(Xét đến về sau Main sẽ có rất nhiều phân thân, mỗi hóa thân sau thời gian lâu dài đều có tính niệm của riêng mình, hơn nữa có khi còn đứng chung một chỗ hành sự... Cho nên dứt khoát thân phận nào thì để tên thân phận đó cho nó tiện, nhỉ?)
Liên tiếp trong vòng ba tháng như thế, đám đệ tử Diệp Gia cứ ngỡ đã qua một đời, không có ngày nào mà thân thể không mỏi nhừ vì đau nhức. Mà trong suốt thời gian này bọn họ chỉ học được mỗi ngày một loại kiến thức cơ sở. Đến mức cả đám đều cảm thấy những kiến thức cơ sở này có phải quá nhiều rồi hay không.
Về phần võ học sau khi đổi mới, Diệp Phong chỉ dành đúng ba ngày cuối cùng để dạy. Ngoài ý liệu của tất cả mọi người là cả đám đệ tử Diệp Gia đều có thể rất nhanh nắm bắt được.
Đối với Diệp Phong hiện tại, trong đầu đã có quá nhiều loại võ học, mỗi loại đều đã luyện đến mức tinh thông.
Võ học chẳng qua chỉ là những loại kỹ xảo phát lực, vận dụng tối đại hóa tiềm năng thân thể. Trong quá trình dạy học cho đám thiếu niên, Diệp Phong cũng đang tự ôn tập và chải chuốt những tri thức võ học ở trong đầu mình. Dần dần hắn dung hội quán thông những thứ này trở thành của mình, tự thành đường lối riêng, lượt bỏ những thứ hoa màu phức tạp không cần thiết, chỉ để lại những thứ trọng tâm, hữu dụng và cốt lõi nhất.
Sau khi chương trình dạy học kết thúc sau ba tháng, Diệp Phong cũng tuyên bố bế quan.
Đóng cửa, cắt đứt hết phiền muộn đến từ thế giới bên ngoài.
Võ, khởi đầu bằng quyền cước đơn giản nhất, sau đó không ngừng phát triển, chia ra trăm lối ngàn ngã. Từng môn võ học từ cơ bản đến tinh thâm ở trong đầu Diệp Phong sắp xếp, dần dần tạo thành một hệ thống như nhánh cây không ngừng lan rộng. Cho dù nhánh cây này có vươn ra dài đến bao nhiêu, gốc rễ của nó vẫn không thay đổi.
Võ học có thể là những khối tách rời riêng biệt, bách gia bách nghệ, cũng có thể là trăm sông đổ về một biển, phản phác quy chân. Trải qua một con đường dài phát triển, toàn bộ những thứ không cần thiết bị lượt bỏ, tinh túy thâm sâu lại lắng đọng, ẩn vào trong quyền cước đơn giản nhất. Võ đi một vòng lớn lại trở về điểm xuất phát, giống như vòng tuần hoàn không dứt của cao thủ Tiên Thiên, càng chảy càng dày dặn, hùng hậu.
Mà điểm xuất phát kia...
Năm thứ hai mươi mốt, tháng sáu.
Diệp Phong mơ hồ đưa bàn tay ra, giống như đã nắm bắt được một thứ gì đó vô định, lại giống như không nắm được thứ gì. Nhưng khoảnh khắc đó cả thế giới xung quanh hắn dường như đã đổi khác, một t·iếng n·ổ vô hình phát ra trong tiềm thức.
Diệp Phong mở mắt, trong mắt bắn ra ánh sáng trắng nhạt, cả người nổi lên khí thể vô hình vô tướng, thân thể cũng chậm rãi từ không trung rơi xuống.
Tông Sư!
Bế quan hơn một năm cuối cùng Diệp Phong cũng thành công đột phá, mà võ đạo chân ý của hắn... Là Cực Võ. Một thứ mà ngay cả chính hắn hiện tại cũng không giải thích được, chỉ có thể mơ hồ nắm bắt.
"May mà thủ sẵn mấy viên Ích Cốc đan." Sau khi tỉnh lại, rời khỏi trạng thái đốn ngộ vong ngã, Diệp Phong mới phát hiện trong miệng khô khốc, cả người đều không quá thoải mái.
"Tự nhiên thèm cơm vợ nấu..."
Diệp Phong ngửa đầu: "Không biết bây giờ nàng ấy thế nào rồi..."
Diệp Phong xuất quan ngày đó, toàn bộ Diệp Gia chấn động, bọn họ biết gia tộc mình sắp tiến vào thịnh thế chưa từng có.
Chưa tới hai mươi lăm tuổi... Tông Sư!
Chuyện này mà truyền ra, võ lâm Đại Lý không thể tránh khỏi một phen rung động, bởi vì ghi chép ngàn năm võ đạo chuẩn bị có thêm một hàng mới.
Trước đó có Vũ Canh, sau lại tới Diệp Phong, đều là còn rất trẻ thì vào Tông Sư. Võ đạo Đại Lý giống như trên đà quật khởi.
Diệp Phong căn bản không tưởng tượng được mức độ nghiêm trọng của sự việc, sau khi xuất quan liền đến thăm hỏi các tộc lão và Gia Trưởng, xem lại một số việc lớn của gia tộc trong thời gian qua, sau đó liền xin nghỉ phép dài hạn.
Hai ngày sau, Dược Vương Cốc.
Diệp Phong vừa trở về liền nhìn thấy Dược Vương, lão nhìn thấy hắn mà lòng phiền muộn. Hai người dùng ánh mắt giao lưu, Dược Vương ý bảo hắn đừng làm phiền lão, nên vào trong với vợ mình mới phải. Mà như vậy cũng vừa ý hắn.
Cửa mở ra, vẫn là dược hương quen thuộc, rèm sa màn ngọc, từng gốc cây nhánh hoa vẫn luôn ở đó, dường như chưa từng thay đổi. Bước qua tấm rèm, Lục Yên Nhiên đang thất thần giã thuốc, dược liệu trong thố đã nát nhừ, mà hai mắt nàng vẫn thủy chung nhìn về phương xa, cũng không biết là trong lòng đang vấn vương điều gì.
"Nương tử, đang nhớ ta sao?"
Đôi vai gầy khẽ run, Lục Yên Nhiên chậm rãi quay đầu nhìn lại, hốc mắt đã đỏ bừng từ lúc nào.
"Đồ vô lương tâm..."
Diệp Phong cười, bước đến bên cạnh: "Quả là đáng giận, xin nương tử trách phạt."
Lục Yên Nhiên nhìn lang quân trở về, đã là hơn một năm xa cách, không nhịn được mà đưa bàn tay nhỏ ra chạm vào gò má tuấn tú kia, sợ nó không thật. Diệp Phong lặng nhìn, lòng không hiểu sao tự nhiên đau nhói.
"Ta phạt chàng không được rời đi nữa, phải ở bên cạnh ta ít nhất một tháng... nửa tháng cũng được." Nói đoạn, thiếu nữ cuối cùng ức chế không được, lệ nhòa khóe mắt.
Diệp Phong đưa ngón tay ra, khe khẽ lau đi giọt nước mắt bất tranh khí rơi xuống trên gò má thiếu nữ, ấm áp cười nói: "Ta lần này sẽ ở lại đến khi nàng chán thì thôi."
"Đừng khóc nữa. Nhìn xem, chày thuốc đều sắp bị nàng giã hỏng rồi."
"Chàng còn nói..."
"Đúng, đều tại ta không tốt."
Phu phụ nhìn nhau, tương kính như tân, hai bàn tay chậm rãi đan cùng một chỗ. Mặt trời ngã xuống vườn thuốc bạt ngàn, vẩy ra một màu đỏ rực lên khắp tầng mây. Người tựa vai người, tay đan tay, tim cùng một nhịp, lòng ngây ngây...
Một người hồng đôi gò má, một người hồng cả vành tai. Dưới ánh hoàng hôn, hai cái bóng chậm rãi chạm vào nhau, vai gần ôm ấp, đầu kề đầu, từ đó không còn ly cách.
Dược Vương ở xa xa nhìn lén, tay vuốt râu bạc, mắt lăm lăm, mãn nguyện dâng đầy lòng, tràn ra thành tiếng cười khe khẽ...
...
Yên bình chẳng được bao lâu, một ngày này, trước cửa Dược Vương Cốc xuất hiện vị khách không mời.
Người này râu tóc r·ối l·oạn, da đen nhẻm, bên ngoài khoác mấy lớp vải rách rưới xem như quần áo. Chỉ là nhìn đến y thân cao vai rộng, hai mắt hữu thần, nhìn thế nào cũng không giống gã ăn mày tầm thường.
Người hầu ra hỏi thì người kia chỉ trầm giọng nói: "Ta là Lý Vân Tiêu, lãng khách giang hồ, nay đến cũng không phiền Dược Vương, chỉ muốn gặp Diệp Phong một lần."
Người hầu của Dược Vương Cốc đều hiểu chút tin tức trong giang hồ, vừa nghe qua thì đã biết người đứng trước mặt mình đây là Chưởng Xuất Tề Vân - Lý Vân Tiêu.
Nghe nói vị Tông Sư này không sáng tông không lập phái, chỉ yêu thích đi lang bạt khắp nơi, thi thoảng sẽ tìm mấy vị Tông Sư khác để khiêu chiến, kết quả thắng có bại có, rất được oai danh.
"Vậy mời tiền bối vào trong ngồi tạm, thiếu gia giờ này chắc còn đang ở vườn thuốc làm việc, ta sẽ vào trong thông báo..."
Người hầu chưa dứt câu đã bị Lý Vân Tiêu ngắt lời.
"Thôi khỏi."
"Ta ở đây chờ là được, bảo hắn ra đây gặp ta!"
Hai người hầu đưa mắt nhìn nhau, trước mặt là Tông Sư, bọn họ cũng chẳng dám cãi càn, đành để một người vào phân phó còn một người ở lại đứng trông.
Người hầu vào báo với lão Dược Vương: "Dạ bẩm Lão Gia, có Chưởng Xuất Tề Vân Lý Vân Tiêu đến tìm thiếu gia, người đến sắc mặt không thiện, e là đến để sinh sự."
Dược Vương nhíu mày, chắc mẩm là Lý Vân Tiêu nghe tin Diệp Phong mới đột phá lên Tông Sư nên đến xin chiến, nên lòng giận lắm: "Để ta ra xem thực hư thế nào, Tông Sư thì có thể khi dễ con rể ta sao?!"
Diệp Phong tai thính mắt tinh, hơn trăm mét mà vẫn mơ hồ nghe được hai người nói chuyện. Lúc này hắn đang sắn quần sắn áo làm việc trên ruộng thuốc, khắp người lắm lem, nhưng cũng không muốn việc mình luyên lụy đến ai. Nhảy một cái, mũi chân đạp lên ngọn cỏ, Diệp Phong đạp mấy bước mà qua cả khoảng hơn trăm mét, rơi xuống trước mặt Dược Vương.
"Người đến tìm con thì để con ra tiếp, nhạc phụ cứ ở yên đây nghỉ ngơi cho đỡ nhọc."
Dược Vương nhíu mày, biết tính con rể xưa nay không lo không bận, nên khuyên: "Con còn không biết. Người này vô công rỗi nghề, là Tông Sư mà không yên phận, cứ suốt ngày lang bạt tìm vui. Năm trước nghe nói gã gây sự đánh nhau với Phi Ưng Bang Chủ, ra tay chẳng phân nặng nhẹ, đến nỗi đánh người ta trở thành phế nhân."
Diệp Phong nghe vậy nổi lòng hiếu kỳ, hỏi thẳng: "Người này quái dị, phách lối như thế, chẳng lẽ giang hồ không có ai lên án, không ai đứng ra bãi bình?"
Dược Vương thở dài: "Tên này trước là sư đệ của Trường Mi đạo trưởng, chân truyền Đại Phong Vân Thủ, võ công cũng chẳng tầm thường. Sau vì phản nghịch sư môn, làm điều bất nghĩa nên mới bị đuổi xuống núi, lang bạt giang hồ. Nói chung là loại người như thế, đuổi được thì đuổi, chớ dại mà dây vào."
"Nhưng người ta đã đến cửa gây hấn, theo đạo lý giang hồ, không thể cứ thế mà cho qua được. Không thì chẳng phải sẽ hại đến mặt mũi của nhạc phụ sao?"
Diệp Phong lắc đầu: "Phiền phức này là con dẫn đến, cứ để con tự mình giải quyết đi."
Dược Vương không yên tâm, vội giữ tay hắn lại: "Cái thằng này, đừng nóng dạ mà hỏng việc. Lý Vân Tiêu là Tông Sư lâu năm, lại xuất thân đại phái, võ lực tuyệt không tầm thường. Con bây giờ tuy cũng là Tông Sư, nhưng chưa chắc đấu lại, lỡ không may có mệnh hệ gì thì chẳng phải sẽ làm con gái của ta đau lòng hay sao?"
Diệp Phong nghe vậy không khỏi quay đầu, phát hiện ở phía xa xa tiểu nương tử cũng đang len lén nhìn qua phía này. Bởi vì xa quá Lục Yên Nhiên không thể nhìn rõ, cũng không thể nói chuyện nhau nghe, nên Diệp Phong chỉ đành đưa tay lên khẽ vẫy, lại làm mấy động tác ám hiệu mà chỉ hai vợ chồng hắn tỏ tường.
Dược Vương nhìn mà đầu đầy dấu hỏi: "Mấy đứa đang nói cái gì?"
Diệp Phong quay đầu qua: "Con nói với nàng ấy là, nàng ơi yên tâm, ta đi một lúc rồi sẽ về ngay." Sau đó thì một cơn gió thổi qua, Diệp Phong không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại lão Dược Vương tức đến đỏ mặt tía tai, quay qua trừng mắt với gã hầu: "Ngươi thấy không, nó có nghe hiểu lời ta nói đâu. Hừ, giống như cả cái Dược Vương Cốc lớn như vậy chỉ có hai vợ chồng nó vậy, đến cả ta bây giờ cũng thành người vô hình rồi."
Gã hầu không dám bàn luận, chỉ hỏi: "Thưa lão gia, giờ chúng ta nên làm gì ạ?"
Dược Vương trừng mắt: "Đương nhiên là đuổi theo nó, không nhỡ mà có chuyện thì lại khổ."
Gã hầu đi trước, Dược Vương thân hình phì nhiêu đuổi theo sau, đi đoạn không nhịn được thầm mắng: "Thiệt tình, biết trước thì không xây cái đường hành lang dài như vậy, chạy đến nơi e là hai gã đó đã xơi nhau chục hiệp, gạo cũng đã nấu thành cơm..."