Đại Yêu Quái

Chương 119: Kiểu gì cũng biết chơi!



Chương 119: Kiểu gì cũng biết chơi!

Hồng Thường bị một chưởng bất ngờ đánh lùi ra mấy bước, miệng phun máu tươi, sắc mặt thoáng cái trắng bệnh.

"Đánh lâu như vậy, không ngờ ngươi còn ẩn giấu thực lực..."

Đông Phương Bạch hừ lạnh: "Hồng Cung Chủ mỹ mạo như hoa, ta làm sao nỡ lòng thương tổn. Nhưng mà hiện tại tình hình không như dự đoán, cho nên đành phải đắc tội."

Hồng Thường phun ra một ngụm máu, càng giống như đang phỉ nhổ: "Ta có c·hết cũng không để ngươi được lợi."

"Nữ nhân, lúc đầu luôn cứng miệng như vậy..." Đông Phương Bạch nói chưa hết câu, ánh kiếm chói lòa đã sáng bừng tầm mắt.

Lâm Mộng Tuyền rút kiếm chém tới, một kiếm này Tông Sư bình thường nếu như sơ ý cũng phải ăn thiệt thòi. Đáng tiếc, trước mặt nàng là Đông Phương Bạch.

"Không biết lượng sức!" Đông Phương Bạch quơ kiếm, một kiếm chém Lâm Mộng Tuyền lui ngược ra ngoài, kiếm khí dư lực ở trên nền gạch lưu lại vết chẻ mơ hồ.

"Ngươi nào có tha thiết mang ta về, chẳng qua là muốn danh chính ngôn thuận ngồi lên cái vị Giáo Chủ, lại muốn có truyền thừa hoàn chỉnh của Tiêu Dao Minh Giáo. Nằm mơ đi..."

Lâm Mộng Tuyền lau đi v·ết m·áu nơi khóe miệng, sau đó lại như không màn sống c·hết lao tới t·ấn c·ông, chỉ lo ra chiêu hiểm, căn bản không thèm quan tâm tới phòng vệ.

Đông Phương Bạch không muốn g·iết Lâm Mộng Tuyền nên chẳng ra mạnh tay được, sau mấy đòn cản phá thì đưa tay ra đánh vào ngực Lâm Mộng Tuyền một phát, đánh nàng ngã gục xuống đất.

Hồng Thường sau khi nuốt đan dược, điều tức mấy hơi thì lại lao vào tham chiến. Nàng biết đệ tử khổ tâm lao lực vì mình tranh thủ chút thời gian, nên tận dụng rất triệt để.

Đám đệ tử Ngọc Nữ Cung tham gia vòng chiến, để Diệp Phong giảm bớt rất nhiều áp lực, hắn chỉ cần đối phó với hai gã Tông Sư Tạ Hiện - Thành Côn là được. Hai người này sau khi ăn phải thiệt thòi thì đánh rất tinh ranh, không cho Diệp Phong có cơ hội dùng ra Hóa Công Đại Pháp nữa. Thế nhưng dù là hai đánh một, cả hai đều có cảm giác như mình phải một đánh với hai, bị tần suất biến đổi chiêu thức và kỹ xảo tinh quái của Diệp Phong đánh đến hoa mắt chóng mặt.

Lúc này Diệp Phong tinh thông hơn sáu mươi loại chưởng pháp, năm mươi loại quyền pháp khác nhau, chân khí có thể tự do thay đổi giữa mười mấy loại thuộc tính bao gồm âm dương, ngũ hành, phong, lôi, sấm, chớp, trong tay lại còn có đủ loại đồ chơi.



Lúc đánh xa hắn có nội lực hùng hậu, thuốc nổ, ám khí, độc dược thay nhau ném. Lúc đánh gần hắn có thân thể cứng như sắt thép, người mặc Kim Ti bảo giáp, chạm tay có Hóa Công Đại Pháp chuyên hút nội công. Có thể nói là đối thủ toàn diện, kinh khủng nhất đối với toàn bộ người luyện võ.

Tạ Hiện bị Tà Trảo Phệ Cốt phiên bản cái tiến của Diệp Phong móc ra nửa đoạn xương sườn, sau đó còn bị thiết trượng đánh thẳng vào mặt, rơi cả mấy cây răng ra ngoài.

Thành Côn sau khi sơ ý b·ị c·ướp thiết trượng, rất nhanh liền thấy được Bổ Sơn Thập Tam Thức quen thuộc của mình hiện ra trước mắt. Còn gì khó chịu hơn là đối thủ dùng chiêu của mình, cầm đồ của mình, lại còn đập vô mặt mình?

Hai vị Tông Sư bị Diệp Phong đánh đến hoài nghi nhân sinh. Bên cạnh hơn mười vị cao thủ Tuyệt Đỉnh ban đầu cũng có ý định vào giúp một tay, nhưng sau khi thấy mấy vị cao thủ Tuyệt Đỉnh khác chưa kịp thể hiện tài năng gì đã bị cho ăn một chưởng nổ ngực mà c·hết, cả đám liền tỉnh táo chạy tứ tán tìm đối thủ xứng tầm mà đánh.

Diệp Phong đứng ở đó, không phải Tông Sư thì đến bao nhiêu cũng là nộp mạng, cho dù có là Tông Sư đến thì cũng chỉ có phần b·ị đ·ánh.

Đánh một hồi, cả người Diệp Phong áo trắng nhuộm huyết, so với toàn thể đám người ma giáo còn tà hơn, ma hơn.

Diệp Phong tay trái nắm cổ áo Thành Côn, tay phải nắm cổ áo Tạ Hiện, tùy ý ném hai gã đã b·ị đ·ánh không ra nhân hình này qua một bên. Hai tên này xem như hán tử, b·ị đ·ánh nhiều vậy mà vẫn không biết lùi bước, không hề hoảng chạy, đáng giữ lại mạng... để giành sau này có dịp thì đánh tiếp.

Bên kia, Hồng Thường lần nữa bị Đông Phương Bạch bức cho lui lại.

"Hồng Cung Chủ, nhẫn nại của ta có hạn, đừng ép ta phải ra tay tàn nhẫn."

"Chứ không phải ngươi hết bài rồi sao?" Hồng Thường cười khinh, sau đó làn da cả người từ trên xuống dưới đều biến hóa thành màu ngọc trắng. Lúc này mới là trạng thái toàn thịnh của nàng.

Hai chữ Ngọc Nữ không phải tùy tiện đặt. Ngọc Nữ Cung có một loại bí pháp tên là Ngọc Nữ Kiên Tâm có thể lâu dài tích súc tinh - khí - thần ở bên ngoài làn da, khi cần dùng có thể bộc phát ra chiến lực mạnh mẽ hơn bình thường mấy phần.

Đông Phương Bạch một chưởng đánh vào bầu ngực tròn trịa của đổi thủ, chỉ thấy cứng rắn như là tượng đá, tay đau đến nỗi nhe răng: "Các ngươi luyện loại võ công này, hèn gì chẳng thích đàn ông!"

"Cũng không đến lượt ngươi!" Hồng Thường vung tới một tát, tay như hóa thành tàn ảnh.

Đông Phương Bạch nghe câu này cay lắm, đã thế lại còn sơ ý b·ị đ·ánh một phát ngay mặt, nóng đến đỏ mắt. Sau đó y liền không còn nhún nhường gì nữa mà toàn lực xuất chiêu, đòn đòn đều hung hiểm lấy mạng, thế nhưng đối mặt với Hồng Thường trong trạng thái Ngọc Nữ Kiên Tâm thì không mạnh hơn bao nhiêu, vẫn đánh đến khó phân thắng bại ngay được.



Sau ba mươi mấy hiệp, Đông Phương Bạch lần nữa tìm được sơ hở đánh Hồng Thường lui lại. Nhìn làn da của Hồng Thường dần nhạt, biết bí thuật kia sắp hết tác dụng nên Đông Phương Bạch hung ác ra mặt: "Hồng Thường, chịu c·hết đi!"

Lúc này một viên phích lịch đạn đột ngột ném vào giữa, nổ cho cả hai lui ngược ra sau.

Đông Phương Bạch trực diện v·ụ n·ổ, bị khói lửa hun đến đen cả mặt, quéo cả tóc. Hồng Thường Cung Chủ cũng chẳng khá hơn, bị chấn ngã xuống đất, đầu tóc rối như cái ổ gà, đầu choáng mắt hoa một trận lâu sau mới lây lại tinh thần.

Diệp Phong lúc này vừa dìu Lâm Mộng Tuyền đứng dậy.

"Hồng Cung Chủ, để hắn cho ta đi."

Hồng Thường quay mặt nhìn qua, trong lòng không khỏi ngũ vị tạp trần. Trong muôn vàn phương thức ứng cứu có thể khiến người ta cảm động, thì thằng nhóc này luôn chọn phương thức khiến cho người ta chấn động.

Đông Phương Bạch ngẩng đầu lên nhìn thế trận ma giáo đã tan tát, phần chạy thì chạy, phần c·hết thì c·hết, cả Tạ Hiện và Thành Côn đều b·ị đ·ánh gục. Không ngờ thiếu niên áo trắng này lại mạnh đến như vậy...

Biết đại thế đã mất, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì, Đông Phương Bạch trực tiếp xoay người bỏ chạy xuống núi.

"Các ngươi nhớ cho ta, chuyện này chưa xong đâu!" Nói đoạn, Đông Phương Bạch đạp đất phóng đi, chạy nhanh đến mức hóa thành tàn ảnh.

"Giờ mới muốn chạy?"

Diệp Phong rút ra trường kiếm cắm trên nền gạch, nhắm về phương hướng Đông Phương Bạch chạy mà chém ra một phát. Kiếm khí sáng rực như ánh chớp bắn ra, che kín tầm mắt, rực rỡ khoảng không.

Võ đạo chân ý mang đến cảm giác xé rách hết thảy, không thể tránh né phía sau khiến Đông Phương Bạch phải vội vàng quay lại đón đỡ. Chỉ thấy hắn cũng cầm kiếm, vung tay một phát liền dễ dàng gạt bỏ kiếm khí kinh khủng này qua bên cạnh.



Mà lúc này, Diệp Phong đã đến ngay trước mặt, nấm đấm vung ra, long ảnh gào thét, chính là Thăng Long Bá Quyền. Thật ra chiêu này ban đầu chuyên đánh mục tiêu trên không, sau này có thêm rất nhiều biến thể nhưng hắn lười đặt thêm tên mới. Miễn là long ảnh xuất ra, thì gọi chung là Thăng Long Bá Quyền cho gọn. Võ công nhiều như vậy, nếu như mỗi cái đều có tên, đánh nhau gọi ra tên chiêu thức thôi cũng đủ làm đối thủ r·ối l·oạn tiền đình rồi.

Thăng Long Bá Quyền đánh tới lại bị Đông Phương Bạch gạt qua một bên. Nhưng hiển nhiên là dùng Đấu Chuyển Tinh Di không có nhẹ nhàng như vậy, y vẫn bị chấn đến khí huyết r·ối l·oạn.

"Các hạ quả thật dai như đĩa vậy!" Đông Phương Bạch âm trầm nói:

"Chúng ta không oán không thù, không nhất thiết phải đánh nhau sống c·hết như vậy. Hôm nay nếu các hạ dừng tay tại đây, ta sẽ xem như giữa chúng ta không có chuyện gì, như thế nào?"

Có thể tin được lời của mấy gã này mới là lạ, định lừa yêu quái sao? Diệp Phong nhìn cái mặt bị hun đen của Đông Phương Bạch: "Nếu sau này ngươi đổi tên thành Đông Phương Hắc thì ta sẽ tha cho."

Đông Phương Bạch giận đến trong bụng chửi mẹ, mặt ngoài vẫn duy trì điềm tĩnh: "Hà tất ép nhau đến như vậy?"

Diệp Phong thở dài, cũng rất bất đắc dĩ: "Chúng ta tuy không có thù, nhưng hôm nay ta rất muốn đánh mặt ngươi!"

"Xem ra là không còn gì để nói..."

Đông Phương Bạch toàn thân hiện lên khí thể đen đặc, tà khí lẫm nhiên, một kiếm mang theo võ đạo chân ý hủy thiên diệt địa chém tới.

Diệp Phong nhắm mắt, võ đạo chân ý ở phía sau lưng hóa thành nhật nguyệt tinh thần, âm dương lưỡng cực. Một kiếm này chém vào bên trái thì ra bên phải, trực tiếp quay ngược trở về chém Đông Phương Bạch.

Đông Phương Bạch bị kiếm khí của mình đánh lui ra mấy bước, khí huyết cuộn trào, sắc mặt thoáng chốc liền không giữ được bình tĩnh: "Ngươi cũng biết chiêu này?"

Diệp Phong cười cười, phóng người lao tới.

"Còn giỏi hơn ngươi!"

Quyền cước v·a c·hạm, Đông Phương Bạch kinh ngạc không thôi. Đối phương chẳng những biết Đấu Chuyển Tinh Di mà thủ pháp còn thành thạo hơn y mấy bậc.

Đông Phương Bạch dùng ra Hấp Huyết Thần Công để áp chế Diệp Phong, lại nhân ra mình hút không lại đối phương, khí huyết người ta chưa giảm bao nhiêu, công lực của mình đã giảm xuống gần một phần mười...

"Ngươi cũng là người của ma giáo?"

Diệp Phong nửa bên mặt toàn là máu, cười tà: "Ma giáo các ngươi, chứa không nổi ta!" Nói xong chính là một chưởng, đánh Đông Phương Bạch bay ngược ra sau.