Diệp Phong bước ra cửa, thấy một quái nhân đứng đó, trên thân mơ hồ tản ra khí tràng cao thủ, trong lòng chắc mẩm người này là Lý Vân Tiêu.
Mà Lý Vân Tiêu nhìn thấy Diệp Phong thì không chắc lắm, hơi nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Trong giang hồ có lời đồn, Tuyệt Đỉnh Vô Song Diệp Phong luôn xuất hiện với bộ bạch y, cả người sạch sẽ, khuôn mặt anh tuấn, trên môi treo nụ cười tiêu sái, tay cầm thiết phiến. Lại nhìn vào gã thanh niên trước mắt, anh tuấn thì có anh tuấn, thế nhưng quần áo lắm lem, tay chân lượm thượm, nhìn qua còn tệ hơn gã hầu bên cạnh. Lý Vân Tiêu do dự cũng phải.
Diệp Phong cũng hiểu cho y, chấp tay chào hỏi cho phải lễ nghĩa xong rồi giải thích: "Tiền bối hẳn là Chưởng Xuất Tề Vân tiếng tăm lừng lẫy. Vãn bối đang dở việc nơi vườn thuốc, lại không dám để tiền bối đợi lâu, cho nên chỉ đành ra vội. Nếu có điều chi thất lễ, xin tiền bối chớ trách."
"Hóa ra ngươi là Diệp Phong..." Lý Vân Tiêu thất vọng, khinh rẻ ra mặt.
Nếu đổi lại là trước đây, Diệp Phong sớm đã không vui. Thế nhưng lâu ngày ở vườn thuốc, cạnh vợ, lại cạnh cha vợ, nên cái cốt yêu tinh khó chịu trong thân thể này cũng hòa tan mất, học được tính kiên, bị người nói mà lòng không hờn không giận.
"Không biết tiền bối chẳng ngại đường xa đến tìm, có điều chi chỉ bảo?"
Lý Vân Tiêu rõ là đến để tìm cớ đánh nhau, nhưng không thể nói thẳng ra thế.
"Nghe nói Dược Vương Cốc có một loại thuốc tên là Tông Sư đan, có thể giúp người đột phá Tông Sư. Hôm nay đến gặp, quả nhiên là thần kỳ. Biết thế khi đó ta chẳng cần khổ luyện nhiều năm, bảo sư phụ đến đây đòi một viên chẳng phải đỡ nhọc hay sao?" Trong giọng điệu của y ngập mùi ghen tức, khinh khi, ý nói Diệp Phong phải bán mình để mà đổi thuốc đột phá Tông Sư.
Diệp Phong nghe vậy, cười nói: "Tuy vãn bối chưa dùng qua thứ này, nhưng đã là vật xuất xứ từ Dược Vương Cốc thì tuyệt nhiên là tinh phẩm nhân gian hiếm có. Tiền bối nếu như có nhu cầu, ta có thể thay mặt nhạc phụ mà giảm bớt cho 2% giá cả."
Lý Vân Tiêu khóe mắt run run, lại nói: "Nghe nói ngươi dùng tà công đả bại quần hùng, sau mới có danh Tuyệt Đỉnh Vô Song. Tà công như vậy tuy tu hành cấp tiến, uy lực bá đạo nhưng vừa hại đến thân, lại hại đến người. Ta cảm thấy ngươi nên sớm ngày tỉnh ngộ mà dừng."
Hai mươi mấy tuổi mà thành tựu võ đạo Tông Sư, Lý Vân Tiêu chẳng tin đây là chuyện theo lẽ thường, lòng nghĩ chắc rằng Diệp Phong không dùng thuốc thì cũng luyện cấm công, đi đường tà nên mới tiến bộ nhanh đến như thế.
"Chỉ cần dùng để hại người thì đều là tà công. Còn công phu mà có thể giúp cường thân, tĩnh khí, bình tâm, đứng trước người lạ xàm ngôn mà lòng không giận cũng chẳng so đo thì đương nhiên là võ công tốt." Diệp Phong cười nói: "Trước có người tà, sau mới có tà công. Tâm thuật bất chính, luyện quyền dưỡng sinh cũng ra đường tà. Tiền bối nói có phải không?"
Lý Vân Tiêu trầm mặc: "Đáng lẽ ta không nên nhiều lời với ngươi như vậy."
Diệp Phong gật đầu: "Ta cũng đang có ý này, quá lãng phí thời gian."
Hai người nhìn nhau, nụ cười cùng lúc biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh, trở mặt có thể nói là nhanh hơn ánh chớp.
"Miệng lưỡi sắc bén lắm, hi vọng thân thủ của ngươi cũng lợi hại như vậy." Nói rồi, Lý Vân Tiêu lao tới, lòng bàn tay mở ra, chân khí hóa thành mây mù màu đen không ngừng biến lớn.
"Ta bỏ dở việc ở vườn thuốc ra đây, cũng hi vọng có thể nhìn thấy cao chiêu!"
Hai người đương lúc hăng chiến, không tránh không né mà đồng loạt tung ra một chưởng, v·a c·hạm thẳng mặt với nhau. Trong bàn tay Lý Vân Tiêu chân khí dồn nén b·ạo l·oạn, hóa thành vật chất như sấm sét, một chưởng đánh xuống, uy như kinh lôi. Diệp Phong không e không sợ, tả thủ vung ra. Trong giây phút đó chân khí nổ vang, âm như hổ báo, như sấm nổ, trong tay Diệp Phong không chiêu không thức, giống như chỉ tùy tiện vung ra một chưởng, thế nhưng dường như có thể cản lại hết thảy võ công trong thiên hạ.
Hai chưởng v·a c·hạm, chân khí nổ tung, khi Lý Vân Tiêu lui về thì bàn tay đã ê ẩm không còn sức lực. Mà Diệp Phong vẫn đứng đó sắc mặt bất biến.
"Vừa rồi là Tầm Lôi Chưởng trong Đại Phong Vân Thủ à? Thật ra ta mong chờ hai chiêu phía sau hơn..." Diệp Phong nhìn bàn tay trái giống như đang hoài niệm một chưởng vừa rồi, thần sắc tiếc nuối nói.
Lý Vân Tiêu thì kinh ngạc bới thực lực của Diệp Phong, càng kinh ngạc vì loại chưởng pháp tà môn kia. Một chưởng thường thường vỗ ra lại khóa kín mọi loại biến hóa của đối thủ, chỉ còn cách trực diện v·a c·hạm.
"Chiêu thức vừa rồi không phải của Diệp Gia, trên giang hồ cũng chưa bao giờ nghe qua, ngươi từ đâu học được?"
"Tông Sư rảnh rỗi sáng tạo vài loại chưởng pháp là chuyện bình thường mà."
"Vậy chiêu ấy tên gì?"
"Tiện tay đánh ra, còn chưa rảnh đặt, tiền bối có hứng thì kêu sao cũng được."
Lý Vân Tiêu hít sâu một hơi, đến là để khiêu khích xin chiến, thế nhưng nói một hồi thì người giận lại là chính y, hỏa khí công tâm, trên mặt không giấu được nộ ý: "Được được được, là ta khinh thường ngươi rồi. Chỉ mong sau khi đỡ một chiêu này nhà ngươi còn có thể cứng miệng như vậy."
"Tà Vân Quán Nhật!"
"Thiên Ngoại Chi Ma!"
Cả người Lý Vân Tiêu ngập tràn trong chân khí, lòng bàn tay lại dị thường nóng rực lóe sáng, giống như ánh mặt trời bị tà vân bao phủ. Lý Vân Tiêu bước tới một bước, thân ảnh đã ở ngay trước mặt Diệp Phong, một chưởng vỗ xuống.
"Sư phụ nói hai chiêu thức cuối của Đại Phong Vân Thủ không phải Tông Sư thì không lĩnh ngộ được. Nhưng ta đã là Tông Sư ngần ấy năm, vẫn không hiểu rõ. Có lẽ trên đời này không có Quán Nhật, cũng chẳng có Kinh Thiên, vậy chính ta sẽ sáng tạo ra nó!"
Diệp Phong chỉ thấy chân khí đen đặt che kín tầm mắt, như ngày hóa đêm, mà chưởng ấn mang theo uy lực tồi kim liệt thạch kia đã gần trong gang tấc!
Ầm vang một tiếng!
Lý Vân Tiêu b·ị đ·ánh bay ngược ra sau mười mấy mét, trên mặt đất lăn lộn mấy vòng, cảm thấy cả người khí huyết lộn xộn, đầu choáng mắt hoa. Y chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ lờ mờ thấy Diệp Phong nâng lên quyền phải, còn có... hư ảnh chân long phóng lên tận trời.
"Chiêu vừa rồi là... Thăng Long Bá Quyền?"
Diệp Phong đứng đó không nói không rằng, gió lất phất thổi, bốn phía im ắng.
Lý Vân Tiêu ôm ngực gian nan đứng lên, không hiểu đối phương đang toan tính, đăm chiêu chuyện chi mà xuất thần như vậy. Song, một chiêu vừa rồi thắng bại đã rõ, Lý Vân Tiêu không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, chỉ có thể thở dài trong lòng, đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước. Ở tuổi này mà có công lực thâm hậu như vậy, võ học cao siêu như vậy, sau này ắt thành truyền thuyết trong chốn võ lâm, y thua cũng chẳng oan, chẳng uổng.
"Dừng một chút."
Lý Vân Tiêu đi được dăm ba bước đã bị thanh âm lạnh lùng gọi lại, y trong lòng cười thán, quả nhiên nào có chuyện dễ đến dễ đi như vậy. Xưa nay khiêu chiến khắp giang hồ, thắng thì tiếng xấu đồn xa, thua thì phải ở lại chịu nhục một trận, xui xẻo còn bị đuổi đánh thừa sống thiếu c·hết.
"Ha ha ha, Lý Vân Tiêu ta tài không bằng người. Nhưng ngươi nghĩ muốn làm khó ta thì ngươi phải nhanh hơn Cửu Thiên Đạp Vân Bộ mới được."
Diệp Phong từ từ mở mắt, trong mắt bắn ra thần quang sáng ngời.
"Ta không muốn làm khó dễ ngươi."
Chỉ là, một chiêu vừa rồi..."
"Phải đánh như thế này!"
Giây phút đó, một cỗ áp bức thuộc về võ đạo Tông Sư bao phủ phạm vi hơn trăm mét. Diệp Phong hời hợt đưa tay, muốn tung ra một chưởng.
Lý Vân Tiêu dường như nghĩ tới điều gì, hai mắt trợn trừng, kinh ngạc đến mức toàn thân run rẩy chẳng thể đứng yên.
Người hầu và lão Dược Vương lúc này vừa bước ra cửa, chỉ thấy trời đất trước mắt tự nhiên tối sầm.
"Có chuyện gì vậy, mưa lớn đến rồi sao?" Gã hầu nhìn lên trời trong mây trắng, trong lòng khó hiểu, tại sao bốn bề lại như chìm vào đêm đen rồi.
Dược Vương thì nhìn vào hai người đứng đối lập giữa sân, hay nói đúng hơn là nhìn vào thằng con rể bình thường hòa nhã, đối lúc hay nói chuyện trên trời của mình. Hôm nay nó dường như hóa thành người khác, ánh mắt kia, khí tràng kia...
Diệp Phong đứng yên tại chỗ, xung quanh bốn bề cát bay đá chạy. Cả khoảng trời đất như chìm vào màn đêm như mực. Đây là võ đạo chân ý mạnh đến mức khiến người xung quanh sinh ra ảo giác như màn trời sụp xuống.
Diệp Phong tung ra một chưởng, chưởng kình rời tay như ánh chớp sáng rực lóe lên giữa khoảng trời đêm, thế đi như đạn đạo lướt ngang gương mặt ngơ ngác của Lý Vân Tiêu.
Sau đó chỉ nghe ầm một tiếng, chưởng kình trực tiếp khảm vào vách núi phía xa, dấy lên một mảnh khói bụi mịt mù.
Võ đạo chân ý biến mất, tất cả khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Dược Vương cảm thấy hít thở không thông. Cái này, mẹ nó... là võ công?
Cũng may bình thường hai vợ chồng chúng nó sống chung hòa hợp, tương thân tương ái, chứ nếu như mà chúng có đánh nhau thì cái thân già này can sao cho đặng...
Lý Vân Tiêu phải mất một lúc mới hoàn hồn, nhìn vách núi xa xa vẫn còn b·ốc k·hói, trên đường những nhánh cỏ nhô cao đều bị chân khí thiêu đến héo mòn, có chút không dám tin tưởng mà hỏi Diệp Phong: "Chiêu vừa rồi là Quán Nhật Chưởng sao?"
Diệp Phong lại thở dài lắc đầu: "Còn kém nhiều lắm."
Lý Vân Tiêu không hiểu lắm, lại hỏi: "Ngươi học chiêu này từ lúc nào? sư huynh đã dạy cho ngươi? ta nhớ rõ là Đại Phong Vân Thủ không truyền ngoại nhân."
"Chẳng phải ban nãy ngươi vừa dùng ra đấy sao? Ta cảm thấy chưởng ấy không nên đánh ra như vậy, nên sửa lại đôi chút."
Diệp Phong nhìn Lý Vân Tiêu, chân thành nói: "Trở về đi, tâm ngươi không chính, chưởng pháp cũng luyện sai đường rồi."