Cả đám người đuổi đánh một người, chạy quanh Dược Vương Cốc hết cả buổi chiều, đến cuối cùng ai cũng mệt mỏi đến bủn rủn tay chân. Mộc Nhiên tuy không còn nội khí, thân thể lại khỏe như rồng, không ai đủ khí lực để chạy theo hắn mãi, cuối cùng không ai đuổi nữa.
"Diệp Phong, ta công nhận, dưới Tông Sư thì ngươi chạy nhanh thiên hạ vô địch."
"Cái miệng kia, nói phét cũng không có đối thủ."
"Có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, nhìn khắp thiên hạ, da mặt của ngươi cũng là dày nhất."
Dược Vương kết thúc hội võ, bài tiệc chiêu đãi mọi người. Lần này thì Mộc Nhiên không thoát khỏi cảnh bị mời rượu, hầu như ai đến nâng chén đều nói xoáy hắn vài lời. Mộc Nhiên gặp ai cũng hăng hái đáp lại, hỏi thăm vài câu, coi như là không đánh thì không quen biết.
Hội võ dù sao cũng đã kết thúc, không ai muốn cùng dạng thiên tài như Mộc Nhiên kết thù, huống hồ hắn còn xuống nước đầu hàng xin lỗi trước.
Mỗi người ai cũng đến mời một ly thì Mộc Nhiên phải uống đến ba mươi mấy ly, chẳng mấy chốc mà say tí bỉ. Sau đó không biết trời xui đất khiến làm sao mà hắn nổi hứng cùng một đám thiếu niên anh tài thảo luận võ học, rồi lại chém gió đủ chuyện trên đời, nói đến suốt đêm không ngủ.
Hôm nay người đến hội võ, ai cũng lai lịch bất phàm. Dược Vương không muốn đắc tội, cho nên mặc kệ cho cả đám muốn làm gì thì làm. Dù sao hội võ của lão đều đã bị bọn họ chơi đến tổ chức không ra thể thống gì, uống rượu ngoài sân một đêm thì có làm sao. Ngược lại thì ngày hôm sau thể nào trưởng bối của chúng cũng sẽ đem quà đến tạ lễ.
Đêm đến, Dược Vương đi đến trước cửa phòng con gái, khẽ gọi: "Con gái à, hôm nay quan sát hội võ từ đầu đến cuối, trong lòng có ưng ý người nào hay chưa?"
"Cha thấy Quân Ngọc trẻ tuổi, tài năng phi phàm, phía sau lại là Bạch Vân Quan thế lực mạnh nhất nhì giang hồ. Tiếp đó thì Độc Cô Thành người này cũng được, chỉ là tuổi tác hơi lớn một chút."
Bên trong phòng truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng: "Hai người này đều đến vì chuyện riêng, con dù chịu, chưa chắc người ta đã bằng lòng đồng ý."
Dược Vương nghe vậy mới bực bội thở dài: "Không ngờ tên Diệp Phong đó đi khắp giang hồ, gặp ai cũng có quen biết. Hội kén rể của con gái ta lại bị hắn biến thành huynh đệ hội, thật là chẳng ra làm sao!"
Trong nhà im lặng một lúc, sau mới con gái Dược Vương mới yếu ớt lên tiếng: "Con thấy người này... cũng được."
Dược Vương không an lòng, lại nói: "Diệp Phong sau này chắc chắn sẽ thành Gia Chủ Diệp Gia, khó mà đến nhà ta ở rể. Nếu mà hai con nên vợ nên chồng, lại mỗi người một nơi hiếm khi mới gặp, như vậy sao mà thỏa đáng."
Chỉ nghe trong nhà buồn bã thở dài một tiếng:
"Không thường gặp mặt, đôi khi lại là chuyện tốt."
...
Hôm sau, Mộc Nhiên vừa dứt cơn say, mở mắt ra thì mặt trời cũng đã lên cao.
Mở cửa ra, chưa đi được mấy bước thì hắn đã gặp Dược Vương trong vườn.
Mộc Nhiên cung kính hành lễ: "Hôm qua có nhiều mạo phạm, mong tiền bối thứ lỗi."
Dược Vương quay qua nhìn hắn một chút, rồi hỏi: "Ngươi thật lòng muốn lấy con gái của ta?"
"Chuyện quan trọng cả đời người, không suy nghĩ kỹ một chút sao?"
Mộc Nhiên vất vả cả ngày, đương nhiên không phải đùa giỡn, nghe vậy chỉ mỉm cười nói: "Vãn bối năm nay đã ngoài hai mươi, cũng nên yên bề gia thất. Nếu như lệnh ái không chê, tình nguyện nên duyên vợ chồng, ta nguyện chăm sóc bảo ban nàng ấy cho đến hết đời."
Dược Vương gật đầu: "Hi vọng sau khi gặp nó, ngươi vẫn còn nói được như vậy."
"Đi theo ta."
Mộc Nhiên nhìn theo bóng lưng của Dược Vương, thầm nghĩ chẳng lẽ con gái lão bề ngoài xấu xí đến mức không dám gặp người, hay là trời sinh dị tật dị hình... Dù sao cũng không thể nào đáng sợ hơn một con yêu quái như hắn được.
Dược Vương dẫn Mộc Nhiên đi đến một căn biệt viện tràn ngập mùi thuốc, bốn bề hoa hoa thảo thảo, nhà tranh tường gỗ, dây leo quấn đầy, tựa như nơi chốn thanh tu của bậc thế ngoại cao nhân nào đấy.
"Ngươi tốt nhất nên chú ý thái độ, nếu như chọc giận con gái ta, hừ hừ!"
"Dược Vương yên tâm."
Mộc Nhiên một mình đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là rèm sa mạn ngọc, giá thuốc chất đầy, lại được sắp xếp trật tự gọn gàng. Màu sắc tổng thể của các vật dụng trong phòng đều được đặt để rất hài hòa, thuận mắt.
Sau bức rèm, một bóng lưng hương diễm mơ hồ thoáng hiện, nhìn sơ một cái đã để Mộc Nhiên hai mắt tỏa sáng.
Thiếu nữ hơi nghiêng đầu qua, dù là ngược sáng không thấy rõ gương mặt, nhưng từ đường nét đến xem cũng là một nữ nhân đoan trang, mắt to, mũi cao, mái tóc đen dài...
"Tại hạ Diệp Phong, không biết cô nương xưng hô thế nào?"
Sau bức rèm truyền tới giọng nói trong trẻo, ngại ngùng: "Ta họ Lục, tên Yên Nhiên."
"Có quá đáng lắm không khi ta muốn được bước qua tấm rèm. Ta muốn nhìn cảnh sắc vườn thuốc bên kia." Mộc Nhiên nói.
Lục Yên Nhiên ngồi bên bậc thềm, đầu hơi cúi, hai bàn tay miết chặt mép váy. Mộc Nhiên hỏi mà chẳng nghe thấy nàng đáp lời, chỉ thấy nàng khe khẽ gật đầu, xem như mập mờ cho ra đáp án.
Bước qua rèm ngọc, dược hương theo gió xông vào khoan mũi, mang đến cảm giác thư thái. Trước mắt là cả cánh đồng trồng thuốc bạt ngàn một màu xanh, nối thẳng đến đường chân trời phía xa xa. Ánh nắng phủ xuống, lại càng thêm phần rực rỡ.
Sau một hồi im ắng, Lục Yên Nhiên nhìn lên, phát hiện Mộc Nhiên nào có nhìn vườn thuốc như lời đã nói, ánh mắt kia từ đầu đến cuối rũ xuống quan sát nàng không chịu dời đi.
Lục Yên Nhiên tuy không tính là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, lại có một nét đẹp rất gần gũi, tự nhiên, vừa dịu dàng vừa êm ái. Chỉ là trên đường nét mỹ miều đó có một vết bớt đỏ rực như máu, che đi hết non nửa gương mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Yên Nhiên e thẹn quay đi.
"Công tử... Người nói bước qua rèm để nhìn cảnh sắc vườn thuốc bên này, cớ gì cứ nhìn tiểu nữ chằm chằm."
"Ta không thể nhìn nàng sao?" Mộc Nhiên tỏ ra cẩn thận.
"Ta chỉ ngại mình xấu xí, làm mất nhã hứng của công tử." Lục Yên Nhiên cúi đầu nói.
"Ta cảm thấy vết bớt ấy lại khiến vẻ ngoài của nàng trở nên rất đặc biệt, dù sao cũng không hề xấu." Mộc Nhiên bước đến ngồi ở bên cạnh cách nàng không xa, nhưng đã thôi không nhìn nàng nữa, sợ mình phi lễ.
Lục Yên Nhiên quay qua, đã thấy Mộc Nhiên đưa mắt đi nhìn chân trời phía xa xa, chỉ để lại một phần gương mặt góc cạnh và non nửa tấm lưng vững trải. Ánh nắng chiếu xuống bộ áo trắng, gió phất phơ qua làn tóc đen dài, nàng cảm thấy thiếu niên trước mắt thật đẹp.
"Công tử..."
"Gọi ta là Diệp Phong đi, kêu công tử quá xa lạ rồi."
Lục Yên Nhiên cười: "Nhưng chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu."
"Nếu nàng không ghét. Về sau chúng ta còn có thể gặp nhau rất nhiều lần, cho dù là xuân, hạ, thu, đông..."
Mộc Nhiên quay đầu qua, cười rạng rỡ: "Ta đều sẽ dành thời gian để ở bên cạnh nàng."
Lục Yên Nhiên nhìn Mộc Nhiên chằm chằm: "Chàng thật sự thích ta sao?"
Mộc Nhiên trả lời ngay: "Thích chứ."
Lục Yên Nhiên chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười không nói. Cũng chẳng biết là tâm ý của nàng thế nào.
"Ta trước đây có đọc qua một số sách y, nhưng mà không được chỉ dạy đàng hoàng. Nghe nói nàng từ nhỏ tinh thông y thuật, lại biết trồng thuốc, luyện đan. Ta hôm nay nhất định phải mặt dày mà thỉnh giáo một phen."
Lục Yên Nhiên nghe vậy thì kinh ngạc lắm, bởi lẽ nàng cứ nghĩ người như Mộc Nhiên hẳn là phải dùng hết thời gian chú tâm vào việc luyện võ, nếu không làm sao tinh thông nhiều loại võ học lợi hại như thế.
"Y thuật không phải ngày một ngày hai mà học được, chỉ sợ chàng nhàm chán."
"Ở bên cạnh nàng, cho dù chỉ là ngồi thẩn thờ nhìn nhau thì ta cũng không biết chán."
Đổi lại cô nương bình thường trực diện một đống lời lẽ t·ấn c·ông như vậy sớm đã bối rối, Lục Yên Nhiên vẫn chỉ duy trì nét cười điềm đạm, hữu lễ.
Thấy Mộc Nhiên không giống như đang nói chơi, Lục Yên Nhiên lấy ra một quyển sách nhỏ.
"Đây là Bách Thảo Phổ, khi nào chàng nhớ hết cây thuốc bên trong thì ta sẽ dạy chàng thứ khác."
Mộc Nhiên biết tiểu cô nương này muốn kiểm tra trình độ của mình, chỉ cười: "Quyển sách này rất nổi tiếng, do Dược Vương đời thứ nhất tự tay biên soạn, sau đó được đời sau sửa đổi tinh chỉnh mấy lần. Ta đã từng đọc qua, các loại cây thuốc bên trong cũng thuộc hết."
"Yên Nhiên, ta hôm nay muốn thỉnh giáo nàng vấn đề liên quan đến kinh mạch và các khí quan bên trong cơ thể. Thật ra luyện võ và y thuật không thể tách rời, nhất là luyện võ càng về sau thì càng phải hiểu rõ thân thể của mình. Cho nên ta thật không phải nói chơi, muốn được nàng chỉ rõ để sau này đỡ tự luyện công hại mình."
Lục Yên Nhiên nhìn Mộc Nhiên nghiêm túc ham học như vậy, không khỏi cười trêu: "Cho nên chàng đến Dược Vương Cốc ở rể, thật ra là để được dạy học miễn phí hay sao?"
Mộc Nhiên bị nói đến không biết giải thích ra sao, chỉ có thể ngượng ngùng cười: "Đến Dược Vương Cốc ở rể, đương nhiên chuyện chính là cưới được nàng làm vợ. Học y chỉ là thuận tiện mà thôi..."
"Nếu không... Ta cũng không tìm được lý do nào khác để mỗi ngày đều có thể đến gặp nàng."
Lục Yên Nhiên vẫn giữ nét cười e lệ: "Chàng miệng lưỡi ngọt ngào như vậy, hẳn là trước đó đã lừa gạt không ít cô nương nhà lành."
Mộc Nhiên bày ra dáng vẻ vô tội: "Con người ta thật thà như vậy, không bị người khác lừa gạt thì may lắm rồi."