Trong góc có một thiếu niên khoanh tay mà đứng, mặc áo banh cúc hở ngực, lộ ra làn da màu đồng cổ chi chít vết sẹo. Hai tròng mắt y đỏ rực như dã thú, tóc lại trắng xóa, cười lên lộ ra răng nanh nhọn hoắc. Người này không phải ai khác mà chính là Ngũ Đường Chủ của Thiên Hạ Hội - Bạch Mi Tà Hổ - Vũ Canh.
Vũ Canh hiên ngang đi tới trước mặt Mộc Nhiên, dáng vẻ trêu tức nói: "Sao vậy, hình như ngươi không hoan nghênh ta?"
Mộc Nhiên dở khóc dở cười: "Sao ngươi cũng đến đây?"
Vũ Canh thở dài, nhún vai, dường như cũng rất bất đắc dĩ, nói: "Là lệnh của Long Đầu."
"Ngài ấy bảo ta đến đây thử thách ngươi một chút, xem trình độ của ngươi thế nào."
Nếu như bản thân không phải vừa là Long Đầu vừa là Diệp Phong, Mộc Nhiên cũng tin lời Vũ Canh nói rồi. Tên này ngoài có năng khiếu đánh nhau thì còn có khiếu làm diễn viên nữa, láo cá lắm!
"Ngươi là Tông Sư, ta là Tuyệt Đỉnh sao mà đánh lại."
"Yên tâm, ta cũng không khi dễ ngươi. Hôm nay ta không đem A Bạch theo, coi như chiến lực giảm xuống phân nửa rồi." Vũ Canh vỗ vai Mộc Nhiên mấy cái, cười nói, động tác này sao mà quen thuộc.
Mộc Nhiên cười gượng. Ngươi đem A Bạch theo thì cái hội này giải tán luôn được rồi, không cần đấu nữa. Phải biết A Bạch là yêu thú có đạo hạnh sáu mươi năm, lại là Hổ Trắng Huyền Bảng. Vũ Canh và A Bạch hợp công thì hai Tông Sư mới mong cản nổi.
"Diệp Phong, đừng thấy khó mà nản chí. Các Đường Chủ chúng ta hồi mới vào Thiên Hạ Hội đều phải trải qua thật nhiều thử thách cam go. Nhớ lúc ấy ta vừa lên Đường Chủ cũng phải đơn độc đánh bại ba tên cao thủ Tuyệt Đỉnh mới có thể được Long Đầu và các huynh đệ chấp nhận."
Mộc Nhiên đã không có gì để nói, cảm giác giống như luật nhân quả đập thẳng vào mặt. Hắn không thể nào đánh thắng Vũ Canh, cho nên chỉ có thể nghĩ cách.
"Hóa ra Long Đầu ý tứ chính là như vậy."
Lần này đến phiên Vũ Canh đơ ra: "Ngươi nói gì?"
Mộc Nhiên lại nói: "Long Đầu bảo ta hôm nay phải cưới được con gái Dược Vương, lại bảo ngươi đứng ra ngăn cản. Xem ra nếu như lần này ta không qua được ải này thì nhiệm vụ cưới con gái Dược Vương sẽ giao lại cho ngươi. Dù sao ngày ấy đã nói đây là nhiệm vụ bắt buộc."
Vũ Canh: "Giỡn quài, thật hả?"
Mộc Nhiên trợn mắt: "Lệnh của Long Đầu, ta ăn gan cọp hay sao mà dám bịa đặt."
Vũ Canh trầm mặt, vốn muốn đến đây bắt nạt người mới một trận cho thêm niềm vui thú, sẵn tiện xem rốt cuộc Hổ Thiếu hư hư thật thật này là dạng nhân tài ra sao. Nhưng mà nếu phải cưới con gái Dược Vương... Vậy thì vụ làm ăn này quá thua lỗ rồi. Bản thân đang tuổi ăn tuổi lớn, sống tự do tự tại, sao phải cưới vợ?!
Linh hồn của ta là thuộc về rừng rậm, thuộc về bầu trời, đừng hòng có nữ nhân nào quấy bẩn, vây khốn được!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vũ Canh bỗng méo mó, khó coi. Mộc Nhiên lo lắng hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Tự nhiên ta thấy đau bụng quá, chắc phải đi trước."
"Còn nhiệm vụ của Long Đầu thì sao?"
"Ầy, khi khác cũng được, khi khác cũng được..."
Mộc Nhiên nhìn Vũ Canh sắc mặt tái xanh, ôm bụng chạy vội ra ngoài, không biết còn tưởng là hắn đột nhiên phát bệnh gì thật.
"Hừ, non lắm."
...
Chẳng bao lâu sau đó, Dược Vương đứng ra tuyên bố hội võ kén rễ bắt đầu. Quy tắc chính là từng người bước lên võ đài tiến hành đối chiến, Dược Vương sẽ lựa người phù hợp với tiêu chuẩn nhất để chọn làm con rể. Cơ mà tiêu chuẩn của lão thế nào thì không ai biết.
Mộc Nhiên việc nhân nghĩa không nhường ai, lập tức nhảy lên đài. Không chỉ mình hắn có suy nghĩ này, hai người khác cũng cùng lúc nhảy lên.
Thấy vậy Mộc Nhiên cười một tiếng, xoay người lộn nhào trên không trung, nội khí hóa thành hư ảnh hai con thanh long giơ nanh múa vuốt cắn tới, đánh hai người kia trở tay không kịp, rơi ngược xuống dưới. Mộc Nhiên toàn thân áo trắng tiêu sái tiếp đất, phẩy quạt, đứng nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn xuống toàn thể thanh niên bên dưới.
Quả nhiên không thấy Vũ Canh trong hàng, Mộc Nhiên yên tâm, khí thế hùng hồn tuyên bố: "Bên dưới không thiếu bại tướng dưới tay ta, hôm nay Diệp mỗ cho các ngươi cơ hội phục thù. Ai đến cũng tiếp!"
Độc Cô Thành và Quân Ngọc còn chưa lên, đã có người không nhịn được: "Tiểu tử càn rỡ, mau xuống cho ta!"
Người kia nhảy lên, còn chưa kịp báo tên. Mộc Nhiên đã vung cho một phát Thăng Long Bá Quyền vào mặt, rơi ngược xuống đài, thật lâu cũng chưa thấy đứng lên.
Mộc Nhiên đánh xong, chậm rãi thu quyền:
"Bên dưới Tông Sư, ta đã vô địch."
"Nếu ai không phục, có thể đến chiến!"
Để nắm chắc thắng được hội võ kén rễ lần này, Mộc Nhiên không còn cách nào khác ngoài giả bộ cường thế bá đạo. Hôm nay ngoại trừ hắn, ai cũng đừng hòng bước lên lôi đài diễu võ giương oai.
Nếu không chắc có thể làm lựa chọn tốt nhất, vậy chỉ có thể biến mình thành lựa chọn duy nhất.
Dược Vương là lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Nhiên, trước đây chỉ loáng thoáng nghe qua danh tiếng của hắn bên ngoài: "Đứa trẻ này cũng gan dạ lắm."
Sư đệ của Trường Mi đạo trưởng nghe vậy vuốt râu: "Lần trước hắn đến Bạch Vân Quan chúng ta, thái độ còn rất khiêm tốn, lễ phép. Lần này xem ra là diễn trò cho Dược Vương xem."
Trưởng lão bên phía Sơn Hà Môn lại không cho là vậy: "Mọi người có thể không rõ, Diệp Phong này từ khi xuất đạo đã càn quấy như thế. Trước đó còn đòi đánh rơi bảng hiệu của bổn môn."
Có người nói: "Vô địch dưới Tông Sư, câu này cũng quá ngông cuồng rồi. Dù là ta năm đó tuổi trẻ cũng không dám nói như vậy."
Sau đó liền bị người bên cạnh cười mắng: "Ngươi lúc trẻ mà dám nói ra lời ấy, thì sớm đã bị đ·ánh c·hết. Người ta dám nói là bởi vì có thực lực, nếu không một lát b·ị đ·ánh xuống đài chẳng phải sẽ rất mất mặt xấu hổ hay sao?"
Dược Vương vuốt râu cười: "Thú vị, thú vị."
...
Độc Cô Thành một thân thanh sam, cầm theo cổ kiếm bước lên đài, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có: "Diệp Phong, trong thế hệ trẻ tuổi, chỉ có ngươi xứng tiếp một chiêu này của ta."
Nói đoạn, Độc Cô Thành đặt bàn tay lên chuôi kiếm, tức thì một cỗ khí thế vô hình lan ra bốn phía, giống như một con sóng lớn đập thẳng vào mặt mỗi người, mang theo cảm giác xé rách hết thảy.
Kiếm Ý!
Độc Cô Thành rút kiếm ra, chém xuống, nội khí giống như hóa thành một dòng sông lớn chảy ngược, lại như hóa thành mũi kiếm, nghiền vỡ chém nát mọi thứ trên đường nó đi qua. Một kiếm này là Lưu Thủy Hoành Không, chiêu thức uy mãnh bá đạo nhất trong Đại Hà Kiếm Quyết, lại mang theo kiếm ý, uy lực mạnh hơn bình thường đến ba phần.
Mộc Nhiên chỉ nhìn sơ một cái, trong lòng đã run rẩy, biết chuyến này chính mình có khả năng cao là sẽ lật thuyền. Độc Cô Thành một kiếm này rút ra toàn bộ nội khí, uy thế kia khó mà trực diện đối đầu, rõ ràng chính là muốn dựa vào số lượng nội khí mà chèn ép đối thủ.
Chơi nhau à...
Cũng may là một năm qua mình không có rảnh rỗi.
Mộc Nhiên hai chân đứng tấn, toàn thân khí thế bốc lên, áo trắng phần phật, tóc đen bay múa. Hai cánh tay đưa về phía trước, nội khí kinh hoàng giống như sóng lớn tuôn ra.
Phiên Hải Kình!
Mọi người dưới đài như bị ảo giác, nhìn thấy một con giao long trắng ngần mở ra miệng lớn hung ác đâm đầu thẳng vào dòng nước cuồn cuộn. Sau đó khí lãng văng ra bốn phương tám hướng, cả Mộc Nhiên và Độc Cô Thành đều không nhịn được loạng choạng lui lại, quần áo xốc xếch, mà khán giả dưới đài cũng được một phen đầu bù tóc rối.
Trên đài cao, mấy vị khách quý quan chiến thấy hai người đánh nhau cũng không khỏi chậc lưỡi. Dược Vương lại cười lên ha hả: "Tốt, tốt, đánh rất tốt."
Độc Cô Thành đánh xong một chiêu liền thu kiếm vào vỏ, bởi lẽ trong người hắn cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu nội khí, thắng thua đã định.
Mộc Nhiên biết thế mà còn cố tình hỏi: "Đánh nữa không?"
Độc Cô Thành chỉ cười: "Xem ra người đánh bại ngươi hôm nay không phải ta. Hẹn khi khác vậy." Nói rồi y liền xoay người bước xuống lôi đài.
Mộc Nhiên thầm mắng một tiếng: "Quả nhiên là thằng khứa này cố ý!"
Độc Cô Thành vừa xuống, Quân Ngọc tiếp bước đi lên. Mộc Nhiên rõ ràng nhìn thấy hai tên này lúc đi qua nhau còn dùng ánh mắt giao lưu, không biết từ lúc nào mà thân đến thế.
Quân Ngọc bước lên: "Ta cũng có một chiêu muốn tặng cho ngươi.
"Thiên hạ khi nhắc đến Bạch Vân Quan ta chỉ nhớ đến Đại Phong Vân Thủ và Cửu Thiên Đạp Vân Bộ, nhưng hôm nay ta muốn cho ngươi thấy... Luận về kiếm pháp, Bạch Vân Quan ta cũng không thua bất luận kẻ nào."
"Hành Vân Kiếm Pháp là do tổ sư Bạch Vân Quan cùng với hai vị Kiếm Thánh dùng cả đời cảm ngộ viết ra. Trong đó chỉ có người tu luyện đến tinh thâm mới có thể lĩnh ngộ được ba thức sát chiêu, lần lượt là Vô Ảnh Kiếm Ca, Vô Lượng Kiếm Khí và Vô Ngã Kiếm Hình."
"Tuy chỉ có Tông Sư mới có thể dùng ra hết uy lực của ba chiêu kiếm này, nhưng mà ta hôm nay cũng có thể miễn cưỡng bắt chước một chút."
Nói đoạn, Quân Ngọc đưa kiếm hời hợt đâm thẳng về phía trước một cái.
Trong mắt của Mộc Nhiên chỉ thấy đếm không hết kiếm khí từ lưỡi kiếm tuôn ra nhắm thẳng về phía mình mà lao tới, tràng cảnh kia thật sự không giống kiếm thuật, ngược lại giống trực diện với họng súng sáu nòng nhiều hơn.
Mấy thằng khốn này...
Mộc Nhiên hai chân dậm mạnh xuống đất, bày ra thế trung bình tấn, sau lưng mơ hồ hiện lên bóng núi uy nga xanh thẳm. Mà nội khí từ tâm mạch phân ra hai dòng, một chí âm chí nhu, một chí dương chí cương phân biệt di chuyển về phía hai lòng bàn tay.