Lý Vân Tiêu đưa quay đầu nhìn về vết tích phía xa còn đang b·ốc k·hói, ai thán: "Ngay cả sư phụ ta dùng mấy chục năm cũng không thể ngộ ra một chưởng này, ta còn tưởng là nó không có thật..."
Diệp Phong không nói gì, Đại Phong Vân Thủ mấy chiêu cuối bá đạo tuyệt luân, mang đậm tinh thần bễ nghễ thiên hạ, càn quét hết thảy, mấy vị đạo trưởng Bạch Vân Quan đời này đều ở trên núi thanh tu không màn thế sự, luyện không ra cũng là lẽ thường.
Thấy một chiêu này, Lý Vân Tiêu cũng hiểu lẽ đó...
"Trước khi đến đây ta được mời chào vào một tổ chức tên Chưởng Thiên Giáo, ngươi có từng nghe nói tới chưa?"
Diệp Phong nhíu mày: "Không phải là giáo phái đàng hoàng gì, rảnh rỗi lại đi g·iết người c·ướp c·ủa..."
"Ngươi là Tông Sư sao không tự mình khai tông lập phái mà phải khắp nơi bôn ba, ủy thân dưới trướng kẻ khác làm gì?"
Lý Vân Tiêu cười, xem thường chuyện ấy ra mặt: "Có khác gì nhau đâu. Tới cả Bạch Vân Quan cũng phải co thân rút đầu ở trên núi, ta đơn thân đi khắp giang hồ như vậy ít ra còn có chút tự do, khoái hoạt, chỉ là tiền bạc hơi thiếu thốn một chút..."
Vương triều Đại Lý quyền hành lớn lao, cho dù đại phái có Tông Sư tọa trấn cũng chẳng dám làm càn, muốn phát triển thì phải biết cách co đầu rút cổ, khiêm tốn hành sự. Đây đối với bách tính và quốc gia là việc tốt, nhưng đám nhân sĩ giang hồ đặc biệt là mấy vị Tông Sư thì không nghĩ vậy, không khỏi sinh ra cảm giác khắp nơi bị quản chế.
Diệp Phong nghe vậy trong bụng buồn cười, ném ra một khối mộc điêu.
Lý Vân Tiêu chụp lấy, phát hiện khối gỗ này trên đỉnh điêu khắc một bàn tay nắm chặt, duy chỉ ngón giữa là chỉa lên trời. Cũng không biết là có dụng ý gì.
"Đây là tín vật của ta. Nếu ngươi không chê thì mang nó đến chỗ Thiên Hạ Hội, Long Đầu sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc vừa nhàn vừa có tiền."
"Ngươi có quen với Long Đầu Thẩm Bán Tiên?"
Diệp Phong ngẫm nghĩ. Nguyên thân tách ra một phần linh hồn và thân thể hóa thành Thẩm Lãng, lại phân ra một tia ý thức và một phần thân thể đóng vai Diệp Phong. Mối quan hệ này quả thật lằng nhằng, không biết gọi sao cho phải.
"Ta cái mạng này cũng là đến từ hắn, ngươi nói xem chúng ta quen hay không?"
"Gã họ Thẩm kia vừa lúc đang cần người, ngươi có thể đó thử xem thời vận. Thiên Hạ Hội so ra vẫn đáng tin hơn Chưởng Thiên Giáo gì đó nhiều lắm."
Thiên Hạ Hội mấy năm nay oai danh càng lúc càng lớn, thế lực len lỏi từ rừng Tịnh Minh ra đến khu vực lân cận của ba nước xung quanh, vào Đại Lý là sâu nhất. Giang hồ Đại Lý đều ẩn ẩn công nhận Thiên Hạ Hội là một trong thập cường, không dám đắc tội.
Quan trọng chính là Thiên Hạ Hội tổng bộ nằm ở rừng Tịnh Minh, hơn nữa còn đang tự xây dựng một thành riêng có sức chứa mấy ngàn người, không bị triều đình quản chế gắt gao. Quả thực chính là nơi chốn nương thân lý tưởng. Ít ra là tốt hơn nhiều so với đám Chưởng Thiên Giáo đầu trộm đuôi c·ướp, làm việc lén lút.
Lý Vân Tiêu xoa xoa khối gỗ, giống như chợt nghĩ đến điều gì, lại nói: "Ta có tin mật, ma giáo dư nghiệt Đông Phương Bạch mấy ngày sau sẽ dẫn người lên Ngọc Nữ Sơn để cứu hậu nhân của Giáo Chủ đời trước, cũng tức là Lâm Mộng Tuyền. Ta không muốn thiếu ngươi một chưởng này. Nếu ngươi muốn giúp bằng hữu của mình thì ta sẽ theo cùng."
"Ngươi cũng đụng nhiều chuyện thật." Diệp Phong không nhịn được nói. Lý Vân Tiêu lang bạt khắp nơi cũng dính vào phiền phức khắp nơi, quả thực có chút phong thái của đám nhân vật chính trong tiểu thuyết rồi.
Nhắc đến Lâm Mộng Tuyền, thật ra Diệp Phong không có quá nhiều ấn tượng, dù sao cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần. Diệp Phong càng ấn tượng với tuyệt học chân truyền của Tiêu Dao Minh Giáo hơn, nhờ nó mà hắn có nền tảng cho Âm Dương Quyết và Hóa Công Đại Pháp sau này, ngay cả Hóa Pháp Thần Quang của nguyên thân cũng được hoàn thiện thêm phần nào kỷ xảo.
Diệp Phong lại hỏi: "Đông Phương Bạch mạnh không?"
"Võ công của hắn thường thôi, hơn ta một chút, nhưng mà có chiêu thức lại rất tà môn. Tiêu Dao Minh Giáo có hai môn tuyệt học nổi danh là Đấu Chuyển Tinh Di và Hấp Huyết Thần Công hắn đều thông thạo." Lý Vân Tiêu hoài niệm nói.
"Ngươi đánh với hắn rồi?" Diệp Phong nhìn Lý Vân Tiêu, không hiểu sao y vẫn có thể sống được đến giờ. Ma giáo không giống bọn người sẽ tha mạng cho đối thủ bại trận.
Lý Vân Tiêu hơi cong khóe miệng: "Hắn đấm đau hơn, nhưng ta chạy nhanh hơn. Trận ấy coi như cầm hòa."
"Không nói chuyện này, ngươi có muốn ta giúp hay không?"
Diệp Phong nhún vai: "Ngươi chẳng thiếu ta cái gì, ta cũng chẳng cần đến ngươi giúp đỡ. Vẫn là câu nói kia, trở về đi, sau này đừng đến phiền ta yên tĩnh là được."
Lý Vân Tiêu nhìn Diệp Phong cứ thế đi vào nhà, lại nhìn trong tay khối gỗ, không nhịn được nói: "Trừ khi hiện tại ngươi g·iết ta, nếu không ngày sau ta luyện được Quán Nhật Chưởng sẽ lại đến tìm ngươi!"
"Đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau rồi..." Diệp Phong ngáp một cái, cũng không quay đầu lại, thầm nghĩ đầu óc của người này thật sự rất có vấn đề.
Lý Vân Tiêu nhớ lại một chưởng vừa rồi, thất thần nhìn lên bầu trời, sau đó quay đầu đi về rừng rậm xa xăm, cũng không biết sau đó sẽ đi đến nơi nào.
...
Trở lại ruộng thuốc, trưa trời nắng gắt, Lục Yên Nhiên sớm đã vào chòi nghỉ ngơi. Diệp Phong bước tới bên cạnh, cười nói: "Nương tử làm việc có mệt không, để ta xoa bóp cho nàng."
Lục Yên Nhiên quay qua: "Ta không mệt..." Thế nhưng làm sao có thể thoát khỏi bàn tay Diệp Phong. Hắn cuối cùng vẫn là đến bên cạnh, chậm rãi xoa bóp cho nàng, động tác nhuần nhuyễn điêu luyện.
Lục Yên Nhiên mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhìn ra ruộng thuốc.
"Nghe phụ thân nói bên ngoài có người đến tìm chàng, là bạn cũ sao?"
"Nào có, chỉ là một gã phiền phức thôi. Ta đã đuổi đi rồi!" Diệp Phong cảm thấy kỹ thuật xoa bóp của mình cũng đã đạt đến cấp độ Tông Sư, đáng tiếc thế giới này chỉ có một mình Lục Yên Nhiên là có phúc hưởng.
Xoa bóp một hồi, Lục Yên Nhiên nằm tựa vào ngực Diệp Phong, có chút thất thần nói: "Đã lâu rồi chàng không ra ngoài, chàng không có ý định gì sao?"
Diệp Phong đưa tay ra véo véo gò má nương tử, ra vẻ tức giận nói: "Sao rồi, trong lòng nàng có tâm sự gì à?"
Lục Yên Nhiên mặc cho mình bị ma thủ giày vò, nói: "Không phải, chỉ là ta cảm thấy chàng ở lại nơi đây quá lãng phí, ta đã không còn gì có thể dạy chàng. Ta biết trong lòng chàng có chí lớn, lại có tài năng, tuổi này nên ở bên ngoài xông pha nghiệp lớn mới phải. Không cần vì ta mà để lỡ thời cuộc. Dù sao, phu thê chúng ta còn cả một đời."
Diệp Phong cưng chiều xoa xoa mái tóc đen dài, nhẹ nhàng hôn lên: "Khờ thật, ta ở bên nàng là tự nguyện."
"Nhưng mà lần này, đúng là ta muốn ra ngoài một chuyến, có lẽ khá lâu mới trở về."
"Ta đã đan cho chàng mấy bộ y phục, thời tiết dần trở lạnh, đừng cứ mặc mỗi áo trắng đơn điệu như thế."
Thân thể có mấy loại thần công tuần hoàn, cho dù là mình trần đi giữa trời đông thì Diệp Phong cũng không cảm nhận được rét buốt, thế nhưng hắn lại tỏ ra rất hài lòng, nói: "Ta sau này chỉ mặc y phục nàng may."
"Vậy ta lại may nhiều thêm mấy bộ..."
...
Diệp Phong bước ra ngoài đã thấy Dược Vương đứng chờ sẵn ở đó, cầm theo bình bình lọ lọ nhét vào tay hắn, sau đó dặn dò kỹ càng: "Con nói chuyện với Lý Vân Tiêu, ta nghe cả rồi. Cho dù là Tông Sư, ra ngoài cũng không được chủ quan. Đây đều là thuốc tốt nhất mà ta tự tay bào chế, lúc cần thiết có thể bảo mạng, nhớ phải dùng đó. Ngoài ra ta trong tủ còn có một cái Kim Ti bảo giáp đao thương bất nhập, một lát sẽ cho con mượn theo phòng thân."
Diệp Phong vờ ra vẻ cảm động, ửng hồng khóe mắt: "Kim ti giáp đó... Không ngại thì cho con luôn đi?"
"Ta ngại."
"Thằng quỷ này, không nghiêm túc được à!" Dược Vương mất cả hứng nói.
Diệp Phong thu hồi diễn xuất, cười nói: "Phụ thân đại nhân à, con đâu phải đi ra biên cương đánh giặc. Ngài không cần sợ mất người con rể này như vậy đâu."
"Sao mà không sợ. Gia tài ta có mỗi đứa con gái đã gả cho ngươi rồi. Ngươi mà m·ất m·ạng thì chẳng phải vụ làm ăn này ta lỗ thảm hay sao?" Nói xong, Dược Vương liền phất tay áo đi mất.
"Lời hay ý đẹp đều đã nói rồi, ngươi tự mà liệu lấy đi."
"Thật là, nhọc cả người..."
Diệp Phong nhìn theo bóng lưng kia dần khuất, trong lòng cảm thấy làm rể Dược Vương Cốc là quyết định sáng suốt nhất của mình, từ ban đầu là mục đích thương nghiệp, sau này hắn đã dần xem đây là gia đình chân chính.
...
Rừng Tịnh Minh, Mộc Nhiên mở mắt ra sau quá trình tu luyện dài dẳng. Trong mắt hắn là bốn mảnh thế giới khác nhau, đến từ Viên Cương, Thẩm Lãng, Diệp Phong và chính hắn hiện tại. Phân Hồn Thuật càng lúc càng hoàn thiện, để Mộc Nhiên có thể điều khiển cả mấy phân thân cùng lúc.
Chuyện này là một loại gánh nặng, nhưng được Mộc Nhiên tận dụng trở thành một phương pháp rèn luyện hồn phách.
Có thể nói Nguyên Cửu là cơ duyên lớn nhất mà Mộc Nhiên có được từ lúc xuất thế, mặc kệ là một phần tài sản của lão hay tri thức luyện hồn, tu hồn mà lão tích lũy trong kiếp sống dài dẳng đều mang lại trợ giúp rất lớn.
Đại đa số thời gian nguyên thân của Mộc Nhiên đều trong trạng thái nghỉ ngơi tu luyện, một phần ý thức bên trong Viên Cương ngủ say, chỉ có bên phía Thẩm Lãng và Diệp Phong là hoạt động nhiều.
Mộc Nhiên chỉ có nhiêu đấy đạo hạnh đáng lẽ là không gánh vác nổi nhiều phân thân như thế hoạt động cùng lúc, nhưng may mà sau khi dung hợp, Dưỡng Hồn thụ đã biến thành Hồn Hoàn, thứ này có thể thay hắn hứng chịu toàn bộ áp lực.
Hồn Hoàn này nếu so ra thì diệu dụng cũng chả kém bản mệnh thần thông của Thiên Yêu là mấy, vừa có thể công vừa có thể bổ trợ, Mộc Nhiên dùng rất hài lòng thỏa ý. Điểm trừ duy nhất chính là thứ này được kết nối trực tiếp với hồn phách của hắn, cấu tạo lại vừa giòn vừa mong manh, cho nên nếu không có nắm chắc thì không thể trực tiếp ném ra ngoài, m·ất m·ạng như chơi.