Đại Yêu Quái

Chương 103: Dược Vương Cốc



Chương 103: Dược Vương Cốc

Sau trận chiến đó, Ưng Huyền rời khỏi Vụ Sơn, rời khỏi rừng Tịnh Minh, cũng chẳng biết bao giờ mới quay trở về, hoặc cũng có thể là không về nữa.

Đến cuối cùng Mộc Nhiên cũng không đưa cho Ưng Huyền bản hoàn chỉnh của Nghịch Mệnh Đại Pháp. Hắn biết rõ thứ này luyên lụy quá nhiều, tuyệt đối không phải là dạng pháp quyết cao cấp bình thường. Như cơ duyên của Ưng Huyền đã không hoàn toàn phụ thuộc vào thứ này, vậy liền không cần thiết vẽ vời cho thêm chuyện.

Mộc Nhiên im lặng nhìn v·ết t·hương lưu lại sau trận chiến, cần mất một đoạn thời gian để khôi phục. Điều này làm hắn thay đổi quyết định của mình, nếu như dung hợp Nguyên Long Bất Tử dược trước thì yêu thân của hắn sẽ có một lần chất biến, những v·ết t·hương thế này có thể hồi phục nhanh hơn, không ảnh hưởng đến tu luyện nữa.

Như Viên Cương, do thương thế chưa lành nên tu hành trì trệ, đến nay vẫn chưa thể độ kiếp được.

Vạn Biến Hồn thụ vẫn nên cẩn thận cắt ra nghiên cứu kỹ lưỡng rồi mới dung hợp, thế mới chắc chắn.

Ưng Huyền đi, để Mộc Nhiên càng thêm tò mò thế giới bên ngoài đặc sắc ra sao. Có lẽ sau khi độ kiếp hai lần nữa, hắn cũng phải đi ra ngoài để tìm kiếm thêm cơ duyên đột phá.

Huyết mạch quyết định cực hạn của một yêu quái, mà cực hạn của một yêu quái lại quyết định vận mệnh của nó.

Cỡ như Tề Thiên Đại Thánh còn bị Thiên Đình đè ép, đông như Nghịch Thiên Yêu Minh cũng bị Thiên Đình bãi bình. Mà thế giới này, có lẽ không chỉ có Thiên Đình đơn giản như vậy.

Mộc Nhiên nhớ tới trước đó ở Long Cung nghe qua Ma Pháp Chiến Thuyền, lòng càng thêm nặng.

...

Năm thứ mười chín, đầu năm.

Trong mật thất tu luyện của Diệp Gia, Mộc Nhiên mở mắt, trong hai tròng mắt bắn ra hai luồng âm dương nhị khí. Lòng bàn tay phải mở ra, nội khí nóng rực như lửa; Lòng bàn tay trái mở ra, nội khí lạnh giá như băng. Âm dương hòa hợp, thần công đại thành...

Đến lúc xuất quan rồi!

Hiện tại, sự phát triển của Diệp Gia đã đạt đến một trạng thái bảo hòa, các tộc lão cũng được phân công ai làm việc nấy, mọi chuyện diễn ra hết sức êm đẹp.



Diệp Gia ai cũng vì chuyện này mà cảm thấy vui mừng, duy chỉ có Mộc Nhiên sau khi xuất quan là không mấy hài lòng.

Thiên Hạ Hội lúc này đã nắm giữ rừng Tịnh Minh, ở ba quốc gia lân cận đều có sản nghiệp. Chín vị Đường Chủ ngoại trừ Hạ Bình và ba vị Đường Chủ gia nhập muộn là Quỷ Tửu - Sầu Thiên Thu, Đổ Thánh - Nhất Lệ Tiếu, Phích Lịch Tử - Lý Hỏa Vượng, toàn bộ đều đã chạm ngưỡng Tông Sư. Bao gồm Bá Đao - Phùng Tam Bảo, Độc Nhãn Ma Long - Trần Phi, Ngọc Diện Yêu Đao - Lã Bích Kiều, Bạch Mi Tà Hổ - Vũ Canh, Quái Y - Âu Dương Đức.

Diệp Gia nếu như chỉ phát triển đến thế, vậy thì quá lãng phí.

"A Cẩu, nghe nói Dược Vương Cốc mở hội luận võ kén rễ. Ngươi biết chuyện này không?" Mới sáng sớm, Mộc Nhiên đã gọi Quân Thường Tiếu đến hỏi. Hắn xuất quan sớm hơn dự kiến cũng là vì nghe Tố Cẩm nói tới chuyện này.

Quân Thường Tiếu đi theo Mộc Nhiên quyền lực càng lúc càng lớn, thậm chí còn nuôi một đám nhân lực ở bên ngoài chuyên phao tin, nghe ngóng. Không phải chuyện gì lão cũng biết, nhưng chuyện lớn như vậy hẳn là rõ ràng.

"Dạ thưa. Dược Vương Cốc quả thật có mở hội kén rễ, mời tất cả thanh niên từ ba mươi lăm tuổi trở xuống tham gia. Những người này đều được lựa chọn mời tới, chẳng nhưng yêu cầu võ công cao mà hậu trường phía sau cũng phải cứng rắn. Bởi vì thực chất ý nghĩa của lần kén rễ này là để Dược Vương Cốc tìm kiếm chỗ dựa."

Nói đến đây, Quân Thường Tiếu mỉm cười lấy lòng: "He he, từ khi gia tộc thành lập đến nay cũng mấy trăm năm, Dược Vương Cốc mở mấy lần kén rễ cũng không có mời Diệp Gia chúng ta lần nào. Năm nay nhờ phước của thiếu gia mà chúng ta cũng có được một tấm thiệp, bên trên còn chỉ định mời thiếu gia đến đó một phen. Thời điểm là một tháng sau."

"Chuyện này ngài không hỏi thì ta cũng định nói."

Mộc Nhiên cầm tấm thiệp mà Quân Thường Tiếu đưa tới, ngoại trừ thơm mùi thảo mộc thì chẳng có gì đặc biệt, trên giấy toàn chữ là chữ. Không có tính nhận dạng cao như tấm lệnh bài mà Cung Chủ Hồng Thường đưa cho hắn.

"Lão lui ra đi."

Quân Thường Tiếu vừa lui, Mộc Nhiên ra lệnh cho quỷ hồn bên cạnh một tiếng. Chỉ là sau đó nửa giờ, bên ngoài đã có người của khách điếm Vạn Xuân tới kính cẩn đưa cho hắn một phong thư, trong đó ghi lại tình hình sơ lược của Dược Vương Cốc trong vòng mấy chục năm gần đây.

Dược Vương Cốc này nằm trong mười thế lực hùng mạnh nhất Đại Lý, nhưng không phải nổi danh về thực lực hay võ học mà lại nổi danh về mảng quan hệ rộng, tài đại khí thô.

Quá nửa tiệm thuốc trong Đại Lý đều có quan hệ với Dược Vương Cốc. Đây là thế lực phát triển từ ngành y, chữa bệnh, trồng thuốc, buôn bán, đã có tuổi đời gần cả ngàn năm.

Nói ra thì mấy triều đại này cũng dài đến khó hiểu, hiếm có c·hiến t·ranh hay nội loạn, đây là điều mà trong lịch sử của thế giới hiện đại không có.

Dược Vương đời này chỉ có duy nhất một đứa con gái, lại vì thương vợ quá cố mà quyết chẳng sinh thêm đứa con nào nữa. Cho nên con của lão theo lẽ dĩ nhiên trở thành người thừa kế chức Dược Vương đời sau, trước đó gia tộc này cũng đã có tiền lệ như vậy.



Xem đến đây, Mộc Nhiên nghĩ thầm lần kén rể này sẽ có không ít người đến, mà hắn... cũng muốn đi. Diệp Gia chính là đang thiếu một mối quan hệ như vậy.

Nếu như có thể nắm được tài nguyên Dược Vương Cốc, thêm vào Thiên Hạ Hội làm chủ các ngành ăn chơi, thế lực của Mộc Nhiên sẽ phát triển càng thêm dễ dàng.

Đến lúc thế lực phía sau lớn rồi, Mộc Nhiên liền không cần phải sợ gì nữa mà gom góp võ học thiên hạ. Cho dù lộ ra hắn học lóm chiêu thức của các tông phái khắp giang hồ, cũng không ai dám đến cửa kiếm chuyện.

...

Dược Vương Cốc chiếm lĩnh riêng một mảnh núi rừng xanh tốt cách xa thành thị, xưng là thế ngoại đào viên cũng không ngoa.

Đi trên con đường lát sỏi, băng qua hẻm núi, cuối cùng Mộc Nhiên cũng đúng hẹn đến Dược Vương Cốc ngay ngày diễn ra hội kén rễ.

Thân thể này không có Lục Nhãn, không cách nào quan sát quỹ tích linh khí vận chuyển, nhưng nhìn nơi đây phong cảnh tú lệ, vạn vật tươi tốt, e là gần bên có linh mạch duy trì.

Trang viên uy nga khuất sau núi rừng xanh tốt, xây dựng theo phong cách phương đông truyền thống, vừa bước vào cửa liền có thể nghe được mùi thuốc dịu nhẹ thoang thoảng nơi chớp mũi, để tinh thần thư giản, sảng khoái.

"Chỗ này mà làm nơi nghỉ dưỡng thì tuyệt phải biết."

Mộc Nhiên giao thiệp mời rồi được người hầu dẫn vào bên trong. Lúc này giữa sân bày một đài diễn võ rộng lớn, bốn phía là từng dãy ghế ngồi. Riêng hướng đông lại có một dãy kiến trúc riêng biệt được xây lên dành cho khách quý, các vị lão nhân dẫn con em đến tham gia hội võ.

Dược Vương năm nay nghe nói đã ngoài năm mươi, nhưng vẻ ngoài quắc thước, thần sắc hồng hào, trên mặt chẳng hề lộ rõ một nếp nhăn nào. Dược Vương Cốc những năm này ngoài việc trồng thuốc trị bệnh, còn nghiên cứu đến mảng mỹ phẩm làm đẹp, lợi nhuận càng hơn lúc trước.

Bên cạnh Dược Vương ngồi mấy người, Mộc Nhiên nhớ mặt nhưng không nhớ tên, dẫu sao phàm là môn phái có tiếng trong giang hồ thì hắn đã đến nhà bái phỏng gần hết. Trong đó có người mặc trang phục tiêu biểu của Bạch Vân Quan, cũng có người mặc trang phục của Sơn Hà Môn.

Mộc Nhiên nhìn một vòng quả nhiên phát hiện cả Quân Ngọc và Độc Cô Thành đều có mặt nơi đây, đang yên lặng đứng ở một góc. Hai gã này kể ra đều là loại lầm lì ít nói, chẳng biết ấy là phong phạm cao thủ hay là do ở nhà nhiều đến mức tự kỷ nữa.



Mộc Nhiên bước tới bắt chuyện trước, Độc Cô Thành vẫn như mấy năm trước, bên ngoài khoác áo xanh, lưng đeo cổ kiếm, trên mặt toàn là nghiêm nghị cùng lãnh khốc. Nếu không phải Mộc Nhiên đã từng đánh y một trận nằm bẹp thì cũng chẳng dám đến bắt chuyện làm quen:

"Ngươi cũng có hứng thú với con gái Dược Vương sao? Ta nghe nói nàng ấy đích thị là một mỹ nữ, Dược Vương yêu quý đến nỗi trước nay không hề cho lộ diện trước người ngoài."

Độc Cô Thành quay đầu qua, vẫn là ánh mắt ấy, hệt như hơn một năm trước: "Ta đến đây là vì ngươi."

"Lần đó bại mà không rõ, ta trở về trong lòng vẫn canh cánh khó yên. Muốn tìm ngươi tái đấu một trận."

Mộc Nhiên bước tới vỗ vai hắn mấy cái, thân tình khích lệ: "Có chí khí, một lát ta đánh ngươi trước!"

Nói xong, Mộc Nhiên liền thấy thiếu niên Quân Ngọc đã đứng ngay bên cạnh mình. Quân Ngọc còn chưa mở miệng thì Mộc Nhiên đã biết hắn định nói gì:

"Ầy, ngươi cũng muốn đánh ta đúng không?"

"Yên tâm, ai cũng không thiếu phần."

Quân Ngọc không nhịn được nói: "Diệp Phong, ngươi đừng tưởng đánh bại ta được một lần là hay. Nay ta đã luyện được đến thức thứ năm trong Đại Phong Vân Thủ, mấy ngày trước cũng đánh bại sư bá Quân Nhạc để xuống núi. Lần này ngươi tất phải bại."

Mộc Nhiên nghe vậy thì cười, vỗ vỗ bờ vai Quân Ngọc: "Lợi hại thế nào, lên đài rồi mới khoe khoang đi."

"Ngươi nghĩ chỉ có một mình ngươi khổ luyện, một mình ngươi tiến bộ hay sao?"

Mộc Nhiên cảm thấy mình có thể khơi dậy tinh thần luyện võ của thế hệ trẻ thì rất vui mừng, có bọn họ đuổi theo thì con đường võ đạo của hắn mới không vô vị, tịch mịch.

Ây, hóa ra không có đối thủ chính là bi ai như vậy...

Hôm nay Mộc Nhiên đến đây với niềm tin chiến thắng tràn đầy, thử nghĩ xem trong độ tuổi từ ba mươi lăm trở xuống, ai có thể trở thành đối thủ của hắn được. Một năm trước Mộc Nhiên xông pha thiên hạ đã đánh bại không biết bao nhiêu tuổi trẻ tuấn kiệt, hôm nay nhìn khắp hội võ cũng chỉ là tàn binh bại tướng mà thôi.

Tuy tiêu chí chọn rể của Dược Vương Cốc không phải chỉ nhìn võ công ai lợi hại, mà còn xét cả tính cách lẫn gia thế phía sau. Nhưng nếu Mộc Nhiên một mình đánh bại hết tất cả tài tuấn ở đây, lại lo gì Dược Vương không gả con gái cho?

Mộc Nhiên vẫn luôn tự tin như thế, cho đến khi trực giác nhắc nhở có một con mắt từ đầu buổi đến giờ vẫn luôn khóa chặt mình. Mà khi Mộc Nhiên quay đầu nhìn lại thấy rõ bộ dáng của người kia, tự tin trong bụng cũng thoáng cái bay theo mây khói.

C·hết tiệt!

Sao tên này cũng đến?!