Hai lòng bàn tay âm dương nhị khí chạm nhau, phút chốc hòa lẫn hóa thành một bức sóng vô hình bao quanh thân thể.
Trong trạng thái Ngọc Định, toàn thân không thể nhúc nhích, nội khí hóa cương tràn ra da thịt tạo thành một lớp giáp bảo vệ, phản chấn lại nội khí ngoại lai. Mà Âm Dương Tỏa lại có công dụng hấp thụ dòng nội khí bên ngoài hóa thành năng lượng dự trữ cho chiêu thức tiếp theo (không thể chuyển thành nội khí của mình, không dùng hết ngay sẽ bị phản phệ).
Hai chiêu thức này như hóa thành một vòng tuần hoàn hỗ trợ cho nhau, thông thường thì Mộc Nhiên trong trạng thái này có thể đứng yên cho người ta đánh cả buổi mà vẫn vô sự.
Chỉ là hiện tại, thốn quá...
Kiếm khí nhọn hoắc từng mũi từng mũi đâm vào cơ thể, cảm giác tựa như kim châm. Cho dù hai môn võ công đã chặn được phần lớn sát thương, tránh được cảnh thân thể b·ị đ·âm thành cái rỗ, nhưng lại khó mà chặn được cơn đau xác thịt cho hắn.
Sau năm hơi thở, Quân Ngọc sắc mặt trắng bệch buông kiếm xuống, chân cũng sắp đứng không vững vàng. Thế mà hắn lại cười thỏa chí lắm.
"Xem ra hôm nay người đánh bại ngươi không phải là ta, đợi khi khác vậy..."
Mộc Nhiên giải công, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn Quân Ngọc loạng choạng đi xuống mà trong bụng dở khóc dở cười. Cái miệng hại cái thân rồi...
Đám thanh niên dưới đài dường như cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Có thể Mộc Nhiên võ công cao hơn bọn họ là thật, nhưng lượng nội khí chắc chắn không thể nào sánh bằng tất cả mọi người ở đây. Chỉ cần lần lượt có người lên đài ném đại chiêu ra để bắt hắn so nội khí, sớm muộn gì cũng có lúc hắn kiệt lực.
Lúc này Mộc Nhiên ở trên đài, dù nội khí trong người vẫn còn non nửa, nhưng lại giả ra dáng vẻ mệt mỏi quá độ. Có người thấy vậy không nhịn được, bèn nhảy lên trên đài: "Diệp Phong, ngươi ăn nói ngông cuồng, hôm nay để ta dạy cho ngươi một bài học đi."
"Tới đúng lúc lắm."
Mộc Nhiên đạp Vô Ảnh Bộ giống như ánh chớp xuất hiện trước mặt người kia, bàn tay nắm lấy bàn tay, ánh mắt thân tình tha thiết: "Mượn nội khí của ngươi dùng một chút."
Người kia chỉ thấy toàn thân t·ê l·iệt, mà bàn tay Mộc Nhiên như có một khối nam châm cường hoành từng chút hút đi nội khí trong người hắn ra. Đến lúc toàn thân người này mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch thì Mộc Nhiên mới nắm cổ áo hắn ném xuống như rác.
"Người tiếp theo!"
Sau khi khiêu chiến trở về, Mộc Nhiên bế quan ròng rã gần một năm trời để lĩnh ngộ các loại võ học. Mà thành quả đáng kể nhất chính là Âm Dương Quyết, thứ nội công tâm pháp kết hợp từ hai bản nội công khác. Một cái chí âm một cái chí dương nắm hai đầu lưỡng cực chậm rãi nối thành một vòng tuần hoàn.
Môn nội công này thậm chí không kém Tàng Long Kinh bao nhiêu, mà quan trọng là có thể cùng lúc tu luyện. Chân khí hóa long, sau đó lại phân ra âm long, dương long. Môn nội công này chẳng những có thể điều hòa âm dương, mau lành thương thế, mà còn có thể ảnh hưởng đến các loại nội khí trong thiên hạ, chỉ cần dính vào khái niệm âm dương đều sẽ bị nó áp chế. Tỷ như các môn như Hàn Băng Chân Khí, Liệt Hỏa Chân Kinh gì đó.
Cùng cực hấp công, nghịch cực tản công, diệu dụng vô tận.
Hôm nay người được mời đến đây ai cũng thân phận cao quý, thực lực cao cường, bình thường ở nhà, ngoài ngỏ đều được mọi người tôn sùng hết mực. Hiếm ai mà nhịn được lời lẽ khiêu khích tự đại của Mộc Nhiên. Hắn láo như vậy, không thiếu người muốn nhảy lên cho hắn một bài học.
Chỉ là có người vừa mới nhảy lên, ngay cả tên tuổi cũng chưa kịp báo thì đã bị một phát Thăng Long Bá Quyền hung hãn đánh cho bay ngược xuống đài. Mộc Nhiên chậm rãi thu tay lại, ngoài mặt vẫn cố diễn vẻ kiêu ngạo nhưng trong thâm tâm rất ngại ngùng. Không phải là hắn gấp gáp ra tay, vấn đề là nội khí mà Âm Dương Quyết vừa hút được không thể để lâu, cần phát tiết càng sớm càng tốt.
Vị huynh đệ xấu số à, ta chỉ có thể âm thầm xin lỗi ngươi. Hôm nay ta buộc phải đóng vai ác mới lấy được vợ!
Mộc Nhiên đứng ở trên đài, phủi phủi tay, vờ ra vẻ thiếu kiên nhẫn nói: "Như thế này quá mất thời gian, dù sao kết quả đều như thế, hay là tất cả cùng lên đi."
Dưới đài mọi người còn đang lưỡng lự xem có nên thừa lúc Mộc Nhiên khốn khó mà lên đài hay không, dù sao chuyện này thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Sau khi nghe được lời ấy, ai cũng tức giận.
"Diệp Phong, có phải ngươi quá đề cao mình rồi hay không?"
"Bọn ta không muốn khi dễ người yếu thế, ngươi lại tự cho là mình vô địch rồi?"
Ngay cả Quân Ngọc cũng không nhịn được quay qua hỏi Độc Cô Thành: "Hắn trước giờ luôn như vậy sao?"
Độc Cô Thành nghiền ngẫm một lúc nói: "Chắc mới đây thôi, nếu không thì hắn sống được đến hiện tại đúng là kỳ tích."
Quân Ngọc gật đầu: "Ta nghe qua cũng muốn đập c·hết hắn, tên này miệng quá tiện."
Hai người đều ăn ý không có lên đài.
Mà những người còn lại hỏa khí bốc lên, quyết liệt xông tới muốn nện cho kẻ ngông cuồng kia một trận, cho dù là trọng tài cũng không dám đứng ra ngăn cản. Mấy chục gã cao thủ Tuyệt Đỉnh thì ai mà cản nổi.
"Diệp Phong, xem chưởng!"
"Diệp Phong, ăn ta một quyền!"
"Xem côn!"
Mộc Nhiên ngửa mặt lên, trong mắt bắn ra chiến ý dạt dào, hai dòng nội khí ở hai bên hóa thành âm dương song long giơ nanh múa vuốt, thế như muốn thoát biển trùng thiên.
"Tới đây, dưới Tông Sư, bao nhiêu người tới cũng vậy thôi!"
Mộc Nhiên hai tay bắt lấy hai người, đạp Vô Ảnh Bộ không ngừng né tránh đao quang kiếm ảnh. Hai người bị hắn kéo theo, toàn thân tê cứng, nội khí trong cơ thể không ngừng bị rút đi, chỉ một phút sau sắc mặt đã trắng bệch, hữu khí vô lực bị ném sang bên.
Hút xong hai người, nội khí dâng trào, Mộc Nhiên lại tung ra mấy phát Thăng Long Bá Quyền. Long ảnh càn quét lôi đài, liên tiếp đánh mấy người rơi xuống.
"C·hết tiệt, tên Diệp Phong ấy luyện công phu quá tà môn, mọi người cẩn thận đừng để bị hắn bắt lấy!" Người nọ vừa mới hô lên bỗng nhiên cảm thấy mềm mại ấm áp, bàn tay không biết lúc nào đã bị k·ẻ g·ian nắm chặt.
"Huynh đệ, lo cho mình trước đã."
Sau đó người nọ lại bị hút khô, ném xuống đài.
Môn công phu này của Mộc Nhiên chỉ hút đi nội khí, không ảnh hưởng đến công lực nguyên bản của người khác. Sau mười ngày nửa tháng tịnh dưỡng, nguyên khí tuần hoàn sinh sôi không dứt, nội khí sẽ lại lần nữa dồi dào như cũ.
Cho nên khi nhìn thấy hết con ông này cháu ông nọ bị hút đến mặt mày trắng bệch ném xuống đài, mấy lão già quan chiến cũng không đứng ra ngăn cản. Huống hồ lớp trẻ hiếu động như thế, muốn cản cũng khó.
"Diệp Phong, giỏi thì ăn ta một quyền!"
Sau tiếng hét, quyền ảnh to lớn bay thẳng đến trước mặt, đánh Mộc Nhiên lui lại mấy bước mới ổn định được thân hình.
"Nắm tay một chút, không cho thì thôi." Mộc Nhiên cười khổ, gặp phải dân luyện ngoại công sức lực dồi dào thì hắn cũng bắt không nổi, chưa kịp hút đã b·ị đ·ánh bay.
"Hầu Minh Hạo của Thần Quyền Môn, xin lãnh giáo!" Người nọ đấm trúng Mộc Nhiên một phát mới báo danh ra, sau đó hùng hổ lao tới, chuyện này giống như đã thành một loại ăn ý vô hình.
"Tới, tới, tới, ai cũng có phần!"
Hầu Minh Hạo đấm tới, quyền quyền đều cương mãnh dị thường, thế nhưng chỉ như đánh vào mây khói, quyền kình đều bị Mộc Nhiên dẫn đi nơi khác. Đôi khi nắm đấm của y còn được dẫn vào giữa mặt người khác, đôi khi là kéo xuống đũng quần người ta, để Hầu Minh Hạo ức chế không thôi.
"Diệp Phong, ngươi còn có bao nhiêu tà công?"
Mộc Nhiên cười một tiếng, Kinh Phong Quyền đập thẳng vào mặt, sau đó xoay người đá một cước cho Hầu Minh Hạo rớt xuống lôi đài. Cho chừa cái tật đang đánh nhau mà cứ thích thoại nhiều.
Dược Vương cùng mấy lão khách quý nhìn trên lôi đài loạn thành một mảnh, nhất thời không biết nói sao cho phải.
Có người hỏi Dược Vương: "Lão mà để như vậy nữa, còn biết kén rễ thế nào?"
Dược Vương cười cười: "Thắng thua không quan trọng, để bọn nhỏ đánh vui vẻ đi. Những lúc hỗn loạn thế này, nhìn phẩm tính con người rõ nhất."
Nói đoạn, Dược Vương chỉ chỉ Độc Cô Thành và Quân Ngọc bắt ghế ngồi trong góc, đang lẳng lặng xem trò vui: "Thấy không, bọn trẻ bên kia tâm tịnh như nước."
Sau đó Dược Vương lại chỉ Hầu Minh Hạo và mấy gã thiếu niên khác: "Lại nhìn, mấy đứa trẻ này tâm hơn thua rất mạnh, rớt xuống lôi đài rồi mà vẫn leo lên."
Khi nhìn đến Mộc Nhiên, lão chỉ lắc đầu: "Ta không biết nên đánh giá gã này thế nào nữa. Từ nãy đến giờ đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp các loại, ít gì cũng đã xuất ra cả mấy chục chiêu thức, mỗi chiêu đều thành thạo điêu luyện. Như thế hai chữ thiên tài đâu đủ để hình dung, rõ là yêu quái đội lớp người!"
"Dược Vương Cốc của ta nhỏ bé, không biết có chứa nổi yêu quái này không?"
Nghe vậy, mấy vị khách quý đều cười lên ha hả.
Mộc Nhiên cảm thấy cũng vừa tới lúc, dùng hết nội khí còn lại trong cơ thể đập mạnh một cái xuống đất, đánh ra Toàn Phong Long Quyển! Khí kình hóa thành một cơn gió xoáy cuồng bạo tung ra bốn phía, hơn ba mươi mấy người bất ngờ không kịp trở tay bị thổi ra lôi đài. Sau đó còn có một đợt long ảnh quét qua, ai chưa rơi xuống đều b·ị đ·ánh xuống.
Mọi người hăng máu còn định leo lên đánh tiếp, đã thấy Mộc Nhiên tay cầm cờ trắng đầu hàng: "Các vị, ta ban nãy không được tỉnh táo, mấy câu kia mọi người coi như ta đang nói sảng là được."
Ở dưới đài không biết ai kêu một tiếng "Đánh hắn!" Sau đó Mộc Nhiên liền dở khóc dở cười nhìn đống quyền quang cước ảnh tràn tới. Hơn hai mươi mấy người đều không nhịn được chạy lên cho hắn một cước.