Cả Ôn Lương và Phương Chính Đình đều sởn gáy nhìn về phương xa. Gió lạnh thổi tới, phía xa xa có hai người kỳ quái bước đến, một nam một nữ.
Nam nhân thân hình cao gầy, khuôn mặt nham hiểm, trên người chỉ khoác một tấm vải thô rộng rãi, hở ngực hở bụng nhìn như dã nhân.
Nữ nhân thân hình thướt tha, chân trần dạo bước, trên thân chỉ khoác một tấm lụa trắng mỏng manh xem như y phục. Người này tóc đen thật dài buông thả phía sau, gương mặt kiều diễm ướt át, khóe mắt bôi phấn, miệng bôi son... Nhìn sao cũng không giống con gái nhà lành.
Nhìn hai người ăn mặc quái đản, lại xuất hiện nơi rừng hoang núi vắng, Phương Chính Đình không khỏi hoang mang: "Các ngươi là ai?"
Hai người kia nghe vậy, nữ cười khanh khách, nam cười khằng khặc:
"Nếu các ngươi đã thành tâm muốn biết."
"Thì chúng ta cũng sẵn lòng trả lời."
"Để đề phòng rừng rậm bị p·há h·oại."
"Để bảo vệ nền hòa bình thế giới."
"Chúng ta là yêu quái dưới trướng thụ yêu đại nhân, đầy tàn nhẫn và mê hoặc lòng người."
"Báo yêu Hoàng Phong!"
"Hồ yêu Diệu Mỹ!"
Ôn Lương nhíu mày, bày ra tư thế chiến đấu: "Các ngươi là yêu quái?"
Hoàng Phong che miệng, nhìn xuống Diệu Mỹ: "Hình như chúng ta lỡ lời..."
Diệu Mỹ mắt đầy kiêu ngạo: "Thì đã sao." Nói xong, nàng liền trực tiếp từ một mét sáu cao lên hai mét, da thịt nõn nà hóa thành lông trắng, dung nhan mỹ miều hóa thành mặt cáo tinh ranh, phía sau nhô ra một cái đuôi lông xù mềm mại.
Hoàng Phong cười khằng khặc cũng hóa thành trạng thái bán yêu toàn thân lông vàng, đầu báo hung ác, hở miệng lộ ra răng nanh, xòe tay lộ ra vuốt sắc. Lúc này tấm áo vải khoác lên mới vừa vặn với hai người.
"Quả nhiên vẫn là trạng thái bán yêu thoải mái hơn!" Hoàng Phong nói.
"Đại nhân nói chúng ta nên học cách hòa lẫn cùng nhân loại. Nhưng lúc đánh người thế này, vẫn là trạng thái bán yêu thoải mái hơn nhiều."
Ôn Lương và Phương Chính Đình nhìn nhau, đồng thanh hô: "Chạy!"
Yêu quái có thể hóa hình thành nhân loại thì nhục thân đã có thể so với Tông Sư, hơn nữa còn sở hữu yêu pháp khó phòng. Nếu như không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, chạy luôn là thượng sách được ưu tiên hàng đầu.
"Chạy? So tốc độ với ta sao?"
Hoàng Phong cười, một bước xa ba mét. Nó chạy bộ còn nhanh hơn hai vị Tông Sư thi triển khinh công.
Ôn Lương và Phương Chính Đình chia nhau ra chạy theo hai hướng. Hoàng Phong theo bản năng săn mồi, thấy Ôn Lương có phần 'béo tốt' hơn nên liền chọn mà đuổi theo.
Nó tuy hóa thành trạng thái bán yêu hình thể như người, nhưng lúc chạy vẫn là vọt theo điệu bộ loài báo, nhào người mấy phát đã đến sau lưng Ôn Lương, móng vuốt sắc bén phủ xuống.
Ôn Lương là Chưởng Môn đời này của Thần Tượng Sơn, lực lượng cường đại, thân kinh bách chiến, biết là mình không chạy thoát được Hoàng Phong liền dứt khoát quay đầu lại nghênh chiến.
Quyền phải nâng lên mang theo lực lượng ngàn cân đập thẳng vào con báo yêu hung hãn. Sau đó chỉ nghe một tiếng rên lên đau đớn, Hoàng Phong dựa vào lợi thế thân dài, lại nhanh hơn hẳn, một chân thẳng tấp đá vào bụng dưới Ôn Lương khiến lão ngã xa mấy mét.
"Ngoan ngoãn đi, ta chỉ muốn bắt ngươi về giao cho chủ nhân thôi chứ có định ăn thịt đâu mà sợ."
"Ngươi càng đánh mùi vị càng thơm, một hồi ta sợ mình sẽ nhịn không nổi mà ăn mất cái tay hay cái chân cho đỡ ghiền đấy."
Ôn Lương nén đau đứng lên, nhìn xem dáng vẻ thèm chảy nước miếng của Hoàng Phong mà lòng lạnh giá.
...
Bên này, Phương Chính Đình thấy báo yêu Hoàng Phong đuổi theo Ôn Lương mà bỏ qua mình, cứ ngỡ là đã thoát nạn nên trong lòng mừng lắm.
"Ôn Lương, ngươi yên nghỉ, ngày khác ta nhất định sẽ nhờ chủ nhân báo thù cho ngươi. Biên cảnh Đại Lý có yêu quái hoành hành, quả thật là không thể xem thường, nếu như có thể xử lý tốt nói không chừng sẽ là đại công..."
Nghĩ đoạn, Phương Chính Đình chỉ thấy phía trước mắt đất đá run rẩy, sau đó có ba con chuột nhỏ phá đất mà lên.
Cả ba tuy nhỏ mà vênh, con lớn nhất chống nạnh bảo rằng: "Nhân loại ngu xuẩn, ngươi đã bị huynh đệ chúng ta bao vây, còn không mau cởi quần chịu trói."
Nghe vậy, huynh đệ của nó bên cạnh liền không nhịn được mà kề tai nhắc khẽ: "Đại ca, là buông tay chịu trói mới đúng."
Đại huynh làm lớn nghe vậy mặt sượng trân, nhưng vẫn chống chế: "Nhìn lão già này bần hèn dốt nát như vậy, chắc cũng không hiểu huynh đệ ta nói cái gì đâu."
Phương Chính Đình bị phích lịch đạn nổ đến cái quần cũng không còn nguyên vẹn, nay còn bị ba con chuột yêu công nhiên khinh thường như thế sao mà chịu nổi, lập tức tá hỏa: "Ba con tiểu yêu không biết sống c·hết, hôm nay để ta cho các ngươi trở thành chuột nướng luôn!"
Nói đoạn, nội khí bùng phát, quanh người Phương Chính Đình toát lên hơi nóng hừng hực, da dẻ đỏ lên như là than hồng.
"Dữ vậy sao?"
Ba con chuột cười khẹc khẹc yêu nhìn nhau, sau đó cùng lúc hóa về nguyên hình là ba con chuột vàng lực lưỡng thân cao mét tám, vai u thịt bắp, nhe răng trợn vuốt về phía Phương Chính Đình.
"Ngươi mới nói cái gì cơ?"
"ha ha, ta ... ta ... ta đánh rắm."
Phương Chính Đình nuốt nước bọt một cái, mặt già tái mét. Lúc này lão chẳng còn quan tâm mặt mũi gì nữa, dùng hết tất cả sức lực bình sinh quay đầu liền chạy. Một đánh ba không chọt cũng què, huống hồ là lão còn đang b·ị t·hương chưa khỏi.
Ba con chuột nhìn nhau cười khà khà, sau đó độn thổ đuổi theo.
...
Bên này, Mộc Nhiên tìm một dòng suối tắm rửa sạch sẽ, lại thay một bộ y phục mới, trở về bộ dạng công tử phiêu nhiên, ngọc thụ lâm phong. Vũ Canh ở bên cạnh nhìn xem mà coi khinh ra mặt: "Ngươi lúc nào cũng như vậy, không thấy phiền sao?"
Mộc Nhiên thở dài: "Cũng phiền, nhưng ta giờ là thiếu chủ, ra ngoài ăn mặc phát ngôn ra sao đều ảnh hưởng đến bộ mặt gia tộc. Thân bất do kỷ thôi."
"Vẫn là Thiên Hạ Hội ta thoải mái, ngươi mau chóng trở về nhập bọn đi."
Mộc Nhiên liếc qua: "Ai nói là ta muốn gia nhập Thiên Hạ Hội, làm thiếu chủ như vậy không sướng hơn sao?"
"Long Đầu bảo bọn ta quan tâm ngươi như vậy, ai cũng biết ngươi là Hổ Thiếu rồi!" Vũ Canh nhếch miệng cười khinh bỉ, phảng phất chuyện nhỏ như vậy không giấu được hắn.
"Ai nói ta là Hổ Thiếu?" Mộc Nhiên cũng cười, lại còn nhếch hơn, khinh hơn.
Vũ Canh nghi hoặc: "Không phải ngươi thì là ai?"
"Chuyện nhà các ngươi hỏi ta làm gì?"
Nói đoạn, Mộc Nhiên cứ thế đi về phía trước, để mặc Vũ Canh ở phía sau vò đầu nghi hoặc.
"Ấy, đợi ta."
...
Hai người vừa mới đi đường không lâu, còn chưa thoát khỏi địa bàn Dược Vương Cốc thì đã nghe xa xa trong rừng có tiếng truy hô đuổi g·iết.
Mộc Nhiên và Vũ Canh hai mặt nhìn nhau, cùng nổi lên thói nhiều chuyện, cho nên quyết định chạy qua nhìn xem cho biết.
Chỉ thấy giữa rừng có một thiếu niên băng băng chạy vội, toàn thân chật vật như gã ăn mày, hai tay lại ôm chặt một cái túi vải lớn như thể bên trong chứa vật gì đó quý giá, quan trọng lắm. Phía sau thì có một đám người giang hồ sách theo đao kiếm mà rượt, khinh công các kiểu đều dùng ra, khoảng cách càng lúc càng gần.
Vũ Canh ngồi xổm ở trên cành cây: "Thằng nhóc này chắc chắn ôm vàng bỏ trốn, không là vàng thì cũng là bạc." Bạch hổ đã hóa về bộ dáng nhỏ nhắn tựa như mèo con, nghe vậy cũng đồng tình gào lên một tiếng.
Mộc Nhiên ngồi ở bên cạnh, hỏi: "Giờ theo phe nào, muốn c·ướp hay giúp thằng nhóc đó?"
Vũ Canh quay qua: "Làm cả hai luôn không được sao?"
Thấy Mộc Nhiên khó hiểu, Vũ Canh nói tiếp: "Ý là chúng ta có thể cứu đứa nhỏ đó xong rồi c·ướp cái túi vải đi, coi như giúp cả hai bên."
Mộc Nhiên lắc đầu: "Để ta xuống hỏi coi chuyện là thế nào đã."
Vũ Canh cũng gật đầu: "Vậy ta xuống hỏi thăm đám người kia trước, cũng đang ngứa tay không có ai đánh."
Nói rồi hai người phân ra hai hướng nhảy xuống. Vũ Canh đáp đất, bạch hổ ở trên vai mở miệng rống to một tiếng, khí thế nh·iếp người: "Meoooo!"
"Quái nhân từ đâu tới, khôn hồn thì đừng cản chuyện tốt của chúng ta!" Câu nói còn chưa dứt thì gã này đã vung đao chém xuống, sau đó chỉ nghe keng một tiếng, lưỡi đao như chém vào tấm sắt mà bậc ngược trở về.
"Nội khí hóa cương, ít nhất là cao thủ Tuyệt Đỉnh!" Đám người lúc này sợ xanh cả mặt, nhao nhao bỏ v·ũ k·hí xuống đầu hàng.
"Xin đại hiệp tha mạng!"
Vũ Canh còn chưa kịp nghĩ ra câu thoại chào sân, đối thủ đã buông tay đầu hàng, hiện tại cho dù muốn đánh cũng không còn lý lẽ. Bạch hổ còn muốn giả vờ yếu đuối một hồi, đợi cho cả đám khinh thường thì biến thành hổ lớn dọa cho bọn chúng sợ tè ra quần, hiện tại chỉ có thể thất vọng thở dài.
"Được rồi, các ngươi đuổi theo thằng nhãi kia là có chuyện gì?"
Tên ban nãy vừa chém Vũ Canh lập tức đứng ra giải thích, hòng để lấy công chuộc tội, mấy người còn lại thấy mình trêu chọc phải cao thủ Tuyệt Đỉnh thì cũng không dám nói gì hơn.
Đầu năm nay cao thủ Tuyệt Đỉnh mà đầu trắng, mắt đỏ, da nâu, mặt sẹo như vậy thì chỉ có Bạch Mi Tà Hổ thôi, mà giang hồ đồn gã này từ nhỏ ở sống chung với sói, tính tình cũng thất thường chẳng khác sói hoang, g·iết người còn nhiều hơn cơm bữa.
Mà sau khi nghe bọn họ kể rõ đầu đuôi câu chuyện, Vũ Canh cũng gật đầu tỏ ra hài lòng.
"Chuyện chỉ có vậy thôi sao?"
"Đúng ạ, bọn ta chỉ theo lệnh cấp trên làm việc, biết gì nói đó, tuyệt không có một câu giả dối."
"Được, chuyện này coi như xong. Nhưng ta còn một chuyện muốn hỏi."
Đám người kinh ngạc hỏi: "Không biết đại hiệp còn muốn biết chuyện gì?"
Vũ Canh bẽ bẽ khớp cổ: "Ừm, đại khái là..."
"Các ngươi chém ta như vậy, chỉ một câu xin lỗi là xong sao!?" Nói rồi không đợi cho ai kịp phản ứng, Vũ Canh nhào tới đánh cho cả đám một trận tơi bời, đến khi không ai đứng lên nổi nữa thì mới ngưng tay.
Bạch hổ dùng chân nhỏ dẫm lên thân thể của một đại hán, ngửa đầu kiêu ngạo. Vũ Canh phủi phủi tay nói: "Tặng cho các ngươi một câu. Chém người né đầu trắng, gây sự né mắt đỏ, nếu không đời coi như bỏ."
Bên này, Mộc Nhiên thấy thằng nhóc vội vã chạy tới, bản thân liền lập tức bày ra bộ dáng quân tử tao nhã, người gặp người thích, vật thấy vật yêu, hoa gặp hoa nở.
"Thiếu niên, đừng sợ hãi, ta không phải người xấu."
Thế nhưng thằng nhóc kia không nói lời nào mà trực tiếp cầm dao đâm tới.
"Đừng c·ướp đồ của ta!!!"
Mộc Nhiên im lặng, ở đâu ra cái thể loại vừa đâm người vừa la làng thế này?