Đại Yêu Quái

Chương 102: Tái chiến đại bàng!



Chương 102: Tái chiến đại bàng!

Mộc Nhiên lần này có thể nói là đánh cho Ngộ Nan sinh ra ám ảnh tâm lý. Không chỉ y mà cả đám tăng nhân quan chiến cũng biểu thị không muốn cùng Mộc Nhiên giao đấu nữa.

Người khác cầu đánh nhanh thắng nhanh, Mộc Nhiên lại đánh nhây không tả nổi, một trận chiến mà đánh gần hai tiếng đồng hồ. Trâu bò đánh nhau kiểu ấy cũng phải mệt c·hết chứ đừng nói đến con người.

Tĩnh Đức thiền sư cũng không khỏi cảm thán: "Diệp thí chủ quả thật là tuổi trẻ dẻo dai."

Mộc Nhiên nghe vậy chỉ cười ha hả rồi về. Chuyến này đi ngao du giang hồ, hắn tổng cộng học được hơn một trăm môn võ công, trong đó có gần ba mươi môn có thể xếp vào tuyệt học. Đi một chuyến mà thu hoạch còn hơn Tàng Kinh Các Diệp Gia tích lũy mấy trăm năm. Quả thật là rất thỏa mãn.

Đầu tháng mười, Mộc Nhiên trở về Diệp Phủ, người trong gia tộc mới thở phào một hơi, còn dự định mở tiệc ăn mừng. Mộc Nhiên dù lòng chẳng hứng, cũng không ngăn cản thịnh tình của mọi người, chỉ là sau khi buổi tiệc vui vẻ kết thúc hắn lại tuyên bố mình sẽ bế quan một đoạn thời gian dài.

Đại Gia Trưởng nhìn các tộc lão, tự nhiên cảm giác chức vị Quyền Gia Chủ này mình sẽ còn phải làm thêm rất lâu nữa.

Năm thứ 19, rừng Tịnh Minh.

Mộc Nhiên đang ngủ say thì nghe ngoài động phủ có yêu uy quen thuộc tản ra, liền vội vàng ngoi lên xem thử. Động phủ này được xây dưới đáy hồ Tĩnh Nguyệt, dùng hơn triệu viên tiên ngọc kết thành trận pháp, linh khí hòa lẫn với tinh hoa nhật nguyệt có thể nói là dày đến khiến người ta hít thở không thông.

Chỉ là tu luyện bảy năm, đạo hạnh của Mộc Nhiên đã lên tới một trăm bảy mươi tám năm. Ấy còn là vì hắn còn chưa tìm đủ nguyên liệu để chuẩn bị cho quá trình đột phá đến ngàn năm nên cố ý hãm lại tốc độ mấy phần, nếu không có thể càng nhanh.

Tốc độ tu luyện như vậy Thiên Yêu bình thường cũng không sánh kịp.

Mộc Nhiên ngoi lên mặt nước, thân cao ba mét, cành lá xanh tốt như thúy ngọc.

Đại bàng Ưng Huyền lại lần nữa tìm đến, nhưng đã không còn huênh hoang. Bởi vì Viên Cương và Ngọc Ảnh đều có đạo hạnh cao hơn nó, huyết mạch cũng cao hơn.

"Chim thối, đến tìm ta có chuyện gì?" Không có một màn yêu uy v·a c·hạm, Mộc Nhiên chung quy là cảm thấy thiếu thiếu, không thoải mái.

Ưng Huyền vẫn ngẩng cao đầu, thân hình to lớn. Không hiểu nó tu luyện bằng cách nào mà đạo hạnh sau ngần ấy năm vẫn giữ được mức xê xích không nhiều với Mộc Nhiên, hẳn là có kỳ ngộ nào khác.

Nó nói: "Ta sắp phải đi đến nơi khác tìm kiếm cơ duyên đột phá. Nghĩ lại chỉ có ngươi là quen biết, nên đến tiễn biệt."

Mộc Nhiên rất kinh ngạc: "Ngươi định đi đâu."



Ưng Huyền đưa mắt nhìn về bầu trời xa thẳm: "Chân trời góc bể, bốn phương tám hướng, còn chưa biết được."

Xem ra lần này từ biệt, có thể là cả đời về sau cũng sẽ không còn gặp lại. Mộc Nhiên suy tư, trong lòng rất nhiều cảm xúc ngổn ngang, lại không thể nói ra một lời. Giống như hắn từ biệt Khiếu Nguyệt lần đó, cũng chỉ có thể nói ra hai từ bảo trọng, cho dù là lòng nghĩ đến nhiều hơn.

"Ngoài ra còn có một chuyện."

Ưng Huyền bất ngờ giương đôi cánh dài sáu mét, thân thể to lớn không ngừng tản ra từng hồi yêu uy, xen lẫn lôi minh như có như không. Mộc Nhiên ngẩng đầu lên, yêu uy và tiên khí trộn lẫn hóa thành làn sóng thực chất tản ra bốn phía.

Yêu uy một bên nửa tím nửa lam, một bên nửa xanh nửa vàng v·a c·hạm, thổi đến khung cảnh xung quanh gió cát mịt mù.

Ưng Huyền vỗ cánh bay lên, giọng nói cao ngạo hòa lẫn với sấm vang vọng xuống tràn đầy ý vị khiêu khích: "Kể từ lần đó ta vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, tiểu thụ yêu, trận chiến của chúng ta vẫn chưa phân ra thắng bại, sao ta nỡ đi?"

Mộc Nhiên hóa thành hình dáng to cao vạm vỡ, hai hốc mắt xanh thẳm chói sáng, ngửa mặt lên trời cao thét dài. "Ta cũng rất nóng lòng cho ngươi thấy, nắm đấm của ta hiện tại nặng đến bao nhiêu."

Gió mây nghịch chuyển, mây đen vần vũ, giữa trời lóe lên sấm chớp như là diệt thế.

Viên Cương và Ngọc Ảnh rất thức thời lui ra bên cạnh cho hai yêu khoảng trống chiến đấu. Cách đó mấy ngàn dặm, Hỏa Diễm Tích ngửa đầu ngoi ra khỏi mặt dung nham, vì Mộc Nhiên mà giơ lên nắm đấm nhỏ cổ vũ.

Tiếng cười của Ưng Huyền hòa lẫn tiếng sét, phun ra một ngụm lôi đình sáng chói.

Mộc Nhiên vận dụng Thanh Ngọc Thể, toàn thân như khoác lên bảo giáp màu lục bích, bên ngoài còn có thêm một vòng quang mang hộ thể. Sấm sét đánh xuống liền bị quang mang ấy nuốt vào bốn phần, chỉ còn sáu phần chạm đến thân thể.

Chiêu thần thông này đã đồng hàng cùng Mộc Nhiên rất lâu, nay hắn cũng dần dần hoàn thiện nó, cho ra hình thái ban đầu, đặt cho tên là Hóa Pháp Thần Quang. Tác dụng chính là hấp thụ công kích của đối phương sau đó hóa thành năng lượng dự trữ cho mình dùng.

Mộc Nhiên nhảy lên, vậy mà đi trên không trung như dẫm đất bằng, liên tục bước ra chín bước. Ưng Huyền không kịp chuẩn bị, liền trúng phải một chưởng. Chưởng này giữa lòng bàn tay ẩn hàm lôi đình, chính là hấp thụ từ sấm sét của nó ban nãy, cộng thêm yêu lực của Mộc Nhiên tăng cường.

Ầm vang một tiếng, Ưng Huyền b·ị đ·ánh xuống đất rồi lại rất nhanh phẩy cánh bay lên, nhìn qua chẳng hề thương tích.

Mộc Nhiên khá tiếc núi, ban nãy dùng Cửu Thiên Đạp Vân Bộ và Tầm Lôi chưởng kết hợp không tạo ra được hiệu quả như hắn mong muốn.

"Ha ha ha ha, tiểu thụ yêu, ở trước mặt ta chơi sét, ngươi còn non lắm."



Nói rồi trước ngực Ưng Huyền hiện lên ánh sáng, giống như triệu hoán bốn phương tám hướng sấm chớp lôi điện tụ hội vào, dần dần hóa thành một quả cầu sấm chớp sáng rực. Ưng Huyền dùng hai đầu cánh chậm rãi nâng quả cầu sét lên cao, quả cầu hấp thụ lôi điện càng lúc càng lớn, đến khi to bằng nửa cái lu nước thì mới chịu dừng lại.

Viên Cương từ xa nắm chặt kim côn, nhận ra uy h·iếp cùng cực từ trong đòn này, uy thế kia đã chẳng kém gì thần thông bản mệnh của Hạ Thiên Yêu.

"Tiểu thụ yêu, chiêu này là kiêu ngạo của ta, hãy nhận lấy đi!"

Mộc Nhiên ngửa mặt lên, từ trong lôi cầu cảm nhận được mấy phần thiên uy nhàn nhạt. Không hiểu bởi vì nguyên nhân gì mà trong sấm chớp của Ưng Huyền ẩn hiện thiên uy của lôi kiếp, nhưng nhận lấy một đòn đó ư?

"Chim thối, ngươi vẫn thối như xưa!"

Mộc Nhiên lúc này nội tâm khóc thầm, chiêu thức uy lực lớn nhất là Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết thì không thể dùng để đánh địch tầm xa, cũng không thể dùng để cản đòn. Hiện tại hắn chỉ có thể dùng cái mạng quèn để đón đỡ.

Chạy ư? Chạy làm sao khỏi tốc độ của sấm chớp?!

Ưng Huyền ném lôi cầu xuống, tốc độ đó nhanh như đạn bắn. Mộc Nhiên chỉ có thể dùng hai trăm phần trăm công lực, giương hai bàn tay ra để đón đỡ.

Hai tay bắt được lôi cầu, vầng hào quang bên ngoài bao phủ cố ngăn không cho nó p·hát n·ổ ngay lập tức, Mộc Nhiên dùng hết sức vận dụng Hóa Pháp Thần Quang, mong sau có thể hấp thụ phần nào uy lực của đòn này.

Ưng Huyền ở trên cao không có đánh thêm, chỉ lẳng lặng quan sát. Mộc Nhiên hai bàn tay run rẩy khống chế lôi cầu cuồng bạo, quả thật có thể khiến nó từ từ nhỏ lại, chỉ là thời gian hấp thụ chiêu này cũng quá lâu.

Cuối cùng Ưng Huyền chán không đợi nữa, thét dài một tiếng. Lôi cầu lập rực nổ tung chấn nát hai bàn tay, sấm chớp mang theo thiên uy như một mũi kiếm đấm thẳng vào ngực Mộc Nhiên.

Ầm một tiếng, khói bụi mịt mù.

Ưng Huyền ở trên trời chao lượn, phun ra thêm mấy tia sét bổ xuống, sau đó phẩy cánh, hắc phong cuồn cuồn hóa thành gió lốc cuốn về phía ấy.

Trong lớp khói mịt mù, một vòng hào quang chưa bao giờ vụt tắt. Cuồng phong còn chưa đánh tới thì Mộc Nhiên đã thoáng hiện ở giữa khoảng chân trời, năm ngón trên bàn tay trái vừa mới mọc ra nắm lấy một quả cầu sấm chớp sáng rực đập thẳng vào ngực Ưng Huyền.

Nổ tung ở giữa trời cao, Ưng Huyền b·ị đ·ánh rơi xuống. Mộc Nhiên dùng Vong Trần chạy lên không trung đã tiêu hao phần lớn sức lực, thêm phần vì thương thế đang mang nên cũng rũ rượi rơi xuống.

"Đời ta, chưa thấy thụ yêu nào tà môn như vậy."



"Ngươi là kỳ trân, lại chẳng kém yêu quái bình thường."

Mộc Nhiên nghe thế trong lòng thầm mắng, ngoài mặt cười khinh: "Ngươi làm như mình không ăn gian vậy, ta cũng chưa thấy con chim nào thối như ngươi!"

Ưng Huyền ăn phải một đòn sấm sét như thế mà vẫn còn khỏe, lông tóc màu đen bị cháy không ai thấy, chỉ có trước ngực máu rỉ rỉ ra.

Mộc Nhiên bị nổ banh hai bàn tay, ngắn mất một đoạn cả nửa mét. Tay trái chỉ có thể tạm thời mọc ra năm ngón ở gần cù trỏ trông rất buồn cười. Trước ngực bị nổ khét đen một mảnh, trên thân lỏm chỏm vết bỏng, xém chút thì hắn đã b·ị đ·ánh thành một cái rỗ.

Uổng cho hắn học được một thân võ công, lại gặp phải đối thủ chuyên chơi trò n·ém b·om, phun sét.

Mộc Nhiên giờ đánh với Viên Cương cũng không rơi vào thế hạ phong, vậy mà đánh với Ưng Huyền kém hơn lại bị tổn thương nhiều thế. Đúng là yêu quái có sở trường sở đoản riêng, không thể dựa vào tiêu chuẩn bình thường mà so sánh chiến lực được.

Ưng Huyền và Mộc Nhiên cùng lúc đứng dậy, nhưng cả hai đều ăn ý không thèm đánh nữa.

Ưng Huyền trước khi đi không quên dặn dò: "Pháp quyết trước đó lấy từ chỗ của chuột tinh ta dùng rồi phát hiện ra nó thiếu sót nhiều chỗ, dễ hại đến thân. Nên chỉ đành thôi. Còn về Luyện Yêu Quyết kia, cũng không thích hợp với ngươi. Tiểu thụ yêu, ngươi có thiên phú tốt, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sẽ có ngày thành đại yêu thôi. Đừng có lầm đường."

"Đại bàng, nói thật cho ta biết đi, ngươi định đi đâu, tìm gì?" Mộc Nhiên không nhịn được hỏi.

"Chẳng giấu ngươi, ta phát hiện ra mình có thể hấp thụ lôi đình mà mạnh lên. Lần trước độ kiếp trăm năm ta mạo hiểm nuốt thử thiên lôi, không ngờ huyết mạch nhờ vậy mà tăng cường không ít. Nghe nói thiên hạ Dị Lôi, Dị Hỏa vô số, ta định lên đường tìm kiếm một phen." Ưng Huyền lộ vẻ trầm tư:

"Yêu quái nếu như không có huyết mạch xứng hàng Thiên Bảng, cả đời chỉ có thể dừng bước ở đại yêu. Tâm của ta sao mà to lớn, rồi sẽ có một ngày giương cánh bay ra khỏi bầu trời này. Nên quyết không thể đầu hàng số phận."

"Nghe nói bên ngoài bầu trời còn có tinh không, ta muốn tận mắt nhìn xem."

Mộc Nhiên nghe nó nói, trong lòng tám phần chắc chín là nó được cơ duyên gì đó lớn lao lắm nên mới dám buông ra lời lẽ hùng hồn. Giờ này ý nó đã quyết như vậy, Mộc Nhiên cũng không ngăn cản, thật tâm chúc phúc:

"Đến lúc đó ngươi trở về, chúng ta lại đánh một trận."

"Ngươi không sợ bị ta đ·ánh c·hết?"

"Chủ yếu là ta cũng tò mò tinh không như thế nào, ngươi thua phải kể ta nghe."

"Vậy ngươi phải cố gắng trở nên mạnh hơn, thắng ta không dễ như vậy." Nói rồi, đại bàng phẩy cánh mấy cái liền hóa thành chấm nhỏ biến mất ở đường chân trời.

Mộc Nhiên nhìn theo, lắc lắc đầu thầm lẩm bẩm: "Ngươi về được rồi mới nói đi..."