Đại Yêu Quái

Chương 113: Về Nhà



Chương 113: Về Nhà

Thời gian ở Dược Vương Cốc cứ thế diễn ra tươi đẹp. Một tháng rồi lại một tháng trôi qua, cho đến một ngày toàn bộ võ học trong Tàng Kinh Các đều đã được Mộc Nhiên luyện đến viên mãn. Dược Vương và cô vợ nhỏ cũng không còn gì để dạy cho hắn nữa.

Một ngày này, dù lòng lưu luyến không nguôi, nhưng Mộc Nhiên biết đã đến lúc mình rời đi.

Lục Yên Nhiên đích thân chuẩn bị bao hành lý cho hắn, cũng theo hắn ra đến tận xe ngựa. Đến lúc xa rời, trong mắt cả hai đều hiện lên không nỡ.

Mộc Nhiên xoa đầu nàng, cố gắng dùng ánh mắt khắc ghi hình ảnh của đối phương vào thật sâu trong lòng mình: "Ta sẽ sớm trở về."

Lục Yên Nhiên tươi đẹp nở nụ cười: "Nam nhi chí tại bốn phương, ta sẽ luôn ở nơi này âm thầm ủng hộ chàng, chờ chàng trở về."

Dược Vương không nhịn được ho khan, nghiêm khắc nói: "Rảnh rỗi thì về, đừng có đi một cái mà biệt tích mấy tháng mấy năm."

"Con biết rồi nhạc phụ."

Mộc Nhiên đi được mấy bước, chợt quay lại ôm Lục Yên Nhiên một cái thật chặt, còn tranh thủ hôn vào má cô vợ nhỏ này vài cái. Dược Vương ở bên cạnh nhìn không nói nên lời, chỉ có thể diễn làm người vô hình.

"Chàng..."

"Ta sẽ viết thư cho nàng, kể nàng nghe về những chuyện ta làm, những nơi ta đi qua..."

Mộc Nhiên kề vào tai Lục Yên Nhiên nói nhỏ: "Ta sẽ rất nhớ nàng." Sau đó hắn cũng nghe được đối phương trả lời, thanh âm có phần nức nở: "Còn nói nữa, ta sẽ không nỡ để chàng đi..."

...

Mộc Nhiên ngồi trên xe ngựa, ngựa là thần mã do Dược Vương Cốc nuôi dưỡng, ngày không đi được ngàn dặm thì cũng đi được tám trăm. Chỉ mất mấy ngày thì xe ngựa đã về đến Diệp Phủ.

Lần này trở về, Mộc Nhiên không thông báo cho ai, người hầu khi mở cửa ra thấy hắn bất ngờ ra mặt: "Thiếu.. thiếu gia trở về!"

"Ừm, đừng lớn tiếng."

Mộc Nhiên nhoẻn miệng cười, nhìn cửa hiệu Diệp Phủ vừa lạ vừa quen. Ở trong thân xác này lâu ngày, càng lâu càng có cảm giác hòa nhập, chẳng biết từ bao giờ hắn đã xem Diệp Phủ là nhà. Từ một cái nhà trở về một cái nhà khác, cảm giác này... Cũng rất thú vị.



Đi thẳng đến diễn võ trường, hôm nay đám thiếu niên Diệp Gia tụ tập rất đông, thế nhưng không phải là để siêng năng luyện võ.

Giữa sân ánh kiếm đan xen, nội khí như gió, hóa ra là Diệp Trần và Lưu Hoành đang đấu kiếm với nhau. Hai cao thủ Tuyệt Đỉnh đánh đến khí thế ngất trời, cả đám thiếu niên đều xem như si như say không chịu rời mắt. Đến nỗi Mộc Nhiên không muốn quấy rầy nhã hứng của bọn họ.

"Diệp Trần, Lưu Hoành, hai gã này đã lâu như vậy mà chẳng tiến bộ bao nhiêu, khi nào rảnh rỗi ta phải dạy dỗ một trận mới được." Mộc Nhiên xòe bàn tay ra, về đến Diệp Phủ tự nhiên có chút hoài niệm cảm giác đánh người. Mấy tháng này toàn là tự luyện công một mình, thật không đã ghiền...

Sau đó Mộc Nhiên đi thẳng đến Tàng Kinh Các Diệp Gia. Nếu nhớ không lầm thì lão già Diệp Thế An kia cũng là cao thủ Tuyệt Đỉnh, lần trước thấy lão b·ị t·hương không tiện 'thăm hỏi' lần này trở về phải kiểm tra một chút mới được.

Đến Tàng Kinh Các, khung cảnh vẫn là tiêu điều hoang vắng như vậy. Chỉ là lần này Mộc Nhiên không ngồi xe lăn, bên cạnh cũng không còn Tố Cẩm bầu bạn. Nàng không thể rời xa Hồn Hoàn quá lâu, đã sớm trở về hồ Tịnh Nguyệt tu luyện.

Trước cửa Tàng Kinh Các, hai lão già bắt một bàn cờ, vừa đánh vừa cãi nhau chí chóe. Tiếng cãi nhau hoàn toàn xé vỡ khung cảnh thanh tịnh nghiêm trang nên có của Tàng Kinh Các.

"Nè nè, đánh được không vậy? Nhắm mình không đánh lại á thì nhận thua đi lão già."

"Mới có nửa giờ, gấp cái gì?"

"Mẹ nó, lão định đánh bàn cờ này đến khi hai ta xuống lỗ luôn hay gì? Đi lẹ lẹ đi cho ta còn chiếu tướng!"

Diệp Thế An bị Quân Thường Tiếu nói đến nhịn không nổi nữa, vỗ bàn: "Rủ lão đánh nhau thì lão không chịu, đòi hẹn mấy chục năm sau mới đánh. Vậy mà ta chơi cờ mới có nửa giờ lão đã đợi không được, nhỏ nhen quá vậy?"

Quân Thường Tiếu cũng tức không nhẹ: "Lão đường đường là cao thủ Tuyệt Đỉnh, rủ ta đánh nhau? Rốt cuộc thì đạo đức ở đâu, lương tâm ở đâu rồi, thử nghĩ xem mớ xương cốt rả riệu này của ta làm sao chịu nổi!"

"Vậy hẹn mấy chục năm sau làm gì? Đến lúc đó lão thần công đại thành à?"

"Đến lúc đó thì ta c·hết lâu rồi, làm người đánh không lại lão, chẳng lẽ làm ma cũng phải sợ lão hay sao?! Lúc đó mà muốn đánh đến điện Diêm La thì ta cũng hầu."

Diệp Thế An phát hiện mình không tài nào nói qua lão già trước mặt, đánh cờ cũng không lại, chỉ có thể ôm đầy bụng tức giận.

"Dẹp, không chơi nữa."

"Ế ế, mới thế đã giận à. Thôi mà bạn hiền, cùng lắm thì ta cho lão đi hai nước."

"Thật?"



"Ừm, có đi thêm ba nước nữa thì lão cũng thắng ta thế quái nào được!"

Nhìn Diệp Thế An giận đỏ cả mặt, đầu sắp b·ốc k·hói đến nơi. Quân Thường Tiếu liền đọc thần chú: "Hít vào, thở ra, tâm phải tịnh, giận cũng không được đánh."

"Lão mà đánh ta thì ta khóc, ta ăn vạ với hội đồng Gia Trưởng, cắt bỏ cái chức vị hưu nhàn của lão, ha ha ha ha!"

Diệp Thế An nghe mà nóng hết cả người, một tay vỗ xuống, bàn cờ cứ thế bị nội khí chấn thành mảnh vụn. "Hừ, cút cút cút, ta không chơi với lão nữa." Nói đoạn, Diệp Thế An liền phất tay áo đứng dậy, đi vào nhà.

Quân Thường Tiếu vội vàng đuổi theo.

"Ấy ấy ấy, bạn hiền giận à?"

"Thôi mà, xin lỗi mà, mình vào trong ăn miếng bánh uống miếng trà đàm đạo đồ hen. Nhớ năm đó ta mười bốn tuổi, lão mới có mười ba, chúng ta qua nhà hàng xóm trộm ổi. Khi đó bị phát hiện, lão hèn chạy bỏ ta lại một mình trên cây, ta cũng đâu có để trong lòng, đâu có giận gì. Nhớ năm đó ta b·ị đ·ánh một trận, xém gãy tay, con mắt cũng tím. Lão còn ở bên cạnh cười rất giòn..."

Diệp Thế An không nhịn được quay qua: "Không để trong bụng mà lão nhớ tới giờ cơ à!"

Quân Thường Tiếu cười khà khà: "Trí nhớ tốt, trí nhớ tốt. Lão cũng biết ta có thể làm tới cái chức này, thì phải có một bộ óc tốt. Huống hồ, chuyện giữa huynh đệ chúng ta, làm sao mà quên cho được."

...

"An thúc, Tiếu thúc, quan hệ của hai người dạo này tốt quá nhỉ?"

Diệp Thế An quay qua: "Ấy dô, hóa ra là Diệp thiếu gia, trở về rồi đấy à?"

"Ôi cái lão già này, gan nhỉ, ăn nói với thiếu gia mà dùng giọng điệu gì thế kia?" Quân Thường Tiếu nghe qua liền bất mãn.

"Ơ, ta trông hắn từ bé đến lớn, xưng hô thân thiết một chút thì có làm sao?"

"Lão già này... đúng là ở chỗ hẻo lánh riết rồi không còn biết phép tắc là gì!"



Mộc Nhiên đột nhiên cảm thấy cuộc tranh luận giữa hai con người này sẽ không bao giờ kết thúc: "Hai người định để ta ở ngoài thế này mãi à. Ban nãy ta có nghe là định vào nhà ăn bánh uống nước gì cơ mà."

Quân Thường Tiếu lập tức bước lại: "Thiếu gia đừng trách, cái lão già kia sống riêng biệt trong rừng trong rú quen rồi nên không còn biết phép tắc lễ nghi là cái gì nữa. Chuyện này ta sẽ âm thầm tố cáo lên hội đồng tộc lão, cho lão ấy biết mùi. Mà thiếu gia cũng thật là, ngài trở về đây sao không chịu nói với A Cẩu này một tiếng. Ngài có biết ta ở biệt viện ngày nhớ đêm mong, thời thời khắc khắc đều đem theo tấm chân dung của ngài để mà tưởng nhớ. Tấm chân dung này á hen, ta phải đi ra tận thành trì lân cận để mời đại họa sư giỏi nhất Đại Lý tự tay vẽ ra, tốn nhiều tiền lắm, nhưng mà chỉ tám ngàn sáu trăm sáu mươi sáu bạc thì ta còn lâu mới tiếc, quan trọng chính là..."

Diệp Thế An nhịn không được một tay bóp miệng Quân Thường Tiếu, ngăn không cho lão nói nữa.

"Từ lúc thiếu gia làm hòa lão này với ta, cái Tàng Kinh Các này không còn ngày nào yên tĩnh nữa rồi. Mau vào đi, trà bánh đã sẵn, ta luôn đợi ngày thiếu gia ghé thăm nơi này đấy."

Mộc Nhiên lắc đầu, đi theo hai người vào trong, dư quang liếc qua cái bàn b·ị đ·ánh vỡ dưới đất, lại không nhịn được nói: "Lạc Diệp Chưởng của lão đã đến cảnh giới này rồi cơ à..."

Nếu như nhìn kỹ, mảnh vỡ trên bàn rất mịn, hơn nữa lại đều nhau. Bề mặt phía ngoài vẫn còn nguyên vẹn, bóng loáng, nhưng kết cấu bên trong đã b·ị đ·ánh nhừ ra như bột. Đây là dấu hiệu của Lạc Diệp Chưởng đại thành.

Diệp Thế An chỉ lắc đầu cười: "So với thiếu gia thì còn kém lắm."

Đi so với yêu quái thì chịu rồi... Mộc Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau.

Đến khi ngồi xuống bàn, Diệp Thế An buông tay ra, Quân Thường Tiếu mới thở hồ hển, lấy sức đã xong rồi liền mắng: "Cái lão già thối này công báo tư thù, không muốn ta nói thì cứ bịt miệng là được, bịt cả mũi làm gì? Chẳng lẽ ta còn có thể nói chuyện bằng lỗ mũi hay sao? Đây rõ ràng chính là á·m s·át, đánh cờ không lại thẹn quá thành giận, cộng với lâu ngày ghen ghét tạo thành động cơ g·iết người."

"Ta luôn biết năm đó lão ganh tị với vẻ đẹp trai và sự tài hoa của ta, nhưng đó là bẩm sinh, ta cũng đâu có cách nào..."

Diệp Thế An tỏ ra bất lực, cầu cứu Mộc Nhiên. Kết quả là Mộc Nhiên cũng bất lực nốt.

"Thường Tiếu thúc, chuyện nào dư thừa thì lượt bớt đi. Ta hôm nay tìm đến hai người còn có việc muốn nhờ đây."

Quân Thường Tiếu nhíu mày: "Thiếu gia, ngài thay đổi rồi, chỉ ra ngoài một chuyến mà quên cả tên của ta. Xin hãy gọi ta là A Cẩu, tên này chính là Gia Chủ quá cố đặt cho, ta luôn muốn được người khác gọi như thế như một loại tưởng niệm."

Diệp Thế An không nhịn được nói: "Sao hôm bữa ta gọi thế thì lão lại mắng ta cả buổi chiều? Đa nhân cách à?"

Quân Thường Tiếu bĩu môi: "Ngươi cũng không coi lại mình, Gia Chủ kêu được, thiếu gia kêu được, mấy vị Gia Trưởng kêu được, ngươi ngang hàng với bọn họ sao?"

Mộc Nhiên lắc đầu: "Ta quyết định rồi, từ nay sẽ không ai gọi thúc bằng cái tên này nữa. Thúc phò tá cha ta nhiều năm, gần nửa đời cống hiến cho nhà họ Diệp. Là người đáng để ta kính trọng. Cho dù nói thế nào đi nữa, ta cũng không xưng hô thế được, cũng không muốn nghe đến ai kêu thúc là A Cẩu, A Miêu gì đấy. Cái tên này quả thực khó nghe, thúc muốn tưởng nhớ gì đó thì chỉ nên giữ trong lòng thì hơn."

Quân Thường Tiếu hốc mắt đỏ hoe, cũng không biết là diễn hay thật: "Thiếu gia lần này ra ngoài thay đổi thật rồi."

"Ta?" Mộc Nhiên nhìn lại mình từ trên xuống dưới, thấy vẫn như vậy, chả khác bao nhiêu: "Ta thay đổi cái gì rồi?"

"Thiếu gia trở nên có tính người hơn, dễ gần hơn. Trước đây cứ lành lạnh, thần bí, ta nói thật là nhiều lúc ở bên cạnh thiếu gia cũng sợ lắm..." Quân Thường Tiếu nói sinh động như thật.

Đối với chuyện này, Diệp Thế An cũng đồng tình: "Đúng vậy, xem ra thiếu gia ở Dược Vương Cốc học được rất nhiều."