Dược Vương không biết đôi nam nữ trẻ nói gì bên trong, mà nói từ khi trưa trời cho đến khi chiều tà vẫn chưa hết chuyện. Lão lo lắng đi qua đi lại trước cửa, đi đến khoảng sân phía dưới đều sắp bị mài mòn một lớp.
Cuối cùng cho đến khi trời đã trở tối, thì Mộc Nhiên mới mang theo vẻ mặt còn chưa thỏa mãn mà luyến tiếc đi ra. Nếu như không phải Dược Vương thỉnh thoảng đưa mắt vào trong xem lén, xác nhận cả hai chỉ ngồi xa nói chuyện, nhìn nét mặt này còn tưởng là hắn ở bên trong làm chuyện gì khác.
Thấy Dược Vương vẫn còn trước cửa, Mộc Nhiên bất ngờ: "Sao tiền bối vẫn còn ở đây?"
Dược Vương đứng đó mà mặt không đổi sắc: "Nhà của ta, ta ở nơi nào mà không được."
"Tiền bối nói thật có lý." Mộc Nhiên cũng chịu thua trước lý lẽ này.
"Hai người các ngươi ở trong đó nói gì lâu thế?"
"Chỉ là vài chuyện liên quan đến thói quen, sở thích, tìm hiểu lẫn nhau thôi ạ. Ngoài ra Yên Nhiên cô nương còn chỉ cho vãn bối một vài kiến thức y dược, cũng như trồng thuốc."
Dược Vương đăm chiêu nhìn Mộc Nhiên, nhìn sao cũng thấy bản mặt thằng này không tin tưởng được.
"Ngươi tốt nhất thành thật một chút, đừng có mà làm con gái của ta đau lòng, thấy nó hiền mà lừa gạt, nếu không... hừ hừ!"
Mộc Nhiên cũng cạn lời với lão: "Yên Nhiên cô nương thông minh hơn người, lại hiền dịu dễ gần như thế. Vãn bối trong lòng thương còn không hết, sao nỡ mà khi phụ... Xin tiền bối cứ yên tâm chuyện đó."
"Cho nên ngươi vẫn quyết ý muốn cùng con gái ta nên nghĩa vợ chồng?"
"Chỉ cần tiền bối gật đầu, vãn bối ngày mai liền mang sính lễ đến nhà cầu thân."
Dược Vương nhìn Mộc Nhiên một lúc, mới quay đi.
"Theo ta."
Mộc Nhiên không hiểu chuyện gì, chỉ có thể đi theo. Một đường quanh co không trò chuyện, Dược Vương dẫn Mộc Nhiên đến đại điện, sau đó còn cẩn thận đóng cửa lại.
"Tiền bối có việc quan trọng xin cứ nói, nơi này đã không còn ai khác."
Dược Vương lúc này mới từ trong ống tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ đưa cho Mộc Nhiên. Hắn không hiểu ra sau, cầm lấy, nhưng không có ý định tự ý mở ra xem.
Dược Vương bước đến ngồi trên chủ vị, nhìn xuống nói: "Trong hộp chính là Tông Sư Đan được phối theo bí phương gia truyền của Dược Vương Cốc ta, nguyên liệu quý giá, mấy chục năm mà chẳng luyện chế ra được mấy viên. Ngươi uống vào có thể gia tăng bốn phần khả năng thành công lúc đột phá cảnh giới Tông Sư."
Mộc Nhiên cầm bảo vật có thể làm cho cả giang hồ dậy sóng mà mặt không đổi sắc, chỉ hỏi: "Không biết Dược Vương giao vật quý trọng như thế, có điều chi dặn dò?"
Dược Vương lại đánh giá trình độ da mặt của hắn lên một tầng cao mới, chậm rãi nói: "Dược Vương Cốc ta không khó để có thể tiến hành thông gia với một thế lực khác cường thế hơn. Thật ra thì lần tuyển rể này mấy đại tông phái lớn nhất Đại Lý đều có ngõ ý, diễn võ chỉ là để con gái ta chọn ra người phù hợp mà thôi. Không ngờ nó lại chọn ngươi..."
"Thật tình, ngoại trừ đẹp trai, giỏi võ thì ngươi có cái gì tốt chứ. Thế gian này không thiếu người như vậy. Dược Vương Cốc ta cũng không thiếu vài gã Tông Sư."
"Ta hôm nay dẫn ngươi đến đây, nói nhiều như vậy, tuyệt nhiên chẳng có ý xấu gì. Chỉ mong ngươi hiểu rõ tâm ý của con gái ta, sau này phải nhất mực đối tốt với nó, không được nửa đường phản bội, phụ lòng nó. Nếu như ngươi có thể hứa với ta như vậy, thì chuyện hôn sự này ta mới thuận lòng. Viên Tông Sư Đan kia cho ngươi, thậm chí ta còn có thể toàn lực khiến Diệp Gia trong vòng trăm năm phát triển thịnh vượng."
Mộc Nhiên nghe xong, chậm rãi đi tới bên cạnh Dược Vương, lại để hộp gỗ đựng viên Tông Sư Đan quý giá trở về tay lão.
Nhìn trong mắt thiếu niên thanh tịnh, tuyệt nhiên không có một tia luyến tiếc đau lòng, Dược Vương khó hiểu: "Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy dung mạo con gái ta xấu xí, chê nó không xứng với ngươi, vậy mà ngay cả Tông Sư Đan cũng không cần nữa?"
"Tiền bối hiểu lầm."
Mộc Nhiên cười: "Hôm nay được gặp Yên Nhiên cô nương, Diệp Phong thật tâm mến mộ. Cô nương tinh tế, khéo léo, thông minh như thế quả là cả đời khó gặp, ta chỉ hận không thể lập tức cười nàng về nhà."
"Tấm lòng làm cha của Dược Vương, để vãn bối thật tâm nể phục. Nhưng ta không muốn đem chuyện tình cảm của mình ra làm mua bán. Ta có thể cam đoan với ngài là sẽ chăm sóc bảo vệ nàng ấy cả đời, nhưng không phải là bởi vì để đổi lấy Tông Sư Đan hay bất cứ lợi ích vật chất nào khác."
Dược Vương chăm chú nhìn Mộc Nhiên: "Ngươi thích con gái ta thật? Mới gặp nhau có lần đầu mà?"
Mộc Nhiên nhún vai: "Ta chẳng tìm được lý do nào để không phải lòng một người con gái như vậy."
"Vết bớt trên mặt nó, ta đã nghiên cứu nhiều năm, thử bao nhiêu loại thuốc vẫn không trị được..."
"Thì có sao đâu, Diệp Phong ta tuyệt nhiên không phải là người dung tục chỉ để ý đến gương mặt của nữ nhân. Cưới vợ đương nhiên phải chọn người hiền lương. Huống hồ, cho dù có vết bớt ấy hay không, Yên Nhiên cô nương cũng đã rất xinh đẹp trong mắt ta."
Dược Vương nhìn Mộc Nhiên thật lâu, cuối cùng vẫn không nhìn ra được là hắn chân tâm hay dối dạ, sau cùng thở dài: "Thôi ngươi đã nói vậy thì ta cũng chịu. Viên Tông Sư Đan này ngươi cứ cầm lấy đi, coi như là quà ta tặng con rể tương lai."
Mộc Nhiên thấy hộp gỗ lần nữa đưa ra trước mắt, tay lại chậm chạp không đưa ra đón lấy, chỉ thành tâm nói:
"Dược Vương, thứ cho vãn bối nói thẳng. Tông Sư Đan này với người khác có thể là bảo vật vạn kim khó cầu, trong mắt ta lại chẳng đáng là bao. Hay là ngài cứ giữ để dùng cho việc khác thì hơn. Bởi vì chuyện trở thành Tông Sư đối với ta chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mục tiêu của ta từ đầu đến cuối không phải chỉ đơn giản là Tông Sư, và cũng sẽ không dừng lại ở đó."
"Không phải Tông Sư?"
"Ta tin tưởng phía sau Tông Sư còn có cảnh giới khác, võ đạo không nên chỉ đến thế là dừng."
Dược Vương bị chọc cho dở khóc dở cười: "Ngươi có biết là mình đang nói cái gì không?"
"Đại Lý lập quốc hơn ngàn năm, đời đời trọng võ. Trong vòng hơn một ngàn năm này không thiếu người kinh tài tuyệt diễm, càng không thiếu người nổi danh vô địch một thời, trở thành giai thoại truyền kỳ trong võ lâm. Nhưng tất cả bọn họ đều dừng bước ở cảnh giới Tông Sư."
"Tông Sư chính là cực hạn của con người, cực hạn mà võ đạo có thể chạm tới. Làm gì còn có cảnh giới nào khác."
"Xưa nay không thiếu thiên tài nghĩ như ngươi vậy, nhưng một đời rồi lại một đời, có ai đã từng làm được đâu? Chuyện mà ngươi nói khác nào mộng tưởng tay không mà hái sao trời, ta cảm thấy vẫn là nên quên đi, trở về với thực tại."
Mộc Nhiên gật đầu nói: "Tiền bối dạy phải. Chẳng qua là nếu không đặt cho mình mục tiêu như vậy, võ đạo với ta quá mức vô vị tẻ nhạt."
"Từ trước đến nay không có người làm được, vậy ta sẽ trở thành người đầu tiên."
Sau đó Dược Vương và Mộc Nhiên tâm sự với nhau rất nhiều, đến tờ mờ sáng mới ai về phòng nấy.
...
Dược Vương Cốc và Diệp Gia trở thành thông gia, chuyện này vừa ra, thiên hạ dậy sóng. Danh tiếng của thiếu gia Diệp Phong lực chiến quần hùng, và cả thế gia mấy trăm năm Diệp Gia bất ngờ quật khởi đều là chủ đề để cho nhân sĩ giang hồ một phen bàn tán. Nhất là biểu hiện của Mộc Nhiên trong buổi luận võ kén rể, để cho danh tiếng Diệp Phong trở thành người số một trong thế hệ tuổi trẻ.
Sau chuyện này Mộc Nhiên cũng có được danh hiệu cho mình. Giang hồ đều gọi hắn là Tuyệt Đỉnh Vô Song - Diệp Phong. Bởi vì sau khi thảo luận, người cả công phu quyền cước lẫn kiếm đao ám khí đều là sở trường như Mộc Nhiên quả thật khó mà chọn một danh hiệu phù hợp.
Ngược lại chuyện hắn trên lôi đài tự xưng vô địch dưới Tông Sư trở thành giai thoại, thuận thế thì thành danh hiệu. Lần đó Mộc Nhiên một mình độc chiến hơn hai chục người, trong đó quá mười là cao thủ Tuyệt Đỉnh, kém nhất cũng đứng hàng Nhất Lưu, danh xưng Tuyệt Đỉnh Vô Song kia coi như danh xứng với thực, không tính là quá khoa trương.
Mà nhân vật chính Mộc Nhiên thì hoàn toàn không biết gì cả, hàng ngày sinh hoạt điều độ, sáng sớm thì đến vườn thuốc cùng với cô vợ nhỏ chăm chỉ học tập, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, tối đến thì tâm sự với ông già vợ.
Dược Vương kiến thức uyên bát, trong mỗi lĩnh vực đều có hiểu biết, càng trò chuyện càng để Mộc Nhiên được lợi, học hỏi nhiều điều trong việc điều hành thế lực, cũng như ngoại giao, và phát triển thương nghiệp.
Dù bản thân là yêu quái đi nữa, Mộc Nhiên vẫn không chê kiến thức nhân loại. Càng biết nhiều càng có kinh nghiệm thì khi xử trí sẽ càng thông minh sáng suốt. Học hỏi vĩnh viễn là ưu tiên hàng đầu của hắn.
Trong quá trình này cả Lục Yên Nhiên và Dược Vương đều đổi mới cách nhìn với Mộc Nhiên, bởi vì thiếu niên này ngộ tính thật cao, bất cứ thứ gì đều học cái hiểu ngay. Chỉ trong vòng hai tháng mà Lục Yên Nhiên cảm thấy mình đã dạy gần non nửa tri thức mình học trong suốt mười mấy năm dài. Nếu không phải Mộc Nhiên còn phải trở về gia tộc, nàng thật sợ một đoạn thời gian nữa mình sẽ không còn thứ gì để dạy.
Mộc Nhiên có hỏi về Tàng Kinh Các của Dược Vương Cốc, Dược Vương hứa hẹn là sau khi hôn sự hoàn tất, hắn muốn vào xem bao nhiêu tùy thích. Chuyện này để Mộc Nhiên mừng rỡ, bởi võ học được cất giữ nơi này đều là cao cấp. Thường là các cao thủ võ lâm thiếu tiền, không còn cách nào khác mới để lại xem như phí cứu mạng.
Đi xa ròng rã hai tháng, Mộc Nhiên mới lên đường trở về gia tộc, trong lòng ngẫm nghĩ hẳn sẽ bị mấy vị tộc lão quở cho tơi bời. Bởi hắn lúc đi chỉ nói xong việc là sẽ về ngay.
Đoạn đường rời xa Dược Vương Cốc phải băng qua một mảnh rừng rậm liên miên, mất hơn ngàn dặm mới đến được thành trấn gần nhất. Mộc Nhiên cưỡi trên lưng ngựa, thong thả thưởng thức cảnh sắc bốn bề xanh thẳm. Bởi vì là đoạn đường thường xuyên qua lại, nơi này đại lộ rộng rãi bằng phẳng, hoàn toàn không quanh cua khúc khỉu như đường rừng thường thấy, nhìn hai hàng cây bên đường xanh tốt thẳng hàng, bên dưới hoa hoa thảo thảo, ong bướm lượn lờ cũng là một phen cảnh đẹp.
Ngựa trắng hai tháng này được nuôi bằng đủ loại thực phẩm chất lượng, dưỡng đến béo tốt lười biếng, nó hiện tại đi đường cứ thong thả như một con ngựa già.
Bỗng Mộc Nhiên ngẩng đầu lên, thấy phía xa xa trên tàng cây có mấy con chim hoảng hốt bay loạn, lòng thầm biết phiền phức của mình cuối cùng cũng tìm đến cửa. Cũng phải, đoạn đường hoang vắng này thích hợp để mai phục c·ướp c·ủa g·iết người nhất.
Dưới địa bàn của Dược Vương Cốc, dám ra tay làm ẩu như vậy hẳn là thực lực không tầm thường.
"Diệp Phong, chủ nhân nhà ta muốn gặp ngươi."
Chỉ thấy vù một tiếng, hai người mặt áo đen đã một đứng một ngồi ở trên nhanh cây trước mặt, ánh mắt băng lãnh hướng về phía Mộc Nhiên. Khí thế đặc hữu của võ đạo Tông Sư không kiêng dè chút nào bộc phát, ép đến người ngồi trên ngựa hít thở khó thông.
Mộc Nhiên ngửa đầu lên, trong mắt không có kiêng dè, thậm chí còn mang theo phần khiêu khích: "Nếu ta từ chối thì sao?"
"Ha ha ha" Một trong hai người áo đen cười càn rỡ, người kia lạnh nhạt đáp lời: "Vậy thì chúng ta chỉ có thể đánh ngươi trước, sau đó đem về."
Gió lạnh thổi qua gương mặt, Mộc Nhiên nhoẻn miệng cười: "Sợ là các ngươi không có bản lĩnh đó!"