Mộc Nhiên b·ị đ·au, cũng tức giận, không còn quan tâm thương hương tiếc ngọc gì nữa. Bàn tay cầm lấy lụa trắng trên bụng, một phát mà xé nát.
"Đắc tội rồi!"
Mộc Nhiên vận công, đầy trời lá rụng theo nội khí hóa thành dòng chảy quấn quanh hắn, từng mảnh từng mảnh lộ ra sắc bén, sau đó ào ạt phóng tới Lâm Mộng Tuyền. Chiêu này là thủ pháp ám khí do Mộc Nhiên tự mình sáng tạo, không mạnh lắm, nhưng dùng ở thời điểm này vừa lúc thích hợp.
Lá cây phóng tới như mưa tên lích nha lích nhít, không biết đường đâu mà đón đỡ. Lâm Mộng Tuyền chỉ đành xoay lụa trắng tạo thành một vòng xoáy phòng ngự ở trước mặt.
Bất ngờ lúc này có tiếng long ngâm vang vọng, hư ảnh thanh long giương nanh múa vuốt xé toàn lụa trắng, mở miệng ra đáng thẳng về phía nàng. Lâm Mộng Tuyền gặp kinh không hoảng, hai tay mềm mại nắm lấy đầu rồng rồi thuận thế dẫn đi, làm nó đánh lệch ra phía sau mặt đất.
Mộc Nhiên bắt được cơ hội lao tới cận thân, quyền cước mạnh bạo đánh tới. Lâm Mộng Tuyền tự tin đón đỡ, luôn có thể dùng thủ pháp mềm mại triệt tiêu lực lượng của hắn vào không khí.
Biết là lấy cương không trị được đối phương, Mộc Nhiên vẫn cứ cứng đầu không ngừng ra quyền. Hắn còn sợ đối phương phản ứng không kịp mà chậm lại tốc độ ra quyền.
Nếu như hắn không lầm thì thủ pháp ban nãy là tuyệt học thất truyền của võ lâm, kết hợp tinh tế giữa Nhu Quyền Thái Cực và Chuyển Thiên Na Di. Thân phận của cô gái này tuyệt đối không bình thường!
Mộc Nhiên đạp Vô Ảnh Bộ luân phiên xuất hiện bốn phía Lâm Mộng Tuyền, trong tay sử xuất ra hơn hai mươi bốn loại chưởng pháp, mười sáu loại quyền pháp, đánh cho nàng không kịp nghỉ ngơi.
Lâm Mộng Tuyền không còn kiếm cũng chẳng còn lụa, chỉ còn hai bàn tay mềm mại biến ảo khôn lường ngăn lại hết thảy công kích, thế nhưng nàng càng đánh lại càng thành thạo, dường như đã vào loại trạng thái tuyệt diệu nào đó.
Hồng Thường hai mắt sáng lên, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh quan sát, không được làm bừa.
Mộc Nhiên cũng nhận ra điều đó, cười khổ. Không hiểu sao người khác đánh nhau với mình luôn có thể vào giờ khắc chủ chốt rơi vào trạng thái vong ngã đốn ngộ. Hắn cũng phối hợp ở bên cạnh phụ họa, giúp cho đối thủ có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Lâm Mộng Tuyền đang tiến bộ, mà Mộc Nhiên nhìn thấy thủ pháp của nàng không còn chút che giấu nào hiện ra trước mắt thì mừng như mở cờ trong bụng. Đối với người khác chuyện này không mang lại ý nghĩa gì, nhưng với Mộc Nhiên thì chẳng khác nào được cầm tay chỉ dạy.
Mỗi lúc tay chân v·a c·hạm, Mộc Nhiên đều cố gắng tinh tế cảm nhận dòng nội khí trong cơ thể nàng đang di chuyển theo quỹ tích nào, vận khí ra sao, từ đó bắt chước.
Sau đó nửa giờ, Mộc Nhiên hoàn toàn nắm bắt được tiết tấu cũng như kỹ thuật của Lâm Mộng Tuyền. Nàng đang tiến bộ, lĩnh ngộ, mà những thứ này cứ như vậy hiện ra trước mắt hắn rồi bị sao chép lại.
Đến cuối cùng, Lâm Mộng Tuyền vô thức tung ra một chưởng. Lực lượng không mạnh, nhưng Mộc Nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng, cứ thế mà bị một chưởng đẩy ra hơn hai chục mét mới rơi xuống đất.
Lâm Mộng Tuyền tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là vội vàng cáo lui. Nàng giống như vừa nắm bắt được thứ gì đó quan trọng, không muốn để linh cảm vuột mất.
Hồng Thường chỉ đành tuyên bố trận đấu kết thúc.
"Diệp Phong, ngươi đã giúp Mộng Tuyền ơn lớn, ta thay nó cảm tạ ngươi. Để đáp đền, xem như ta thiếu ngươi một chuyện, chỉ cần là không trái với đạo nghĩa lương tâm, khi nào cần ngươi cứ việc đem lệnh bài này đến."
"Ta chỉ nhận lệnh bài không nhận người. cho nên nhớ, đừng để lộ lệnh bài này ra ngoài."
Mộc Nhiên cầm lấy lệnh bài màu trắng có in hình cô gái k·hỏa t·hân ở trên tay, thiếu chút nữa máu mũi cũng tuôn ra rồi, vội vài nhét vào vạt áo. Thứ này quả thật không thể để lộ ra ngoài được.
"Ngươi nếu như chưa thỏa mãn, có thể chọn tùy ý chọn thêm một người để luận bàn."
Mộc Nhiên nhìn thần tình hưng phấn của đám thiếu nữ, chỉ lắc đầu xin thôi.
Sau khi rời khỏi Ngọc Nữ Sơn cũng đã là đêm muộn. Mộc Nhiên mượn ánh trăng nhìn tấm lệnh bài mà có chút thất thần. Tố Cẩm đi ở bên cạnh, im lặng không nói.
"Tố Cẩm, trước đây ngươi lăn lộn giang hồ, có từng nghe nói Tiêu Dao Minh Giáo vì sao mà bị tiêu diệt không?"
Tố Cẩm trầm ngâm một lúc, như là nhớ lại, sau đó mới nói: "Không nhớ."
Mộc Nhiên thở dài, lại cất lệnh bài vào vạt áo mà đi đường. "Thôi được rồi, chuyện không liên quan đến ta, ta cũng lười quản."
Tấm lệnh bài này nói là phần thưởng, còn không bằng nó là phí bịt miệng. Tin tức Ngọc Nữ Cung thu nhận truyền nhân của Tiêu Dao Minh Giáo mà truyền ra, giang hồ thế nào cũng lại một phen dậy sóng.
...
Năm thứ mười tám, tháng tám.
Mộc Nhiên phong trần mệt mỏi, cuối cùng đi tới được Kim Quang Tự. Nơi này là ngôi chùa lớn nhất Đại Lý, vừa vào cửa liền nhìn thấy được tượng phật vàng cao mấy chục mét dưới ánh nắng tản ra quang mang chói mắt. Tượng Đại Phật Như Lai ngồi ở trên đài sen, hai mắt hiền từ nhìn xuống.
Có hai tiểu tăng đi ra, đón Mộc Nhiên vào sâu trong chùa. Sau nhiều lần đến nhà bái phỏng thì đây là đãi ngộ mà trước đó Mộc Nhiên chưa từng có.
Nhìn bốn phía tấp nập khách hành hương, đủ loại hình dịch vụ buôn bán bày hai bên đường, trong nội tâm Mộc Nhiên có chút lạc lõng. Nơi này hình như không khớp với chốn linh thiêng cửa phật trong lòng hắn, ngược lại giống một chỗ lợi dụng tín ngưỡng để kiếm lời.
Càng vào sâu bên trong, bốn phía càng yên tĩnh, ít người. Hai tiểu tăng một đường dẫn Mộc Nhiên đến gặp trụ trì của Kim Quang Tự, Tĩnh Đức thiền sư.
Tĩnh Đức thiền sư mặc một thân phật y màu vàng, bên ngoài khoác cà sa đỏ rực. Tướng người y phúc hậu, thân cao hai mét, bụng nhô ra, đầu tròn như trứng ngỗng, hai hàng mày rậm bạc trắng khẽ rũ xuống, mắt chỉ hi hí một đường, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười hiền lành.
Mộc Nhiên chấp tay chào: "Vãn bối đường đột quấy rầy chốn yên tĩnh của phật gia, mong đại sư thứ tội."
Tĩnh Đức thiền sư hiền lành nói: "Thí chủ đã đến Bạch Vân Quan, Ngọc Nữ Cung, không lý nào lại bỏ qua cho Kim Quang Tự của ta. Lý này ta có thể hiểu."
"Để Ngộ Nan ra đấu với ngươi một trận đi."
Ngộ Nan là tăng nhân trẻ tuổi xuất sắc nhất thế hệ này của Kim Quang Tự, hai mươi mốt tuổi bước vào Tuyệt Đỉnh. Nay y ba mươi hai tuổi, tinh thông hơn mười loại tuyệt học phật gia, được giang hồ xưng là Khổ Diện Kim Cang.
Ngộ Nan thân hình vạm vỡ, cao gần hai mét, lưng như gấu, hai cánh tay to lớn dị thường, trên mặt lúc nào cũng mang theo nét sầu khổ. Gặp Mộc Nhiên, Ngộ Nan chấp tay niệm một tiếng: "A di đà phật."
"Thí chủ, quay về đi, ngươi không đánh bại được ta."
Mộc Nhiên còn tưởng là sẽ được phân đấu cùng với thế hệ tăng nhân trẻ tuổi trong Kim Quang Tự. Xét về bối phận thì Ngộ Nan cũng tương đương với Quân Nhạc của Bạch Vân Quan. Y mở miệng nói như vậy, Mộc Nhiên cũng cảm thấy rất có đạo lý, bản thân nếu không xuất hết tuyệt chiêu thì khó lòng mà thắng được. Nhưng mà mục đích của hắn ngay từ đầu vốn đâu phải là thắng thua đâu.
Cho nên Mộc Nhiên chỉ cười nói, bày ra dáng vẻ cố chấp: "Ta vẫn muốn thử một chút."
Ngộ Nan thở dài, siết chặt nắm đấm: "Vậy để bần tăng cho thí chủ tỉnh ngộ."
Ngộ Nan vừa dứt lời thì nắm đấm của y cũng tới trước mặt Mộc Nhiên, ầm một tiếng, quyền ảnh to lớn màu vàng kim nện hắn bay ngược ra sau. Là Phục Ma Kim Cương Quyền.
Phật môn nhất mạch truyền thừa, võ học sau nhiều năm, nhiều đời đã đúc kết thành thể lệ riêng biệt. Trong đó một trăm lẻ tám môn tuyệt học bao gồm đủ loại chiêu số biến hóa khôn lường. Người đời vẫn hay đồn là chỉ cần tùy tiện học được trong đó vài chiêu đã có thể thoải mái đi lại trong giang hồ, là thật hay giả thì còn chưa biết.
Mộc Nhiên lui lại mấy bước, khẽ ước lượng trong lòng, Ngộ Nan chẳng những nội lực sâu hơn mà về mặt thể chất cũng mạnh hơn hắn mấy phần. Muốn dùng phương pháp bình thường mà thắng được, e là rất khó. Xem ra ngay từ đầu Kim Quang Tự đã không muốn mình thua.
"Thí chủ, giờ mà nhận thua cũng chưa muộn?"
"Nhưng vậy thì tiếc lắm."
Ngộ Nan thở dài, "Xem ra ta chỉ có thể đánh cho thí chủ nhìn rõ hiện thực."
Nói dứt câu, toàn thân Ngộ Nan hiện lên kim quang nhàn nhạt như phật đà hàng lâm, lại là một chiêu Phục Ma Kim Cương Quyền đánh tới. Mộc Nhiên đạp Vô Ảnh Bộ dễ dàng né tránh, sau đó thử dùng Kinh Phong Quyền đấm vào lưng Ngộ Nan một cái, quả nhiên chỉ như đấm vào tấm thép.
Kim Thân Bất Hoại Thần Công!
Nghe nói một công phu này vô cùng khó luyện, nhưng một khi đại thành thì mình đồng da sắt, đao thương bất nhập. Chẳng qua là thứ này không làm khó được Mộc Nhiên, võ học trên đời tương sinh tương khắc. Lạc Diệp Chưởng của Diệp Gia chuyên bỏ qua phòng ngự mà đánh thương nội tạng, chính là khắc tinh của mấy môn công phu kiểu này.
Quả nhiên sau khi ăn một phát Lạc Diệp Chưởng trực diện vào ngực, Ngộ Nan lập tức lùi lại mấy bước, miệng phún máu tươi.
"Võ công thật âm hiểm."
Mộc Nhiên lắc đầu cười, đối với hắn võ công chỉ có hữu dụng hoặc không, chẳng phân thiện ác âm hiểm gì. Chỉ là không cần thiết phải đôi co với nhau về quan điểm này, ai nghĩ sao thì nghĩ thôi.
Sau lần ấy, Ngộ Nan cẩn thận hơn trước, lần lượt dùng ra thêm Thiết Tảo Công, Ưng Trảo Công linh hoạt trong cận chiến. Khi thấy Mộc Nhiên lui ra, Ngộ Nan còn dùng Nhất Chỉ Thiền, ngón tay bắn ra khí kình để truy kích.
Chiêu Nhất Chỉ Thiền này uy lực cũng thường thôi, nhưng khó đỡ ở chỗ là nó ra chiêu không tiếng động, đánh địch từ xa trong vô hình.
Mộc Nhiên sơ ý ăn liền mấy phát đạn, bụng lủng mấy lỗ, máu ứa đỏ thẩm cả áo trắng. Cũng may bình thường hắn chăm chỉ luyện ngạnh công kết hợp dược vật bồi dưỡng thân thể, nội tạng cũng có chân khí hóa long bảo vệ nên không nguy đến tính mạng.
Hai người đánh nhau hơn bốn trăm hiệp. Ngộ Nan phát hiện tên Diệp Phong này thực lực cũng thường thôi, nhưng tay chân sao mà linh hoạt nhanh nhạy, năng lực thích nghi và ứng biến quá cao.
Bất kể là chiêu thức gì cũng chỉ có thể để hắn thua thiệt vài ba lần đầu, về sau lập tức liền bị hóa giải, tránh né. Bởi thế Ngộ Nan muốn đánh bại hắn chỉ còn cách không ngừng xuất ra tuyệt học hết chiêu này đến chiêu khác.
Cuối cùng, Mộc Nhiên trúng phải một chiêu Mai Hoa Chưởng, sắc mặt xám xịt nhận thua, trong lòng lại thỏa mãn vô tận vì học được thêm hơn mười môn võ học.
Ngộ Nan mệt đến mức chân tay bủn rủn, lau mồ hôi rồi khẽ niệm một tiếng: "A di đà phật!"
"Thí chủ lần sau có đến khiêu chiến, xin đừng tìm ta rồi."