Một chưởng này của Phương Chính Đình không thể ngăn cản, trực tiếp v·a c·hạm cùng với lồng ngực Mộc Nhiên, nội khí nóng rực cuồng bạo thiêu đốt da thịt, thẩm thấu vào bên trong tàn phá. Một chiêu đánh cho Mộc Nhiên sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà trong thoáng chốc, Phương Chính Đình mơ hồ cảm thấy một phần nội khí của mình đã bị cuốn đi. Nhìn lại thì Mộc Nhiên phút ấy đã như biết trước tương lai mà nắm được cổ tay của lão, chỉ là sức hắn yếu ớt vẫn không ngăn được một chưởng kinh khủng kia.
"Mùi vị thế nào hả?" Thấy Mộc Nhiên đã hai mắt vô thần, Phương Chính Đình trêu tức hỏi.
Sau đó lão muốn rút tay ra, lại ngạc nhiên phát hiện tay mình bị thiếu niên kia nắm chặt không buông.
"Mùi vị không tệ, lão cũng nếm thử một chút đi."
Mộc Nhiên hai mắt bỗng nhiên bắn ra tinh quang, cả người nội khí giống như đi xa một vòng lấy đà rồi đột nhiên trở lại, tay phải nổi lên khí thể nóng hổi như lửa, đốt đến không gian xung quanh vặn vẹo.
Một chưởng này sao mà quen thuộc, lại nhanh đến mức Phương Chính Đình không kịp trở tay.
Phượng Hoàng Chấn Nộ!
Phương Chính Đình bị trúng một chưởng bay ngược ra sau, trước ngực vẫn còn in hằng chưởng ấn cháy đỏ, không nhịn được nội thương mà phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi... ngươi..." Phương Chính Đình đã không biết nói gì cho phải.
Lão có thể nhận rõ một chưởng này của Mộc Nhiên có tám phần đường lối giống hệt với Phượng Hoàng Chấn Nộ, khác nhau là ở căn nguyên. Mộc Nhiên không có công pháp Liệt Hỏa Chân Công chí dương nhưng lại có Tàng Long Kinh cùng Âm Dương Quyết bá đạo hơn hẳn.
Phương Chính Đình ra tay không dám dùng toàn lực, còn Mộc Nhiên căn bản chính là có bao nhiêu sức thì chơi hết bấy nhiêu. Một chưởng này nặng đến mức đã vượt qua phạm trù Tông Sư tầm thường, có được uy năng tương đương với bảy phần công lực của lão. Chưởng chiêu hung ác bá đạo, nếu như xử lý không khéo e là sẽ mang theo thương tật suốt đời.
"Diệp Phong, võ lâm đều nhìn lầm ngươi. Ngươi rốt cuộc đã luyện môn tà công gì, vậy mà có thể bắt chước chiêu thức của ta, uy lực lại còn cường hãn bá đạo như vậy!?"
"Giờ lão mới biết sợ sao... Hơi trễ rồi." Mộc Nhiên duỗi người, đau đến mức không tài nào đứng vững, nhưng lại không tỏ ra yếu thế chút nào.
"Phương Chính Đình, lão hẳn là người của Chưởng Thiên Giáo. Chỉ có bọn này mới dám ngang ngược như vậy, tùy tiện phái hai cao thủ Tông Sư đến bắt ta."
Phương Chính Đình nheo mắt: "Biết quá nhiều không phải phúc mà là họa. Diệp Phong, hôm nay e là ta không thể để ngươi thoát dễ dàng được."
"Người nên nghe câu ấy là lão mới phải. Phương Chính Đình, lão biết quá nhiều rồi, sống không thọ đâu."
"Hừ, ăn một chưởng của ta ngươi hiện tại chỉ còn hơi tàn thôi. Thế mà vẫn còn láo toét lắm. Để ta bắt ngươi về rồi mới từ từ nói chuyện đi!"
Nói đoạn, Phương Chính Đình lao tới, toan đánh thêm một chưởng cho Mộc Nhiên ngất xỉu. Không ngờ lúc này hắn ta lại từ trong vạt áo móc ra ba viên phích lịch đạn, khóe miệng đầy máu cười tà: "Lão ngon thì nhào vô. Xem mạng của lão lớn hay là mạng của ta lớn hơn. Không có nội khí cường hoành hộ thể, thứ này sẽ tạc lão thành một đống thịt vụn."
Lúc này, phương xa truyền đến tiếng pháo mơ hồ, đó là tín hiệu rút lui của Ôn Lương. Xem ra bên kia tình hình cũng chẳng mấy khả quan.
Mộc Nhiên nghe thấy, lại càng đắc chí: "Phương Chính Đình, buông tay chịu trói đi, lão đã không còn đường lui nữa rồi."
Phương Chính Đình nhìn mấy viên phích lịch đạn trong tay Mộc Nhiên, nhất thời không dám làm liều. Với tình trạng hiện giờ của lão mà phải đối mặt với phích lịch đạn thì quả thực là ăn không tiêu, mà càng quan trọng là nếu Mộc Nhiên bị phích lịch đạn nổ c·hết thì lão mất nhiều hơn được. Chẳng những nhiệm vụ không hoàn thành có nguy cơ phải chịu trách phạt, mà thần công Mộc Nhiên vừa mới dùng ban nãy cũng coi như theo hắn xuống dưới hoàng tuyền, thế thì quá tiếc.
"Hừ, Diệp Phong, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu." Nói rồi, Phương Chính Đình liền dứt khoát quay người rời đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Mộc Nhiên thở dài một hơi, coi như tiết kiệm được vài viên phích lịch đạn. Trong lòng hắn lại than thở không thôi, nếu như Vũ Canh không đến, bản thân mình làm sao lại phải khổ sở như thế.
"Nhất, Nhị, Tam."
Dưới đất, ba cái đầu nhỏ nhô lên đợi lệnh. Thình lình là ba con chuột vàng thành tinh.
"Chuyện còn lại giao cho các ngươi, nhớ làm sạch sẽ một chút."
Ba con chuột nghe lệnh, lập tức chui ngược xuống đất, không còn bóng dáng.
Từ sau khi Ưng Huyền rời đi, Mộc Nhiên thuận lý trở thành yêu quái lợi hại nhất rừng Tịnh Minh. Những yêu quái khát máu ăn thịt đều bị đuổi đi, mấy con yêu quái chỉ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt tu luyện thì được hắn nhận làm bộ hạ.
Trong đó lợi hại nhất là ba con yêu lợn rừng, báo vàng và hồ ly, vừa mới trải qua lôi kiếp trăm năm, huyết mạch đứng hàng Huyền Bảng. Sau đó dưới nữa thì có ba con chuột yêu đạo hạnh đâu đó khoảng tám mươi năm, cũng là Huyền Bảng.
Chuyến này ra ngoài, Dược Vương Cốc gần vùng rừng rậm u minh. Mộc Nhiên thuận tiện mang theo mấy con yêu quái, một là dùng để phòng thân, hai là để chúng thấy chút việc đời. Đương nhiên lợn rừng có phần ngu ngốc lỗ mãng thì chỉ nên để ở nhà.
Mà lúc này Vũ Canh cũng vừa vặn trở về. Nhìn thấy Mộc Nhiên cả người chật vật, máu miệng phun ra ướt cả vạt áo, trước ngực lại có chưởng ẩn vẫn còn nóng hổi, Vũ Canh không khỏi lắc đầu: "Bị đánh thảm đến mức này cơ à? lão già kia đâu?"
Mộc Nhiên mệt mỏi, còn chả thèm mở mắt ra nhìn, chỉ trả lời gọn lỏn: "Bị thương, đi rồi."
Vũ Canh ngồi xuống kiểm tra thương tích Mộc Nhiên một hồi, cảm thấy không nguy đến tính mạng, căn cơ, thì mới thoáng an tâm. "Ngươi ra ngoài mang nhiều phích lịch đạn như thế làm gì? Dược Vương mà không gả con gái cho thì ngươi định nổ sập Dược Vương Cốc à?"
Mộc Nhiên cười: "Mấy viên đạn quèn này chỉ đủ để nổ nát cái miệng của ngươi, chứ ném vào Dược Vương Cốc chả thắm vào đâu."
"Ta ở hội võ kén rể kiêu căng như vậy, đương nhiên phải thủ theo ít hàng nóng để phòng thân."
Vũ Canh cười đểu: "Chà, ngươi mà cũng biết sợ sao!"
"Không nói chuyện này, sao ngươi lại đến đây?"
"Đương nhiên là Long Đầu không yên tâm ngươi, cho nên bảo ta qua đón. Chứ ta trăm công nghìn việc, cũng chẳng hơi đâu đến nơi khỉ ho cò gáy này."
Mộc Nhiên trầm mặc, cái thằng nhóc này nói láo quả thật không biết ngượng miệng.
"Đợi ta lên Tông Sư, sẽ hẹn ngươi đấu một trận. Đến lúc đó đừng có trốn." Mộc Nhiên cảm thấy mình mà không nói thế, Vũ Canh sẽ còn dây dưa mãi. Không hiểu sao thằng này lại có chấp nhất muốn so tài với Diệp Phong như thế.
Quả nhiên, nghe vậy thì Vũ Canh vui vẻ: "Đợi ngươi lên Tông Sư biết chừng nào. Hay thương thế lành lại rồi hai chúng ta giao lưu nhẹ một tí đi, ta cam đoan chỉ dùng thực lực ngang với Tuyệt Đỉnh thôi."
Mộc Nhiên mỉm cười thân thiện: "Cút!"
...
Phương Chính Đình một đường băng nhanh trong rừng, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng Ôn Lương ở nơi mà bọn họ hẹn trước. Ôn Lương một thân chật vật, quần áo nhiều chỗ bị cào rách lộ ra v·ết t·hương ứa máu bên trong.
Nhưng nhìn chung Ôn Lương chỉ xây xác ngoài da, không thảm như Phương Chính Đình. Dù sao Ôn Lương chỉ đánh với người với thú, còn Phương Chính Đình là đánh với phích lịch đạn.
"Vũ Canh quả lợi hại như lời đồn, đến ngươi cũng không trụ nổi." Vừa đến, Phương Chính Đình liền nói bóng nói gió, tỏ ra khó chịu. Bởi lão cảm thấy chỉ cần Ôn Lương kiên trì thêm một chút thì mình đã có thể bắt được Diệp Phong, hoàn thành nhiệm vụ, có khi còn ép hỏi được môn thần công kia.
Ôn Lương nhìn qua, hừ lạnh: "Tên nhóc đó đánh chẳng hơn ta, nhưng có thêm một con hổ thì quả thật khó chơi. Người hổ tuy hai mà như một thể, tâm ý tương thông, kỷ xảo tương hợp. Ta mà không rút, nhắm chừng thêm mấy chục hiệp nữa sẽ táng thân nơi miệng cọp."
"Lợi hại như vậy?!" Phương Chính Đình tỏ ra kinh ngạc, nhìn Ôn Lương chẳng có v·ết t·hương nào nghiêm trọng, ban đầu lão còn tưởng là hai bên không xê xích nhiều.
"Thiên Hạ Hội phát triển nhanh quá. Chủ nhân lại không thể mượn lực lượng triều đình để chèn ép... Đúng thật là một đống phiền phức." Ôn Lương thở dài. Chưởng Thiên Giáo chưa bao giờ gặp phải một đối thủ khó trêu như thế, trong thế lực có đến tận mấy tên Tông Sư, đã thế còn không ngừng khuếch trương phát triển.
Bạch Vân Quan, Kim Quang Tự, Ngọc Nữ Cung tuy đều lợi hại, nhưng ba thế lực này rất thức thời, chỉ an ổn ở một chỗ, phần vì thanh tu, phần vì yên tĩnh. Cho nên ba thế lực này mới tồn tại mãi trong giang hồ, càng lúc càng mạnh. Mà Thiên Hạ Hội thì hoàn toàn ngược lại, từ biên giới rừng Tịnh Minh không ngừng lan tràn, giống như muốn toàn bộ Đại Lý đều có dấu chân của bọn họ.
Phương Chính Đình ôm thương nơi ngực, mắt lộ đăm chiêu: "Long Đầu của Thiên Hạ Hội là kẻ khó lường, có thể bồi dưỡng ra một đám thuộc hạ như thế, từ một ổ c·ướp phát triển thành bang phái đứng sau đủ loại ngành nghề... Dù là phát triển nhanh thật, nhưng khách điếm, tiêu cục, y quán, tửu quán, sòng bạc của bọn họ đều có nét đặc sắc riêng, rất được giang hồ và cả quan chức triều đình ưa thích, sau này e là sẽ trở thành bang phái lớn nhất Đại Lý."
"Chủ nhân có ý thu phục, hoặc là liên minh, chứ cũng không muốn đối đầu."
Ôn Lương gật đầu: "Chuyện này về báo lại đi. Một Diệp Phong, còn chưa đủ để chúng ta khai chiến với Thiên Hạ Hội."
Phương Chính Đình ánh mắt lấp lóe, không biết đang nghĩ gì: "Cũng phải xem quan hệ giữa Thiên Hạ Hội và Diệp Phong thế nào. Nếu thu phục được cả hai thì càng tốt."