Thiếu niên giật mình chợt tỉnh, mở mắt ra chỉ thấy mình nằm ở trong một căn phòng hạng sang tiện nghi đầy đủ; Giường ấm nệm êm, bốn phía được tráng trí tinh kỳ, đẹp mắt, trên bàn bày sẵn trái cây tươi mới, khắp không gian là mùi hương thoang thoảng ngạt ngào làm lòng người dễ chịu...
"Sao mình lại ở đây?" Thiếu niên chỉ nhớ mình rút dao đâm tới một nhát, sau đó thì...
"May mà vẫn còn." Thiếu niên lục trong bao vải, phát hiện bí kíp võ học vẫn còn nguyên vẹn thì mới thở phào một hơi, nhưng rồi ánh mắt lại bị thu hút bởi một tờ giấy xa lạ.
"Tiểu tử, không cần biết ngươi là ai. Một dao này bổn đại gia nhớ rồi, ngày nào đó sẽ tìm ngươi tính sổ. Khôn hồn thì mau mau luyện thành thần công đợi ta trả thù, lần sau ta sẽ không vì ngươi còn chưa đủ mười sáu tuổi mà bỏ qua đâu. Ân oán giang hồ, nợ máu trả máu. Ký tên: Lưu Hoành."
Thiếu niên đọc xong, mặt tái xanh: "Cái gì đây trời."
Thế nhưng sau khi hắn vừa ra cửa định rời khỏi nơi này thì lại gặp phải một chuyện còn đáng sợ hơn!
"Tổng chi phí nằm nghỉ và chữa bệnh trong phòng V.I.P cao cấp nhất của quý khách là sáu ngàn tám trăm bốn mươi bảy bạc."
Thiếu niên quật cường nhìn lên, dùng hết can đảm nói: "Có thể bớt một chút sao?"
Thiếu nữ phục vụ hòa ái mỉm cười, reng một tiếng, hóa ra là trong tay áo của nàng ta không cẩn thận rớt xuống một thanh đồ long đao.
Thiếu niên cả người đều cứng: "Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo."
"Thế ngươi định làm gì?" Nữ phục vụ hòa ái hỏi.
Thiếu niên nhìn vào bảng hiệu khách điếm Vạn Xuân, trong lòng đã định:
"Ta có thể rửa chén... còn có thể lau nhà."
...
Lúc này Mộc Nhiên sớm đã trở về Diệp Phủ, sau khi trải qua một trận tay bắt mặt mừng, thăm hỏi cân cần, bày tỏ nhớ thương từ tập thể các tộc lão thì hắn cũng trốn thoát trở về đến phòng riêng.
Lúc này hắn lấy ra giấy bút, dựa vào trí nhớ mà viết ra quyển bí kíp đã khiến mình xém thì ăn phải một dao kia. Không phụ để một thằng nhóc bị cả đám giang hồ truy đuổi như vậy, môn võ công này thật không bình thường, có thể thay da hoán huyết, bồi xương bổ tủy, danh là Cường Thân Kiện Thể công.
Theo Mộc Nhiên thấy, môn Cường Thân Kiện Thể công này so với Tàng Long Kinh còn thần kỳ hơn, bởi vì nó có thể chậm rãi dựa vào tự thân nổ lực và các loại dược vật bổ trợ mà khiến người ta thay da đổi thịt, từ phế tài biến thành thiên tài.
Đương nhiên với môn võ này, tiền là một vấn đề, nghị lực cũng là một vấn đề. May là Mộc Nhiên hiện tại không thiếu cả hai. Cho nên sau khi từ xa trở về, các Gia Trưởng còn chưa kịp hỏi chừng nào Mộc Nhiên chuẩn bị tiếp nhận chức vị Gia Chủ thì đã nghe tin hắn đóng cửa bế quan.
Đại Gia Trưởng thở dài sâu thẳm, cảm thấy con đường đến ngày nghỉ hưu của mình càng lúc càng xa...
...
Bên này, Ôn Lương và Phương Chính Đình cùng ngày liền b·ị đ·ánh ngất ném xuống một mật động tối tăm. Khi cả hai tỉnh dậy, chỉ thấy trên cao có một tia sáng mơ hồ chiếu xuống, vừa đủ để lờ mờ thấy được một người ngồi ở trên ghế đang nhìn bọn họ. Người này bên ngoài khoác một cái áo vải xanh đơn sơ, toàn thân đều quấn băng vải trắng ngần, chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh lục bích.
Quái nhân như vậy trong giang hồ cũng là hiếm thấy, vừa nhìn thì cả hai đã nhận ra ngay: "Bán Tiên - Thẩm Lãng, Long Đầu Thiên Hạ Hội?!"
Phương Chính Đình nuốt một ngụm nước bọt, nhìn phía sau Mộc Nhiên, trong bóng tối toàn là những đôi mắt đỏ hoe. Nghe nói Thiên Hạ Hội có nuôi một loại quái cẩu đao thương bất nhập, có lực chiến với cao thủ Tuyệt Đỉnh mà khó bại. Nhiều người đồn là do loại quái cẩu này chỉ ăn thịt người có võ công nên mới mạnh vậy.
Ôn Lương thì nhìn sâu vào Mộc Nhiên, hay nói đúng hơn là nhìn vào đôi mắt màu xanh lục xem thường trần tục kia, lạnh giọng nói: "Thiên Hạ Hội câu kết với yêu quái, hay ... ngươi cũng là yêu quái?"
Mộc Nhiên lúc này từ từ tháo vải trắng trên đầu xuống, lộ ra một gương mặt trung niên tuấn tú phi phàm. Từ sau khi mượn dùng lôi kiếp để dung hợp với một phần từ Vạn Biến Hồn thụ, thân thể này cũng sinh ra năng lực biến hóa, không cần phải lúc nào cũng che che đậy đậy như trước nữa. Vạn Biến Hồn thụ thần kỳ đến nỗi thân thể này có thể mô phỏng ra khí quan của con người như thật, chỉ là mức độ tiêu hao yêu lực sẽ nhiều một chút thôi.
Mộc Nhiên không vội trả lời câu hỏi của bọn họ, chỉ là hai mắt khép hờ lạnh nhạt nhìn xuống, sau đó chậm rãi nói: "Biết quá nhiều sẽ chỉ khiến các ngươi rước thêm họa. Các ngươi chỉ cần biết đám yêu quái đó hiện tại đều nghe theo lệnh của ta là được."
Phương Chính Đình bị ba con chuột tinh thay nhau 'tẩm quất' đến chỉ còn sót lại hơi thở mong manh, cảm giác toàn thân đều rã, lúc này giận mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cắn răng nói: "Ngươi bắt chúng ta về đây, hẳn là không có ý định g·iết c·hết. Nói đi, ngươi muốn hợp tác thế nào!?"
Mộc Nhiên nghe vậy thì không khỏi bật cười, tiếng cười dần trở nên càn rỡ, sau đó lạnh mắt nhìn xuống, trầm giọng nói: "Không phải hợp tác."
"Ta ở đây là để cho các ngươi lựa chọn."
"Thuần phục, hoặc là c·hết."
Phương Chính Đình và Ôn Lương hai mặt nhìn nhau, một bên là triều đình, một bên là yêu quái, bọn họ không đắc tội được ai, muốn sống chỉ có nước thuận theo thôi. Người đời đều nói Tông Sư thân phận cao quý, siêu phàm thoát tục. Nhưng chỉ có những người trở thành Tông Sư rồi mới biết đã vào giang hồ thì thân bất do kỷ, ai cũng vậy thôi.
Ôn Lương nói: "Đại Lý hoàng triều không đơn giản như ngươi nghĩ, sở dĩ nó ngàn năm không ngã, lại thoải mái cho dân chúng bốn phương luyện võ, khắp nơi khai tông lập phái chính là bởi vì tự tin vào thực lực cường đại và hậu trường vững chắc. Nếu như ngươi muốn tạo phản, chúng ta đi theo cũng là c·hết sớm hay c·hết muộn mà thôi. Chi bằng hiện tại liền g·iết đi!"
Phương Chính Đình cũng đồng tình như vậy: "Thẩm Lãng, chúng ta làm Tông Sư cũng có tôn nghiêm, cực chẳng đã mới phải cúi đầu làm tay sai cho người thôi. Muốn chúng ta bán mạng, ngươi còn chưa đủ tư cách đó."
Mộc Nhiên lấy ra một con dao lóc xương, dưới ánh sáng tỏa ra hàn quang lạnh giá. Phía sau đèn sáng lên, mười mấy con quái cẩu đầy mặt thèm khát nhìn về phía này, giống như chỉ chờ cho dây xích được cởi ra là sẽ lập tức lao đến xé xác bọn họ.
Ôn Lương nhìn xuống, phát hiện mình đang nằm trên một tấm nệm da người chưa khô v·ết m·áu, xung quanh toàn là xương trắng lăn lốc.
Mộc Nhiên lại hỏi: "Các ngươi nói gì cơ, ta nghe không rõ."
Phương Chính Đình hai hàng nước mắt rơi xuống, trên miệng lại nở ra nụ cười hiền lành: "Không biết bên này làm việc đãi ngộ thế nào, lương bổng ít chút cũng được, nhưng một năm ít nhất cũng phải cho ta nghỉ đủ theo chế độ, sau sáu mươi phải được nghỉ hưu."
Ôn Lương cũng lộ ra nụ cười chất phát hiền lành: "Chỉ cần không phải làm thêm giờ, công tác xa, chuyện khác đều có thể thương lượng."
Chớp mắt một cái, Ôn Lương và Phương Chính Đình phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, thương thế cũng đã lành lại mấy phần. Mộc Nhiên ngồi ở trên bàn, thong thả uống trà. Bên cạnh là một cô nương xinh đẹp chỉ khoác hờ một tấm lụa mỏng manh xem như quần áo, để lộ mảng lớn da thịt tuyết trắng ra ngoài.
Mỹ nhân như vậy, hai người nhìn vào lại không nổi lên chút dục niệm nào, chỉ thấy lạnh giá. Bởi vì họ biết ấy là yêu quái đội lớp người.
"Các ngươi đã tỉnh, xem ra thuốc mới nghiên cứu của ta cũng rất hiệu quả." Mộc Nhiên cũng vừa thoát ra khỏi ảo giác, nhưng giả vờ là đã ngồi đợi bọn họ rất lâu.
Ôn Lương và Phương Chính Đình bước xuống giường, hai mặt hồ nghi nhìn nhau, đều không cảm thấy chuyện xảy ra vừa rồi là một giấc mơ. Có lẽ Thẩm Lãng không muốn lộ chỗ thẩm vấn ấy nên mới đánh ngất rồi đem họ ra ngoài.
Hai người song song quỳ xuống một chân: "Bái kiến Long Đầu."
Mộc Nhiên gật đầu: "Các ngươi trở về tiếp tục làm việc cho Chưởng Thiên Giáo như không có chuyện gì xảy ra, nếu như có cần, ta sẽ thông qua Tô Kiến Minh mà liên lạc với các ngươi sau."
Phương Chính Đình và Ôn Lương hai mặt nhìn nhau, không ngờ Tô Kiến Minh đã sớm trở thành nội gián, chuyện này cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào.
"Long Đầu, thật sự thả chúng ta đi dễ dàng như vậy sao?" Phương Chính Đình tâm đen, cảm thấy chuyện này có trá. Ôn Lương cũng cảm thấy như vậy, nên cho dù câu hỏi này có ngốc, hắn cũng không ngăn cản.
"Ta đã gieo vào người các ngươi một số thứ, nhưng chỉ cần các ngươi không có tâm phản thì không có gì đáng ngại cả. Cứ yên tâm."
Phương Chính Đình và Ôn Lương nhìn nhau, có thể yên tâm được mới là lạ. Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, đành phải theo lệnh mà trở về làm việc.
Đến đây thì Chưởng Thiên Giáo có sáu vị Tông Sư, ba trong số đó đã là người của Mộc Nhiên, không còn là mối nguy cần phải đề phòng ngày đêm nữa. Bên phía Diệp Phong có thể an tâm đắm chìm trong võ học một thời gian dài. Chỉ cần võ công đại thành, Mộc Nhiên liền sẽ thoái ẩn rút lui khỏi chốn nhân gian đầy thị phi này.
Không biết tình hình c·hiến t·ranh của các tông phái kia hiện tại đã ra thế nào, bất kể là một tông một phái nào giành được thắng lợi thì cũng không phải là chuyện tốt đối với cuộc sống yên lành của Mộc Nhiên hiện tại.