữ đuổi tới, nhìn Đông Phương Bạch ngã trong vũng máu mà không khỏi bàng hoàng. Một cao thủ Tông Sư cứ như vậy mà c·hết.

Lần trước gặp mặt, Diệp Phong chỉ là một tuổi trẻ Tuyệt Đỉnh, xem như có thiên phú tốt, cách có vài năm ngắn ngủi mà đã trưởng thành đến tình trạng bây giờ thật sự là khiến cho người ta không thể tưởng tượng.

Hồng Thường cảm thán như vậy, Lâm Mộng Tuyền là người cùng thế hệ với Diệp Phong thì lại càng hơn thế, trong lòng đã không thể chỉ dùng hai từ ngưỡng mộ để hình dung.

"Diệp thiếu hiệp lần này đã giúp cho chúng ta đại ân, Hồng Thường ghi nhớ trong lòng. Ngày sau có dịp nhất định sẽ hết lòng hậu tạ."

"Hồng Cung Chủ khách sáo, ta chẳng qua là nghe nói nơi này có đánh nhau nên đến luyện tay một chút thôi." Diệp Phong không dám nhận công, lại hỏi: "Ma giáo mấy năm nay biệt tích giang hồ, không ngờ còn có nhiều dư nghiệt như vậy."

Ba vị Tông Sư, dù cho trong đó có hai người là hàng dỏm thì đội hình này quả thật không hề tầm thường, huống hồ còn có một đám Tuyệt Đỉnh, Nhất Lưu, Nhị Lưu đi theo. Đội hình hôm nay Đông Phương Bạch dẫn đến đã chẳng thua gì một môn phái tầm cỡ, còn mạnh hơn Diệp Gia hiện giờ.

"Diệp thiếu hiệp chắc là lâu ngày bế quan chìm đắm võ đạo nên có chỗ không biết. Tiêu Dao Minh Giáo hay trước đó còn gọi là Phi Tiên môn, Tiêu Dao phái, thời điểm toàn thịnh nhất đã từng chi phối võ lâm cả bốn nước, ép chính đạo cúi đầu xưng thần. Nếu không phải triều đình các nước liên hợp trấn áp thì còn lâu mới bị tiêu diệt như vậy.

Hiện tuy giáo này không còn, lãnh tụ đều bị trảm hết, nhưng số lượng giáo chúng và hậu nhân còn sót lại trong thiên hạ tuyệt đối không phải số ít. Đông Phương Bạch chỉ là một người trong số đó, phía sau nói không chừng còn có cao thủ mạnh hơn." Hồng Thường tỉ mỉ giải thích.

Diệp Phong gật đầu: "Trả trách hôm nay võ lâm đồng đạo không ai đến, hẳn là kh·iếp cái uy của ma giáo."



Hồng Thường còn đánh chẳng quá Đông Phương Bạch, người khác có đến cũng chưa chắc làm nên trò trống gì, có khi còn hoang mạng tại chỗ, luyên lụy tông phái của mình. Huống hồ hôm nay ma giáo là đến nhận người, không phải vô cớ gây sự...

Ma giáo tàn quân lui thù lui, c·hết thì c·hết, Hồng Thường dẫn theo chúng nữ đi dọn dẹp lại hiện trường. Diệp Phong thay một thân quần áo sạch sẽ, ngồi trong lương đình, xung quanh sương khói mờ ảo, hoa cỏ trăm sắc đua nở, trước mặt thì là mỹ nhân Lâm Mộng Tuyền tự tay pha trà rót nước.

Lâm Mộng Tuyền sau biến cố, đã lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh như thường ngày. Diệp Phong nhớ tới, chỉ có lúc say rượu là cô nàng này có tính tình một chút, bình thường đều giả ra dáng vẻ bình tâm trải đời như một bà cụ non.

"Lúc trước đánh chưa hết trận, ta còn mong ngày nào đó có thể tìm ngươi so tài." Lâm Mộng Tuyền mỉm cười, nhẹ nhàng rót một chén trà đưa tới: "Hiện tại xem ra ngay cả tư cách làm bao cát cũng không có rồi..."

Cho dù nàng luôn mang mạn che, vẫn để cho người ta mơ màng cảm thấy nụ cười kia rất đẹp.

Diệp Phong nhìn trà, chưa uống: "Lâm cô nương là thiên tài hiếm có, cần gì phải so với ta. Giang hồ đều nói ta không phải người."

"Đúng thật, ngươi không giống người thường, khác hẳn với bất cứ ai ta từng gặp.." Lúc nói, trong mắt Lâm Mộng Tuyền hiện lên tâm tình kỳ lạ, chậm rãi lấy ra một quyển sách đặt ở trên bàn.

Diệp Phong nhìn độ dày, ước lượng cũng chẳng kém hơn năm trăm trang, tấm bìa dày cộm nặng nề, hoa văn cổ phác, trên bìa sách viết chỉ hai chữ "Càn Khôn".

Lâm Mộng Tuyền giải thích: "Thứ này là Càn Khôn bí điển, bên trong ghi lại toàn bộ truyền thừa của Tiêu Dao Minh Giáo. Hôm nay Đông Phương Bạch dẫn người đến, một là muốn bắt ta về, hai chính là muốn tra ra tung tích của thứ này."

Nghe qua lịch sử của Tiêu Dao Minh Giáo, Diệp Phong không khó đoán ra độ quan trọng của thứ này, thế nhưng là hắn không hiểu nổi...

"Tại sao cô lại đưa thứ này cho ta?"

Lâm Mộng Tuyền thành tâm nói: "Hôm nay ngươi liều mình ứng cứu, giúp ta và Ngọc Nữ Cung thoát khỏi cảnh nguy nan. Ân này to lớn, ngoại trừ lấy thân báo đáp thì ta cũng chỉ còn cách này để trả ơn."

Diệp Phong lườm mắt nhìn nàng: "Không ngờ Băng Tâm Ngọc Nữ như cô cũng biết đùa bỡn người khác."



Lâm Mộng Tuyền hiếm thấy mỉm cười, chợt nghiêm túc nói: "Càn Khôn bí điển đặt ở chỗ ta là họa, mà cả giang hồ rộng lớn này ta chỉ có thể tin tưởng giao nó cho ngươi, cũng chỉ ngươi đủ bản lĩnh để trông giữ thứ này."

"Nếu ta không lấy thì sao?"

"Thì ta sẽ hủy nó. Dù sao thân phận của ta đã bại lộ, giữ lại có khi sau này sẽ gây họa cho thiên hạ."

Diệp Phong chậc lưỡi, cầm Càn Khôn bí điển bỏ vào túi hành trang, cất kỹ. "Ta hỏi vậy thôi chứ đồ tốt như vậy ngu sao mà chối từ. Sau này ma giáo có phái người đến phiền phức thì nhớ thông báo một tiếng, Diệp Gia và Ngọc Nữ Sơn kể ra cũng gần, chiếu ứng lẫn nhau cũng là theo lẽ nên làm."

Lâm Mộng Tuyền thở phào một hơi, Diệp Phong nhận lễ, xem như đã chấp nhận cùng bọn họ dính trên một sợ dây. Có cao thủ như Diệp Phong tương trợ, chỉ cần đánh tiếng ra ngoài, ma giáo dư nghiệt e là sau này cũng không dám tùy tiện đến gây sự.

Tuy Ngọc Nữ Sơn lắm hoa nhiều cảnh, mỹ nhân vô số, lại chẳng giữ chân Diệp Phong được bao lâu. Xong việc hắn liền cầm hành lý lên mà thúc ngựa ra về.

Từ Ngọc Nữ Sơn về Diệp Gia, trên đường không tránh khỏi đi qua Thiên Sơn. Nhớ tới nơi này là cứ điểm của Sơn Hà Môn, Diệp Phong dừng chân dưới núi, quyết định vào thăm cố nhân một chuyến.

Trên đường lên núi, Diệp Phong vô tình bắt gặp Bạch Băng Nhi đang giá·m s·át đám đệ tử luyện công. Mấy năm không gặp, nhìn cô nàng này càng thêm chín chắn, thành thục, mặt cũng lạnh hơn.

"Diệp Phong, ngươi đến đây có chuyện gì?" Tuy mối quan hệ giữa Sơn Hà Môn và Diệp Gia hiện tại rất hữu hảo, vẫn thường xuyên qua lại, nhưng nhìn thấy Diệp Phong tự tìm đến cửa thì Bạch Băng Nhi vẫn không tự chủ được chột dạ, nhớ đến chuyện năm xưa.

Diệp Phong ngược lại không cảm thấy gì, gặp người quen thì thuận tiện bắt chuyện: "Hóa ra là Bạch cô nương. Chuyện là ta thuận đường đi ngang qua, muốn tìm Lã Chưởng Môn để đàm luận đôi lời. Không biết cô nương có tiện dẫn đường hay không?"

Bạch Băng Nhi suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn gật đầu, dẫn Diệp Phong lên núi.

Trên đường nhìn thấy phần đa đệ tử gặp phải Bạch Băng Nhi đều cúi chào hô một tiếng sư tỷ, Diệp Phong biết năm đó cô nàng này cũng không có chọn lầm.

Một đường không nói, đi đến nơi trời cao gió lạnh, Bạch Băng Nhi sau cùng không nhịn được mở lời: "Mấy năm nay ta ngẫm nghĩ, thật sự hối hận việc làm năm đó. Ta chỉ gấp cho việc của mình, lại quên để tâm đến khốn cảnh Diệp Gia."

"Ân dưỡng dục quả thật không thể nói trả là trả được hết..."

Diệp Phong đi ở phía sau, không nhìn được người trước mặt là biểu cảm gì, chỉ thấy bóng lưng kia có phần đơn độc.