Đại Yêu Quái

Chương 108: Đánh không lại mới xấu hổ!



Chương 108: Đánh không lại mới xấu hổ!

"Ngông cuồng!"

"Tự đại!"

Hai cao thủ Tông Sư đồng loạt từ trên cành cây nhảy xuống, tốc độ cực nhanh. Do không muốn hạ sát, cả hai đều ăn ý chỉ dùng công phu quyền cước. Chỉ là dù đánh chay như vậy thì họ cũng rất lợi hại rồi, người còn chưa tới, khí kình dày nặng đã đập thẳng vào mặt.

Mộc Nhiên không muốn liên lụy ngựa trắng, nhảy xuống đất, hai tay cùng lúc tung lên song chưởng. Long ngâm vang vọng, chân khí hóa thành hai con thanh long nhào lên, mở miệng táp tới.

Người mặc áo đen kia chỉ cười khẩy một tiếng, chân trái vung ra, nội khí dày đặc mang theo võ đạo chân ý là một con bạch tượng, một dặm dặm hai con thanh long thành bụi phấn. Người tiếp theo thác thân mà qua, hai chưởng tề xuất.

Chỉ nghe một tiếng phượng minh. Mộc Nhiên ngỡ là trước mặt mình có một con phượng hoàng tắm trong lửa đỏ, hai cánh song song vỗ xuống. Ngọn lửa bùng phát, t·hiêu r·ụi tầm mắt. Người kia song chưởng vỗ xuống, phút chót Mộc Nhiên nâng tay lên đón đỡ, nội khí v·a c·hạm nổ ầm một tiếng.

Đầu óc choáng váng, trong ngực lộn xộn, Mộc Nhiên b·ị đ·ánh văng ngã ra đất, bộ quần áo trắng không còn sạch sẽ.

"Cũng ra gì đấy." Mộc Nhiên đứng lên, thuận tiện phủi phủi bụi bẩn trên người, dù là càng phủi càng dơ. Áo trắng c·hết tiệt.

Vị Tông Sư mới tung ra phượng chưởng có chút nghi ngờ nhìn về tay mình, sau đó lại nhìn thiếu niên trước mắt: "Thân thể của ngươi đã vượt ngưỡng nhân loại bình thường, hẳn là luyện vài loại ngạnh công đến đại thành."

"Có thể tiếp một chiêu của ta mà đứng dậy thoải mái như thế, trong Tuyệt Đỉnh quả thật hiếm có."

Mộc Nhiên cười: "Còn tưởng là lão già rồi, run tay, hóa ra là do ta quá mạnh."

"Nhóc con láo toét." Người kia nghiến răng nghiến lợi, lập tức lao tới. Người áo đen còn lại dứt khoát khoanh tay đứng nhìn để cho đồng bạn thoải mái trả thù cá nhân.

Trên người huyệt đạo nổ vang côm cốp, khí thế dâng trào, Mộc Nhiên không bị ai đánh mà khóe miệng nhiễm huyết, hai mắt ửng hồng. "Nghịch chuyển càn khôn, âm dương tá pháp, bách khí sinh long, Âm Dương Tỏa, Mở!"

Quyền chưởng v·a c·hạm, một bên là tử lam song long, một bên là xích diễm hỏa phụng, nội khí v·a c·hạm dã man, đánh đến mặt đất dưới chân nứt toát, cát bụi bay đầy khắp ngã.



"Dục Hỏa Phượng Hoàng Phương Chính Đình, lão không yên ổn ở Chu Tước Các, lại vô cớ gây chuyện với con rể Dược Vương làm gì?"

Phương Chính Đình một chưởng đánh văng Mộc Nhiên ra xa, hừ lạnh nói: "Đừng lấy Dược Vương ra hù dọa ta, lão ấy là người khôn ngoan, sẽ không vì một tên nhóc miệng con hôi sữa mà hủy đi cơ nghiệp tổ tông mấy đời đâu."

Mộc Nhiên cho dù kích hoạt bí thuật cũng không địch lại Tông Sư, khó lắm mới đứng vững thân hình.

"Ta nói Tông Sư các ngươi che mặt làm cái quái gì chứ, ra chiêu liền lộ thân phận. Phương Chính Đình, Ôn Lương. Hai lão già các ngươi đánh một thằng nhóc không thấy xấu hổ sao?"

Ôn Lương nói: "Đánh không lại mới xấu hổ."

Mẹ nó, nói vậy thì chịu rồi! Da mặt của mấy lão này còn dày hơn ta!

"Đánh không lại thì mở võ mồm, Tuyệt Đỉnh Vô Song cũng chỉ có thế." Phương Chính Đình cười khinh, sau đó tốc hành lao tới, muốn nhân lúc Mộc Nhiên sức kiệt mà đánh cho ngất xỉu.

"Ta thật thắc mắc, Dục Hỏa Phượng Hoàng không biết có sợ lửa hay không?!"

Phương Chính Đình vung chưởng, Mộc Nhiên cũng vung tay, nhưng thứ hắn phát ra không phải quyền kình mà là ba viên phích lịch đạn. Thứ hỏa dược này sau nhiều năm tìm tòi nghiên cứu và phát triển, uy lực đã không thua gì lựu đạn.

Ánh l·ửa b·ùng l·ên giữa rừng, nổ đến chim chốc bốn phía hoảng sợ bay loạn. Ôn Lương giật cả mình, nhìn lại thì Phương Chính Đình đã ngập ở trong ánh lửa.

"Ta đánh không lại thật, nhưng mà có thể nổ c·hết ngươi!" Mộc Nhiên móc trong vạt áo ta mấy viên phích lịch đạn, thầm may mắn trong lòng là mình canh chuẩn, nếu không bản thân cũng bị nổ c·hết.

"Đê tiện, hèn hạ, khụ khụ khụ..." Phương Chính Đình đi ra từ trong đám lửa, quần áo hầu như bị thiêu đến không có chỗ nào toàn vẹn, khăn che mặt cũng hỏng, để lộ ra một lão già họm hẹm râu tóc bạc phơ.

Nội khí của Tông Sư cường đại, chỉ cần kịp phản ứng thì hỏa dược bình thường cũng không g·iết được. Nhưng ăn trọn ba viên phích lịch đạn như thế, b·ị t·hương là điều không thể tránh khỏi.

Phương Chính Đình hung ác nhìn chằm chằm Mộc Nhiên: "Khốn kiếp, không có nhiệm vụ thì ta bây giờ liền xé xác ngươi ra cho hả dạ."

"Lão già mà tính tình khó chịu thế. Ta b·ị đ·ánh nôn cả lít máu còn chưa nói gì, lão chỉ bị đốt một xíu mà mặt đã đen như đích nồi." Mộc Nhiên không hề sợ hãi: "Có giỏi thì qua đây, hôm nay ta có b·ị b·ắt hai lão cũng chẳng lành lặn được đâu."



"Ôn Lương, xử hắn. Hai đánh một coi hắn còn giở được trò gì!" Phương Chính Đình cả giận nói.

Ôn Lương cũng chẳng xem thường Mộc Nhiên nữa, có phích lịch đạn thì không khéo bọn họ phải ăn thiệt thòi.

Lúc này giữa rừng lại nổi lên tiếng cười càn rỡ, một con hổ trắng to lớn oai vũ nhảy xổ ra, hai móng hung ác vỗ về phía Phương Chính Đình lẫn Ôn Lương.

Chỉ thấy Ôn Lương không hoảng không sợ, tung ra một chưởng, đánh cho con hổ trắng hơn ba trăm cân bay ngược trở về.

"Súc sinh từ đâu tới?" Phương Chính Đình như nghĩ đến điều gì, nhíu mày.

Ôn Lương sắc mặt âm trầm như nước: "Là Bạch Mi Tà Hổ - Vũ Canh. Hắn tới rồi!"

Dày vải màu nâu sẫm đạp lên cỏ xanh, ánh nắng chiếu xuống màu da màu đồng. Vũ Canh một thân quần áo cuồng dã, phạch á·o h·ở n·gực, mắt đỏ tóc trắng, trên tay còn cầm theo cái đùi gà gặm dở bước ra.

"Hai lão già không ở nhà dưỡng lão đi, lại chạy vào rừng làm chó săn chi cho cực khổ. Tuổi này mà còn chưa tính đến chuyện nghỉ hưu chờ ngày xuống lỗ sao?"

Phương Chính Đình thấy Vũ Canh đến, lập tức đàng hoàng: "Vũ Canh, chúng ta theo lệnh làm việc, Thiên Hạ Hội cũng muốn xen vào hay sao?"

Vũ Canh ném đùi gà vào miệng bạch hổ, lại quay ra cười khinh bỉ: "Các ngươi đánh hắn ta không có ý kiến, nhưng hai đánh một thì ta phải xen vào."

Ôn Lương nhíu mày: "Vũ Canh, đừng tưởng là chúng ta sợ ngươi. Ở đây không phải là nơi để ngươi giả đò trượng nghĩa. Mất mạng như chơi đấy."

Vũ Canh nghe vậy cũng không còn cười, quay qua nhìn Mộc Nhiên: "Ngươi đánh lão già kia được không? Hay là để ta làm hết?"

Mộc Nhiên nuốt mấy viên đan dược hồi khí, nãy giờ tranh thủ cũng hồi phục được chút đỉnh, nghe hỏi vậy thì đáp: "Chừa cho ta một người chứ."



Nghe thế Vũ Canh vừa ý, ra hiệu cho hổ trắng: "Qua đó chào hỏi bữa tối của ngươi đi." Hổ trắng hiểu ý, lập tức liền dũng mãnh lao tới Ôn Lương.

Phương Chính Đình muốn qua trợ giúp, phích lịch đạn đã văng đến trước mặt.

"Người giang hồ, quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Khói bụi tan đi, Phương Chính Đình một lần nữ không nhịn được ho khan. Dù đã dùng nội khí đẩy phích lịch đạn ra xa, nhưng dư chấn vẫn làm cho lão không dễ chịu. Lúc quay đầu nhìn lại, ngoại trừ khói bụi chưa tan, đã không còn thấy bóng dáng của Ôn Lương và cả Vũ Canh đâu, chỉ còn thiếu niên áo trắng đầy mặt chiến ý trực diện phía trước.

"Tên nhóc này, xem ngươi còn bao nhiêu phích lịch đạn!"

"Đủ để nổ c·hết lão!"

Mộc Nhiên trong túi vẫn còn dư mấy viên phích lịch đạn, chỉ là không muốn dùng nữa. Phương Chính Đình bị nổ một phát bất ngờ, tuy bên ngoài chỉ cháy khét một xíu, thế nhưng dư chấn từ v·ụ n·ổ trực diện không dễ chịu như vậy, cho dù lão có là Tông Sư thì ba viên phích lịch đạn nổ ở khoảng cách gần cũng đủ làm lão nội thương khó lành.

Thực lực giảm mạnh là điều hiển nhiên.

Mộc Nhiên chưa bao giờ cảm thấy mình có cơ hội trực diện solo với một Tông Sư như hiện tại, đó là một cảnh giới khác, ở một độ cao hoàn toàn khác. Mỗi một Tông Sư đều đại diện cho kho võ học di động, kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, phản ứng nhanh chóng. Đối với Mộc Nhiên là một bảo tàng.

Hai người lần nữa lao vào nhau, kết quả vẫn là Mộc Nhiên bị đè ra đánh, chỉ có thể bị động chống đỡ. Không chỉ có bàn tay, khi tiếp cận ở khoảng cách gần thì cả thân thể Phương Chính Đình đều hóa thành v·ũ k·hí khó lường. Mức độ uy h·iếp của lão hơn hẳn tất cả võ sư mà Mộc Nhiên từng đối mặt, không dám lơ là dù trong phúc chốc.

Bước vào Tông Sư, nội khí kết hợp với võ đạo chân ý sẽ sinh ra chất biến. Dòng nội khí của Phương Chính Đình rời tay liền hóa thành ánh lửa vàng rực, thiêu đốt hết thảy. Bàn tay của lão khi vận công cũng đỏ rực như dung nham. Cho dù Mộc Nhiên đã luyện đến thân thể gần như mình đồng da sắt, b·ị đ·ánh trúng cũng phải để lại vết b·ỏng n·ặng trên da.

"Nhãi con, ngươi chọc giận ta. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy Tông Sư khác biệt như thế nào!"

Một tiếng phượng minh vô cớ, Phương Chính Đình đạp lên trên cao, xung quang cả người toàn là ánh lửa vàng rực. Thân hình gầy gò xoay vòng ở trên không trung, ngập trong ánh lửa, tựa như phượng hoàng sắp vung cánh phục sinh.

"Liệt Hỏa Chân Công, Phượng Hoàng Chấn Nộ!"

Thoáng cái, ánh lửa vỡ nát, thân hình Phương Chính Đình dùng tốc độ không thể tưởng tượng lao tới trước mặt Mộc Nhiên, chưởng ấn đỏ rực đã gần trong gang tất.

"Nhóc con, tạm biệt!"

Thời gian như chậm dần, tròng mắt Mộc Nhiên lóe lên ánh sáng hai màu, nội lực quanh người hóa thành âm dương nhị khí bùng nổ.

Thái Cực Tá Pháp, Càn Khôn Nghịch Chuyển...