Diệp Phong cưỡi bạch mã đến dưới chân Ngọc Nữ Sơn. Từ dưới núi nhìn lên, dễ dàng phát hiện trên đường lớn chằng chịt dấu vết ngựa chạy người qua. Dấu chân vẫn còn rất mới, xem ra hắn không đến quá trễ.
Để lại ngựa ở dưới chân núi, Diệp Phong nhảy người đạp lên cây cỏ mà mà lao nhanh. Bộ pháp của hắn phiêu dật, giống như di chuyển ở nơi chốn không có trọng lực, mỗi một bước đều có thể phóng xa mấy mét, tốc độ còn nhanh đến nổi ở xa xa chỉ nhìn thấy một bóng trắng lướt qua.
Trên đỉnh núi, tình hình hết sức căng thẳng.
Hồng Thường và chúng đệ tử phía sau đều tay cầm lụa, tay giữ kiếm, sẵn sàng chiến đấu.
Đông Phương Bạch tóc đen xõa hết ra sau, hai bên mái đầu bạc trắng, gương mặt trung niên thành thục, mắt mày lộ ra tà ý khiến người thường không dám nhìn thẳng. Y mặc một thân hắc bào rộng thùng thình, trong là áo trắng giản đơn phanh ra hở ngực, eo phải vắt hồ lô rượu, eo trái vắt bội kiếm Uyên Khư trắng ngọc.
Y đứng ở đầu bậc thang, sau lưng là hai vị tả hữu song sứ, sau nữa là hơn ba trăm tên ma giáo dư nghiệt cầm đủ đao binh. Đội hình như dòng lũ kéo dài đến hết bậc thang phía xa, che kín đường đi, từng người đều lộ ra sắc mặt hung ác, khí thế rất đủ.
Hồng Thường trực diện ba vị Tông Sư, sắc mặt lãnh diễm, người vẫn ung dung đứng đó, hai tay chấp hờ trước bụng, tà áo lay lay, lụa đỏ rũ xuống, ánh mắt chằm chằm vào Đông Phương Bạch mà nói: "Đông Phương Giáo Chủ có chuyện chi mà không thể nói, hà tất phải động đến đao binh?"
"Người nhiều như vậy, máu, phải tẩy rất lâu mới sạch được hết."
Đông Phương Bạch như chẳng nghe thấy: "Hồng Thường tiên tử, ta không làm khó ngươi, cũng chẳng muốn nhiều lời. Mau giao ra thiếu chủ, bọn ta sẽ lập tức rút lui."
"Thiếu chủ nào?" Hồng Thường mỉm cười: "Nơi này chỉ là chốn nương thân của tỷ muội ta, e là không có người mà các hạ cần tìm."
Đông Phương Bạch ánh mắt quét qua Lâm Mộng Tuyền đang khẩn trương đứng nép phía sau Hồng Thường, lạnh giọng nói: "Thiếu chủ, đừng giả vờ nữa, thân phận của ngài chúng ta đều rõ."
"Hôm nay ngài nhất định phải theo chúng ta trở về, nếu không sau này Ngọc Nữ Sơn sẽ chỉ còn là một cái núi hoang thôi."
"Ngươi dám!"
Hồng Thường trừng mắt, lập tức tung ra một chưởng.
Chưởng kình nhanh như một vệt kinh hồng, thoáng cái bay qua khoảng cách mười mét, đi tới trước mặt Đông Phương Bạch. Chỉ thấy vị Giáo Chủ này vung tay một cái đã gạt văng chưởng kình sang nơi khác, lại trở tay rút kiếm ra chém một phát.
Kiếm khí mang theo vẻ hung sát đánh thẳng mặt Hồng Thường, ép đến nàng lui lại một bước.
Được nước thắng thế, Đông Phương Bạch giơ kiếm lên nói: "Hôm nay không giao ra thiếu chủ, ta sẽ g·iết đến nơi này máu chảy thành sông!"
Phía sau hơn ba trăm người đồng loạt nâng lên đao kiếm, hò hét ầm ĩ, ép đến đám người Ngọc Nữ Cung sắc mặt khó coi.
Giữa lúc này, một thanh trường kiếm xé gió bay tới, mũi kiếm rơi xuống chính giữa Đông Phương Bạch và Hồng Thường, ngay bậc thang cuối cùng đi lên, khảm vào sâu trong ba tất đá.
Hơn ba trăm người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy thanh phong cuốn ngược, hai bên rừng cây lá rụng bay đầy trời. Thiếu niên áo trắng hai tay chấp ở sau lưng, mũi chân đạp lên lá rụng như dẫm trên đất bằng mà bay tới. Cuối cùng hắn chân đạp lên chuôi kiếm, quay lưng về phía hơn ba trăm mũi binh đao, khẽ quay đầu, lộ ra gương mặt tuấn tú lạnh nhạt.
Một ánh mắt, dọa hơn ba trăm người lui lại mấy bước. Đến cả Đông Phương Bạch cũng thoáng kinh hãi mà hô lên: "Ngươi là ai?"
Diệp Phong không buồn trả lời, chỉ quay qua mỉm cười coi như chào hỏi Hồng Thường, ánh mắt quét qua đám đệ tử Ngọc Nữ Cung, dừng lại ở Lâm Mộng Tuyền.
"Hôm nay có ta ở đây, ngươi có thể làm theo ý mình."
Lâm Mộng Tuyền xoắn xuýt một hồi, lại nhìn vào ánh mắt hòa ái của Hồng Thường, sau cùng mới bước tới một bước, rút kiếm ra: "Lâm Mộng Tuyền ta sống là người của Ngọc Nữ Cung, c·hết cũng là người của Ngọc Nữ Cung. Tuyệt không dính dáng cùng ma giáo!"
Đông Phương Bạch phất tay áo, cả giận nói: "Ngươi là con gái của Trần Minh Tông, người mang huyết mạch của Giáo Chủ Ma Giáo, nghiệp cha con gánh, thù cha con trả, sự thật ấy há là một câu nói có thể chối bỏ được sao!!"
Lâm Mộng Tuyền gằn từng chứ nói: "Ta Lâm Mộng Tuyền, chỉ có mẹ, không có cha!"
Tả sứ Thành Côn vuốt cái đầu trọc, Hữu sứ Tạ Hiện xoa xoa râu bạc, ba trăm giáo chúng phía sau cũng hai mặt nhìn nhau, nói vậy thì chịu rồi...
Đông Phương Bạch lại như không nghe chẳng thấy, hô với giáo chúng: "Thiếu chủ lâu ngày ở Ngọc Nữ Cung, sớm đã bị đám yêu nữ này dùng tà thuật tẩy não, ăn nói hàm hồ!"
"Hôm nay ta Đông Phương Bạch dù liều cái mạng này cũng phải cứu thiếu chủ trở về!" Nói đoạn, y liền xông lên phía trước. Cung Chủ Hồng Thường thấy vậy lập tức lao tới, hai người hóa thành hai cái tàn ảnh một đỏ một đen, nhanh chóng va cùng một chỗ.
Mà Tả Hữu song sứ cũng hò hét dẫn theo hơn ba trăm giáo chúng xông lên, sau đó bị chân khí như dòng lũ chấn ngược trở về.
Diệp Phong chầm chậm thu tay, sắc mặt lạnh nhạt: "Người ta đã nói đến độ này, mà các ngươi còn cố chấp hay sao?"
Thanh Côn cầm thiết trượng chống đất, chỉ lùi nửa bước, xoa xoa đầu trọc cười nói: "Chịu thôi, đường xá xa xôi, cũng không thể tay không mà về."
"Vậy thì đừng về."
Thành Côn sắc mặt cứng đờ: "Vậy thì phải coi ngươi có bản lĩnh đó không đã."
Tạ Hiện bước lên trước một bước, cười như không cười nói: "Thiếu hiệp, Lâm Mộng Tuyền nói cho cùng là mang huyết mạch ma giáo trong người, đây là chuyện nội bộ của ma giáo. Thiếu hiệp đâu cần phải xen vào làm gì cho rước phiền vào thân. Hôm nay chúng ta tới, ba Tông Sư, hơn mười Tuyệt Đỉnh, một mình thiếu hiệp muốn cản cũng khó mà cản được, chi bằng mỗi người lùi một bước, ai cũng vui vẻ."
Diệp Phong chấp hai tay sau lưng: "Mượn câu nói kia, đường xá xa xôi, cũng không thể tay không mà về."
"Các ngươi nói nhảm nhiều như vậy, là sợ rồi sao!?"
Thành Côn và Tạ Hiện nhìn nhau, ba trăm giáo chúng đồng loạt rút đao xông tới.
"Nhóc con không biết sống c·hết, nếm mùi Tà Trảo Phệ Cốt của ta đi!!"
Tạ Hiện bộc phát ra khí thế Tông Sư, cánh tay mềm mại không xương đánh tới. Trong chớp mắt, giống như trước mắt Diệp Phong xuất hiện cả một bầy rắn độc. Tạ Hiện dựa vào môn cầm nả thủ này mà thành danh, tay không có thể bóp nát xương cốt kẻ địch, móng tay tẩm độc lại còn sắc bèn, bấu vào da thịt chắc chắn thấy máu.
Trước cầm nã thủ âm độc như vậy, Diệp Phong lại như ngu ngốc đưa tay ra, hai cánh tay bắt cùng một chỗ.
"Tiểu bối vô tri, muốn cùng ta so cầm nã thủ?" Vừa nói dứt câu, nụ cười trên mặt của Tạ Hiện đã cứng đờ, bởi vì lão cảm nhận được móng tay như bấu vào kim thiết chứ không phải thịt người. Đáng sợ hơn là bàn tay của Diệp Phong bắt lấy cánh tay lão, năm ngón bắt ngay kinh mạch hiểm yếu, sau đó giống như năm cái động không đáy liên tục hấp thu nguyên khí.
Nhìn công lực cả đời của mình từng chút hao hụt, Tạ Hiện hoảng sợ quá đổi, vội vàng muốn phản kháng nhưng đều vô ích.
"Thành Côn, mau cứu ta!"
Thành Côn cầm gậy, thấy cảnh tà môn này thì trong lòng cũng hoảng, nhưng Diệp Phong đứng chặn ở bậc thang lên xuống, hơn ba trăm người nếu không đánh ngã hắn thì không thể đi qua.
"Các hạ thật sự muốn một mình chống lại tất cả chúng ta sao?" Thành Côn hỏi.
Diệp Phong quét mắt qua, khóe môi hơi nhếch:
"Sợ thì đi về."
"Mẹ nó!" Thành Côn thô tục mắng một tiếng, đến đây không nhịn nổi nữa mà lao tới, thiết trượng cả trăm cân mang theo uy thế thái sơn đánh xuống... Sau đó bị Diệp Phong đưa một tay ra bắt được.
Thành Côn cảm thấy có dòng nội lực men theo thân trượng tràn vào thân thể, giống như một con quái vật tham lam không ngừng hút đi công lực của hắn. Lúc này Thành Côn mới trải nghiệm cảm giác của Tạ Hiện, bị người hút nội công mà toàn thân tê cứng chẳng thể phản kháng gì cả.
"Ngươi, ngươi... là người của ma giáo nào?" Tạ Hiện hoang mang.
"Chưa từng thấy loại tà công nào mất dạy như vậy, giờ làm sao?" Thành Côn đầu đầy mồ hôi.
Hai vị sứ giả chặn ở phía trước, đám người phía sau vò đường cầu thang chậc hẹp chẳng thể xông lên. Không biết trời xui đất khiến làm sao có người không nhịn được chạm vào thân thể hai vị sứ giả, sau đó bản thân hắn cũng bị hút nội công. Chuyện này giống như phản ứng dây chuyền, cầu thang chật hẹp, đám người chen chút, cuối cùng cả đám đều bị dính chiêu.
Một người hút ba trăm người!
Thành Côn cảm thấy áp lực thoáng chốc giảm bớt, mà Diệp Phong kia đã sắc mặt khó coi, bèn hét lớn: "Mọi người đừng buông tay, tên này sắp ăn không tiêu rồi!"
Diệp Phong gật đầu. "Quả thực là hút không nổi nữa, phải xả một chút." Sau đó hắn thân thiết nhìn về phía Tạ Hiện: "Hẹn gặp lại."
Tạ Hiện hoang mang: "Cái gì?"
Sau đó long ảnh kinh hồn hiện lên, Tạ Hiện và mấy người xui xẻo đứng gần bị một quyền đánh bay lên trời, rơi xuống ở phía sau đội ngũ. Người nào thực lực cao cường còn đỡ, yếu một chút thì trực tiếp bị quyền kình chấn cho xương cốt tan vỡ.
Thành Côn chưa kịp cảm thấy may mắn, thì tiếng long ngâm cũng đã gần cạnh bên tai, một quyền chiếm hết tầm mắt.
Thành Côn cũng b·ị đ·ánh văng ra sau.
Có giáo chúng nhận ra chiêu này, kinh hãi thét lên: "Là Thăng Long Bá Quyền! Diệp Phong!"
Diệp Phong đấm ra hai quyền, vẫn chưa dùng hết nội công vừa mới hút được, nhịn tới sắc mặt ửng hồng.
"Đã các ngươi nhận ra thân phận của ta, để tri ân, tặng các ngươi chiêu thức ta mới luyện được."
Diệp Phong hai tay hóa chưởng, vung đến mơ hồ, đếm không hết khí kình hóa thành long ảnh giơ nanh múa vuốt đi ra. Tuy khí kình này không thô trọng như Thăng Long Bá Quyền nhưng được cái số lượng thành đàn, như bầy rồng vỡ tổ.
Long Loạn Thiên Hạ!
Long ảnh túa ngược lên trời, sau đó lựa chọn mục tiêu rơi xuống, đáng sợ chính là thi thoảng ở trong miệng rồng còn ngậm một viên... Phích lịch đạn!
Đông Phương Bạch và Hồng Thường đang đánh nhau căng thẳng chợt nghe có t·iếng n·ổ rung trời liên tiếp vang lên, cả kinh quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đường lên núi đã chìm trong biển lửa, không ngừng có âm thanh gào thét thảm thiết vang lên.
Diệp Phong toàn thân áo trắng cùng lúc quay đầu nhìn về hướng này nhìn, đưa ra ngón tay cái cùng với nụ cười tự tin. Trong biển lửa có người ló đầu chạy lên liền bị hắn một chân đạp xuống, cao thủ Tuyệt Đỉnh xông ra cũng bị hắn ném cho một viên phích lịch đạn mà bay ngược trở về.
Hồng Thường muốn cười mà cười không nổi, thầm nghĩ con đường đó sau này tu sửa không biết phải tốn hết bao nhiêu tiền, vừa mừng vừa xót, lại chỉ có thể đánh Đông Phương Bạch càng thêm ra sức cho hả dạ.
Nhìn đám giáo chúng khó khăn lắm mới tập hợp được chìm trong biển lửa không ngừng t·hương v·ong, Đông Phương Bạch như rách cả mí mắt: "Ngươi dám!"
Đông Phương Bạch lao tới mấy bước toan đánh Diệp Phong thì bị Hồng Thường dùng Kinh Hồng Bộ chặn lại, hai tay bắn ra lụa đỏ đánh tới: "Đối thủ của ngươi là ta!"
"Cút!" Đông Phương Bạch nhìn thấy quân mình tổn thất nghiêm trọng thì không còn tâm tư chơi đùa với mỹ nhân, toàn thân chân khí bạo phát, kiếm vung ra liên miên kiếm khí phá tan hai dải lụa đỏ thành mảnh vụn rơi xuống. Tay trái vung ra một chưởng, như hắc phong trục nhật, đánh Hồng Thường văng ngược ra ngoài.