Một năm này mây đen che phủ đỉnh Vụ Sơn. Viên Cương cầm kim côn mà đứng, thân hình thẳng tắp, ngửa mặt lên nhìn mà không nhịn được so đo: "Hình như đám mây của ta nhỏ hơn Ngọc Ảnh một chút..."
Mộc Nhiên ở trong đầu nó không khỏi phàn nàn: "Nếu ngươi muốn lôi kiếp to xíu, ta có thể kêu bản thể ra giúp một tay."
Nhớ tới cái chiêu Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết tà môn kia, trong lòng Viên Cương vẫn còn ám ảnh. "Thôi khỏi cần."
Viên Cương quơ múa kim côn chỉ thẳng lên trời, hô lớn: "Tới đi!"
Sau đó sấm sét thật sự đánh xuống, mạnh bạo và dứt khoát. Hai bận qua đi, Viên Cương cả người khét đen giống như xác c·hết nằm tại nguyên chỗ, động một cái cũng không động nổi.
Mộc Nhiên ở trong thân thể này trải nghiệm lôi kiếp hai trăm năm của Thiên Yêu, phát hiện còn không bằng lôi kiếp trăm năm của mình lúc trước. Nghe nói yêu quái độ kiếp càng về sau sẽ càng khó khăn, Mộc Nhiên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho mình.
Xem ra vấn đề hiện tại vẫn là tăng lên năng lực đỡ đòn...
...
Cùng lúc đó ở Dược Vương Cốc, hôn lễ của Diệp Phong và Lục Yên Nhiên cũng được cử hành. Uy tín của lão Dược Vương rất lớn, mời được một đám đông nhân sĩ giang hồ đến dự. Trong số đó không thiếu những người có quyền uy và thực lực, riêng Tông Sư thì có đến tám vị đích thân đến chúc mừng. Trường Mi đạo trưởng và Hồng Thường đều đến tham dự, còn đích thân cùng tân lang uống rượu mừng.
Mộc Nhiên rượu không rời tay, ai đến cũng tiếp. Từ sau khi có danh Tuyệt Đỉnh Vô Song thì hắn nhận ra mình thêm nhiều bạn hữu lắm, gần xa gì đều đến lôi kéo làm quen.
Tiểu đạo sĩ Quân Ngọc nâng rượu đến mừng, mới uống hai chén mà đã say đỏ mặt, chân đứng loạng choạng. Nghe nói lần này Quân Nhạc lại ra ngoài gây sự bị phạt diện bích hối lỗi nên không đến được.
Độc Cô Thành và Lâm Mộng Tuyền trưng ra cái mặt lạnh nhạt thờ ơ ngồi chung một bàn, người không biết còn tưởng bọn họ có thù với nhau. Mộc Nhiên cầm bầu rượu đến chúc mừng, Độc Cô Thành lời ít uống nhiều, bao nhiêu cũng tiếp, Lâm Mộng Tuyền không chịu thua kém cũng uống theo.
Kết quả chính là Băng Tâm Ngọc Nữ sau khi bị thần men phụ thể bắt đầu sắn tay áo đi khắp nơi mời rượu, uống còn hung tàn hơn mấy tráng hán trên bàn, cuối cùng vẫn là Hồng Thường không nhịn được kéo nàng trở về.
Uống cho đến đêm, Mộc Nhiên toàn thân là mùi rượu loạng choạng trở về phòng.
Cửa mở, nhìn thấy tân nương tử áo đỏ chùm khăn yên lặng ngồi ở đó đợi chờ. Trong lòng Mộc Nhiên trống rỗng, tựa như trải qua một đời, bao nhiêu men say cũng chợt tan hết.
"Nương tử..."
Tấm màn che bị sốc lên, trước mặt Lục Yên Nhiên là một gương mặt tuấn tú ửng đó: "Nương tử, từ nay ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nàng rồi. Không cần phải tìm lý do nữa."
Lục Yên Nhiên đã quen với cái miệng ngọt của hắn, chỉ cười: "Chứ không phải chàng đã học hết bản lĩnh của ta, nên muốn biến ta từ sư phụ trở thành bà nội trợ hay sao?"
Mộc Nhiên cười cười: "Nương tử thần thông quảng đại, còn xin chỉ dạy ta thêm."
"Nhưng mà trước đó, ta muốn cho nàng xem cái này rất thú vị."
Đèn phòng chợt tắt, không ai thấy được nụ cười dần mất đi nhân tính của tân lang, cũng không ai thấy được dáng vẻ dở khóc dở cười của tân nương. Hỷ phòng vốn nên là nơi dành cho cảnh xuân nồng nàn, chẳng hiểu sao lại liên tục phát ra tiếng cười đùa rôm rả.
Dược Vương cách khu nhà không xa vẫn còn nghe được đôi nam nữ đùa giỡn, không khỏi chậc lưỡi nói: "Hai cái đứa nhỏ này khuya rồi không đi ngủ, ham chơi gì chứ."
"Chuyện cần làm thì không làm, ài...."
...
Sáng sớm hôm sau, Lục Yên Nhiên vốn nổi danh là người chưa bao giờ dậy muộn, bây giờ lại rút mình trong chăn không chịu rời giường.
Mộc Nhiên lo lắng hỏi: "Nương tử, nàng khỏe không?"
Chỉ nghe Lục Yên Nhiên nũng nịu phàn nàn: "Cả đêm đều không cho người ta ngủ, sáng ra giả bộ quan tâm gì chứ. Chàng cút đi, cái đồ không có lương tâm này..."
Mộc Nhiên gãi đầu: "Để ta đi nấu cho nàng mấy món bồi bổ thân thể."
Mỗi một thân phận vốn nên có một cuộc đời trọn vẹn, về sau Mộc Nhiên sẽ có thêm nhiều hóa thân nữa, hắn không muốn chỉ xem những trải nghiệm này là một loại công cụ để thực hiện mục đích. Bản thân Mộc Nhiên là khúc gỗ, nhưng nơi linh hồn hắn ở tạm, trái tim con người là máu thịt, không thể nào thiếu được tình cảm.
Bước ra cửa, Mộc Nhiên liền nhìn thấy Dược Vương hòa ái chờ sẵn: "Ta có hầm một ít canh thuốc, bổ dưỡng lắm. Nhớ uống nhiều một chút."
"Nhạc phụ đại nhân à, người cần thuốc bổ đâu phải là con." Mộc Nhiên dở khóc dở cười.
Dược Vương trầm mặc, sau đó giận quát: "Cái này uống tăng công lực, ngươi nghĩ cái gì vậy?!"
Mộc Nhiên đơ mặt, hai tay nhận lấy nồi thuốc: "Vậy con cảm ơn."
Dược Vương thở dài lắc đầu, thuận tiện dúi vào tay hắn một chùm chìa khóa. "Chẳng phải ngươi muốn ghé Tàng Kinh Các xem sao, đi qua bên đó nhớ đừng có bày bừa lộn xộn."
"Nhưng hiện tại nàng ấy..."
"Ta chỉ đưa chìa khóa cho ngươi, chứ có bảo ngươi đi ngay bây giờ đâu. Ngươi định làm gì?"
"Con định đi nấu mấy món bổ dưỡng cho Yên Nhiên..."
Dược Vương nhìn Mộc Nhiên từ trên xuống dưới, khinh thường nói: "Ngươi? có nấu được không đó? Không nấu được thì đừng có mà tai họa nguyên liệu trong nhà bếp."
Mộc Nhiên nhớ tới lần cuối cùng mình vào bếp nấu ăn đã là kiếp trước, cũng không tự tin lắm: "Chắc là cũng tạm tạm."
"Thôi, ta nghĩ lại rồi. Ngươi tai họa tới nguyên liệu trong nhà bếp cũng không sao, đừng có mà tai họa đến con gái vàng ngọc của ta. Muốn nấu món gì thì vào bếp ta chỉ cho mà làm."
Lão Dược Vương đi được mấy bước, quay đầu lại thấy Mộc Nhiên vẫn còn đứng ngơ ở đó, không nhịn được quát: "Còn không mau đi theo!"
"Vậy đa tạ nhạc phụ đại nhân!" Mộc Nhiên ôm nồi thuốc bổ, chậm rãi đi theo sau lưng Dược Vương, nhìn lên phía đông chân trời vừa ló dạng, cả khoảng không đều nhuộm màu nắng rực vàng...
Đây là cảm giác có gia đình sao... thật không tệ.
"Thằng khỉ, nhanh cái chân lên dùm."
"Dạ rồi, con tới ngay đây!"
...
Mộc Nhiên sống ở Dược Vương Cốc, so ra vậy mà thoải mái hơn ở Diệp Phủ nhiều. Tuy là bốn bề không có hạ nhân hầu hạ, song cũng không còn ai q·uấy n·hiễu, ban ngày có thể an tâm luyện võ, đêm đến lại về bầu bạn cùng cô vợ nhỏ. Nhân sinh cực lạc cũng chỉ đến như vậy...
Dược Vương Cốc, Tàng Kinh Các.
Mộc Nhiên mở cửa bước vào, khắp nơi đều được bày biện đơn giản. Trên giá chất đầy sách, mỗi một quyển đều có chú giải về chủ nhân của nó. Tỷ như năm nào tháng nào, nhân vật lợi hại nào đó vì chữa bệnh mà để lại tuyệt học, môn võ học này lại lợi hại như thế nào...
Nơi này võ học không nhiều, nhưng tuyệt nhiên đều là tinh phẩm. Nếu không phải là tuyệt học nổi danh cũng không thể đổi lấy các đời Dược Vương tự tay chữa bệnh.
Mộc Nhiên đọc đến say sưa, được lợi không nhỏ. Trong đó có mấy quyển Nội Luyện Kim Thân, Ngũ Hành Chân Kinh, Tu Di Trích Tinh Thủ, Đại Ma La Sắc Ấn đều là tuyệt học có thể sánh gần với Tàng Long Kinh. Mấy môn võ học này đều là những nhân vật đỉnh danh giang hồ đời trước để lại.
Hiện tại Mộc Nhiên đã ở đỉnh cao nhất của cảnh giới Tuyệt Đỉnh. Người khác chỉ cần lĩnh ngộ được một cái võ đạo chân ý hoàn chỉnh liền có thể đột phá Tông Sư, mà hắn... Võ đạo chân ý nhiều đến sắp đếm không xuể rồi. Chỉ là Mộc Nhiên không muốn tùy tiện chọn một cái để đột phá, cảm thấy như vậy quá qua loa.
Võ đạo chân ý chính là chân ý của võ học.
Cảnh giới Tông Sư, hay còn gọi Thiên Nhân, mấu chốt chính là võ đạo chân ý kết nối với thiên địa từ đó để người luyện võ phát huy ra uy lực tối đại hóa của võ học. Đạt đến cảnh giới Tông Sư, võ giả cũng sẽ được tăng thêm một phần nhỏ tuổi thọ (Chỉ trừ trường hợp những người tu luyện tà công tiêu cực có hại đến thân thể).
Mộc Nhiên tham vọng lớn, muốn tự viết ra một môn nội công cho riêng mình. Mà trước đó thì hắn cần một nền tảng tri thức đủ nhiều, đủ rộng và đủ sâu.
Nội Luyện Kim Thân, Ngũ Hành Chân Kinh, và cả Cường Thân Kiện Thể công đều là ba môn võ học luyện thể. Một cái cường hóa nội khu, một cái điều hòa ngũ tạng, một cái thì có tác dụng thay da đổi thịt, hoạt huyết bổ xương. Ba môn võ học này kết hợp với nhau, Mộc Nhiên cảm thấy sau khi luyện đến đại thành thì thân thể của mình cũng không kém yêu quái bình thường bao nhiêu nữa rồi.
Đồng thời Cường Thân Kiện Thể công cũng để cho Mộc Nhiên có rất nhiều ý tưởng, có lẽ sau khi lên Tông Sư có thể thử nghiệm một chút...
"Tướng công, vào nhà ăn cơm."
Lục Yên Nhiên bước ra, nhìn Mộc Nhiên vẫn như mọi ngày, luyện công đến mức cả người đều mồ hôi nhễ nhại mà không khỏi lắc đầu.
"Chàng đó, cứ hễ luyện công là quên hết thời gian."
"Chuyện gì cũng phải chú ý điều độ, có tiết chế. Chàng luyện tập kham khổ như vậy, sớm muộn sẽ hỏng người." Lục Yên Nhiên bước tới, dùng khăn nhỏ lau mồ hôi cho lang quân tuấn tú của mình. Cả hai cùng nở ra nụ cười hạnh phúc.
Mộc Nhiên nhìn thiếu nữ dịu dàng trước mặt, không khỏi cười trêu: "Ta có hỏng hay không, không phải nàng là người biết rõ nhất hay sao?"
Lục Yên Nhiên nghe vậy bĩu môi, bàn tay nhỏ nện lên ngực hắn một cái, "Ban ngày ban mặt..."
Mộc Nhiên b·ị đ·ánh một cái, giả vờ đau đớn ôm ngực: "Không xong rồi nương tử đại nhân, ta cảm thấy mình đã bị nội thương. Không ấy nàng lại khám cho ta một chút, không chừng thân thể này thật hỏng rồi."
Lục Yên Nhiên dở khóc dở cười: "Tâm chàng hỏng thì có, trong đầu chỉ toàn chiêu trò ức h·iếp ta."
"Ta vào ăn cơm, không để ý đến chàng nữa..."
Nhìn cô vợ nhỏ đỏ mặt quay đi giống như chạy trốn, Mộc Nhiên ôm ngực vô thức nở nụ cười.
Cảm giác làm người thật sự khiến người ta lưu luyến... Nếu được, ta hi vọng một đời này có thể dài hơn.