Mộc Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng phải. Có lẽ bởi vì trước đây luôn lấy tâm tính yêu quái làm chủ nên không có cảm giác hòa nhập với thế giới con người, cảm thấy như đối mặt với loài khác, rất nhiều chuyện đều không thể tinh tế tỉ mỉ cảm nhận. Đoạn thời gian này sinh hoạt ở Dược Vương Cốc, bên cạnh vợ hiền Lục Yên Nhiên để Mộc Nhiên tìm lại cảm giác làm người thật sự...
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên cái gì đó, rất nhiều suy nghĩ trở nên rõ ràng. Giá Hồn Đại Pháp lại thêm một phần nữa được hoàn thiện.
"Không nói đến mấy chuyện này, ta về đây là có chuyện quan trọng muốn làm."
Quân Thường Tiếu hồ nghi hỏi: "Thiếu gia cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn làm Gia Chủ rồi sao? Ta nói mọi người trong gia tộc đều đã đợi ngày này, đợi đến đầu sắp mọc rong rồi."
Mộc Nhiên lại nhìn Diệp Thế An mà nghiêm túc nói:
"Ta muốn sửa lại võ học trụ cột của Diệp Gia, thúc cảm thấy thế nào."
Diệp Thế An nghĩ một lúc rồi đáp: "Chuyện sửa lại võ học không phải là dễ, nhưng nghĩ đến ngộ tính của thiếu gia phi phàm, có thể từ từ mà làm. Thật ra chuyện này trước đây có tiền lệ, nhưng võ học chỉ có Tông Sư sửa lại, cũng chỉ có Tông Sư mới được công nhận là có bản lĩnh này."
Mộc Nhiên lại lắc đầu: "Ta chưa muốn làm Gia Chủ lúc này..." Làm Gia Chủ thật sự rất phiền, phải dành rất nhiều thời gian để ở lại gia tộc giải quyết sự vụ. Chuyện này bất kể là đối với ham muốn nghiên cứu tìm tòi võ đạo, hoặc là thi thoảng đi về thăm vợ mười ngày nửa tháng đều là cản trở. Cho nên hoãn lại được bao nhiêu lâu thì cứ hoãn.
Nói cho cùng, Mộc Nhiên hiện tại cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, còn rất trẻ so với độ tuổi làm Gia Chủ. Bản thân hắn cũng đã không còn cái đam mê đó rồi.
"Chuyện này ta sẽ bàn lại với các tộc lão. Hôm nay đến đây ngoài việc hỏi thăm ý kiến của An thúc, thì ta còn muốn đấu thử với thúc một trận."
Diệp Thế An gật đầu: "Ừm... Hả?"
"Thiếu gia giỡn quài, cái danh Tuyệt Đỉnh Vô Song của ngài không phải lấy chơi. Dưới Tông Sư còn cần phải so tài hay sao, huống hồ ta tay yếu chân run, già cả rồi, không đánh nhau nổi đâu."
"Ta đứng yên cho thúc đánh còn không được sao? Nói ra thì dạo này ở Dược Vương Cốc toàn luyện một mình, đến ta cũng không biết mình đã đạt đến trình độ nào nữa." Mộc Nhiên sầu não nói, diễn như thật.
Diệp Thế An và Quân Thường Tiếu nhìn nhau: "Như vậy... không tốt lắm đâu."
Giữa sân.
"Thiếu gia, ngài thật sự đứng yên cho ta đấm à?" Diệp Thế An hỏi lại cho chắc.
"Ta còn không uy tín hay sao?" Mộc Nhiên đứng ở giữa sân, không bày ra tư thế phòng thủ gì.
Quân Thường Tiếu thấy Diệp Thế An còn do dự, không nhịn được nói: "Lão già, có được không vậy. Nhắm đấm không nổi thì để ta thay cho."
"Cút cút, đừng ảnh hưởng ta."
Diệp Thế An nghiêm túc nhìn Mộc Nhiên: "Thiếu gia, chuẩn bị xong chưa?"
Mộc Nhiên nhún vai: "Tới đi."
Chớp mắt một cái, Diệp Thế An còn ở xa xa mười mét đã mất bóng, một nấm đấm dứt khoát nện vào giữa bụng Mộc Nhiên.
Chỉ nghe kêu thảm một tiếng, Diệp Thế An lắc lắc bàn tay, sau đó còn cẩn thậm kiểm tra xem trong quần áo của Mộc Nhiên có dấu tấm sắt hay không, nhưng dĩ nhiên là không có.
"Thiếu gia, thân thể của ngài sao cứng như vậy?"
Mộc Nhiên nghe vậy chỉ cười: "Nếu không ta làm sao lại dại dột mà ở yên cho thúc đánh."
"Thêm phát nữa đi, lần này thúc nên dùng toàn lực!"
Diệp Thế An lại lần nữa lao tới, Kinh Phong Quyền đánh ra nhanh đến mức không thấy tàn ảnh. Một quyền đấm thẳng vào bụng, khí lãng bùng ra bốn phía, thổi cho áo trắng bay lên phần phật. Thế nhưng một quyền này chỉ đủ làm cho Mộc Nhiên hơi có cảm giác một xíu, như là bị trẻ em đánh.
"Thế nào, thiếu gia?"
Diệp Thế An giấu bàn tay sau lưng, khóe mắt đã ửng đỏ, có cảm giác như mình vừa dùng toàn lực đấm vào huyền thiết, cả cánh tay đều tê...
"Lần này thử dùng Lạc Diệp Chưởng đi."
Giọng nói của Mộc Nhiên lúc này, rơi vào trong tai của Diệp Thế An đã chẳng khác nào ma quỷ thủ thỉ, nhưng mà lão vẫn phải nhắc: "Lạc Diệp Chưởng đánh vào nội khu, cho dù thiếu gia ngài luyện được một thân thể mình đồng da sắt cũng không có tác dụng gì đâu..."
"Ta đương nhiên biết điều đó, thúc cứ đánh là được, không cần phải lo cho ta."
Không lo mà được sao? Diệp Thế An vẫn còn nhớ tới, m·ưu s·át Gia Chủ tương lai là tội nặng lắm. Huống hồ với địa vị của Diệp Gia hiện tại trong gia tộc và giang hồ, lão mà lỡ tay đ·ánh c·hết hắn thì cái mạng già này coi như cũng chơi xong rồi. Diệp Thế An đang lo lắng đến não ruột, quay qua còn thấy Quân Thường Tiếu làm ra tư thế cắt cổ trêu ghẹo...
"An thúc à, mau tới đây."
Diệp Thế An sắc mặt còn tệ hơn ăn phải ruồi, nhưng mà đánh thì vẫn phải đánh. Sợ Lạc Diệp Chưởng quá mức bá đạo nên lão chỉ dùng có năm phần công lực.
Bàn tay rơi vào bụng dưới, sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, một cơn gió thổi qua, hoàn cảnh vô cùng lúng túng.
"Thiếu gia... không sao chứ?"
"An thúc... Dùng thêm chút lực đi, ta còn không có cảm giác gì?"
"Không thể nào!" Diệp Thế An không tin tà, lần này toàn lực đánh ra Lạc Diệp Chưởng. Chưởng lực xuyên qua da thịt, đánh vào nội khu, lại hoàn toàn bị một màn nội khí dày đặc như áo giáp cản lại bên ngoài, sau đó bị âm dương nhị khí hóa giải.
Mộc Nhiên chỉ cảm thấy bên trong chấn động một chút, hơi rát, nhưng cơ bản là không hề hấn gì.
Diệp Thế An đánh xong thấy Mộc Nhiên mặt vẫn hồng hào, lòng thầm quái lạ, thế nên lại đánh thêm liên tục mấy chưởng.
Đối phương ra chiêu dồn dập như vậy, Mộc Nhiên rất nhanh cảm thấy khó tiêu, kiềm nén không được gồng mình một phát. Khí lãng từ Lạc Diệp Chưởng toàn bộ b·ị b·ắn ngược ra ngoài, Diệp Thế An ở đầu sóng ngọn gió, trực tiếp bị chấn đệ lùi lại mấy bước mới dừng lại được, khí huyết hỗn loạn, đầu choáng mắt hoa.
"Thiếu gia... cái này..." Đến đây Diệp Thế An cảm thấy cái tên Tuyệt Đỉnh Vô Song kia quả thật không phải nói chơi, đánh với Tông Sư còn không để lão tuyệt vọng như vậy.
Mộc Nhiên tinh tế cảm thụ thân thể. Nội Luyện Kim Thân hóa thành một tấm màn nội khí bảo vệ bên trong, Ngũ Hành Chân Kinh liên kết ngũ tạng, lại tuần hoàn thành một lớp phòng vệ. Âm Dương Quyết sinh ra âm dương nhị khí kết hợp với ngũ hành nội khí có thể nhanh chóng hóa giải mọi loại nội khí ngoại lai. Tàng Long Kinh lại có thể sinh ra nội khí cuồn cuộn như rồng. Mấy môn võ học tuyệt thế này lại ẩn ẩn tạo thành một vòng tuần hoàn liên kết với nhau, phát ra uy lực mạnh hơn vốn có.
Mấy môn nội công này, tùy tiện một môn luyện đến đại thành đều đủ để người ta xưng bá giang hồ, nhiều năm sau vẫn còn giai thoại. Nay Mộc Nhiên lại gom cùng một chỗ tạo thành hệ thống như vậy... Hắn cảm thấy mình đã vô địch. Cho dù hiện tại có đấu lại với Tông Sư như Phương Chính Đình cũng có thể cố gắng cầm hòa thật lâu mà không cần dùng đến phích lịch đạn.
Mộc Nhiên đưa tay, nội khí hóa thành long ảnh đánh cho thân cây cách đó mười mấy mét nổ thành mảnh vụn. Cường độ nội lực được mấy môn nội công tăng phúc đã chẳng kém cạnh gì Tông Sư.
Quân Thường Tiếu và Diệp Thế An hai mặt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra vẻ kinh hãi và vui mừng trong mắt đối phương. Diệp Gia có được một người như Diệp Phong, chẳng khác nào như diều gặp gió, rất có thể về sau sẽ trở thành một trong những thế lực đứng đầu Đại Lý.
...
Trong cuộc họp gia tộc:
"Ta muốn chỉnh sửa lại võ học gia tộc, bổ sung và điều chỉnh một số vấn đề trên cơ sở vốn có của Lạc Diệp Chưởng, Kinh Phong Quyền và cả mấy môn nội công tâm pháp. Chuyện này đối với gia tộc mà nói, trăm lợi mà không có hại, thỉnh xin chư vị tộc lão phê duyệt."
Câu nói của Mộc Nhiên vừa dứt, các tộc lão hai mặt nhìn nhau, Đại Gia Trưởng thở dài nhìn xem mấy quyển võ học đã chỉnh sửa xong đặt ở trên bàn, lại bắt đầu trầm tư...
"Chuyện này muốn thông qua cũng được, nhưng trách nhiệm dạy dỗ cho đám đệ tử gia tộc quen thuộc với võ học mới phải giao lại cho ngươi đích thân đi làm."
Mỗi lần Diệp Phong về đều mang theo một đống phiền phức, các tộc lão đã sớm quen thuộc. Đại Gia Trưởng mệt mỏi, không muốn mình lại dính vào mớ lộn xộn này thêm, dù sao trong đoạn thời gian này mỗi ngày lão đều phải làm việc thêm giờ, thật lâu chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Mộc Nhiên nghe vậy, mỉm cười: "Được thôi."
Sau đó chính là thời gian ác mộng của toàn thể đệ tử Diệp Gia...
Nghe được thông tin thiếu chủ sẽ tự mình đến chỉ dạy luyện võ, mọi người đều cảm thấy hào hứng và vui mừng, chỉ có đám người Diệp Khôi, Diệp Liên Anh là đi ra ngoài chuẩn bị sẵn rượu thuốc cho mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Nhiên toàn thân áo trắng đứng trước toàn thể hơn trăm tộc nhân Diệp Gia. Đại đa số đều là thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, trên mặt tràn trề tinh thần.
"Hôm nay chúng ta bắt đầu học từ quyền pháp cơ sở."
Lời nói vừa ra, toàn trường hoang mang, bọn họ còn tưởng hôm nay sẽ học được thứ gì đó cao siêu lắm.
"Ra quyền như thế nào là cốt lõi trong cận chiến. Lúc nào cần giữ lại, lúc nào cần biến chiêu, lúc nào cần phải dứt khoát toàn lực. Có bao nhiêu tư thế ra quyền, mỗi loại lại có ưu nhược thế nào, hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi sử dụng nắm đấm của mình đúng cách."
"Hôm nay ta dạy hai chiêu. Đầu tiên chính là Nhất Tự Quyền cơ bản nhất, đòn đánh thẳng nhanh và dứt khoát, sức mạnh tập trung vào một điểm dễ dàng xuyên thấu phòng ngự của đối thủ. Thứ hai chính là Hóa Cương Kình, thông qua việc tập trung nội khí vào một điểm mà cường hóa cơ thể, giảm bớt dư chấn từ đòn đánh bên ngoài, thậm chí là triệt tiêu và phản chấn quyền lực của đối thủ."
"Trong sân hai người một tổ, tìm kiếm người có thực lực tương xứng với mình mà chia cặp đối luyện. Riêng về Diệp Huyên, Diệp Khôi, Diệp Liên Anh thì bước ra khỏi hàng, sẽ được ta đích thân chỉ dạy."
Buổi huấn luyện diễn ra không lâu, nhưng với phương pháp một bên đánh một bên chịu đòn. sau đó lại đổi cho nhau như vậy, sau khi trở về thì đám đệ tử Diệp Gia ai ai cũng thân thể mỏi nhừ.
Riêng mấy người được Mộc Nhiên đích thân 'chăm sóc' thì lại càng thêm thê thảm, cơ bản là bị hành đến mức không còn chút sức lực gì thì mới buông tha.