Lên tới đỉnh núi, lầu cao gác ngọc xây lên như cung điện, vừa sang trọng vừa sạch sẽ, lại ẩn ẩn hiện hiện sau lớp sương mù mờ ảo.
Thế nhưng lúc này Mộc Nhiên đã chẳng còn tâm tư đâu mà thưởng thức cảnh đẹp, vừa đến nơi liền nằm dài ra đất mà thở như chó. Đường lên núi gập ghềnh khó đi, hắn lại chạy với tốc độ gần trăm km/h nên quần áo bên ngoài sớm đã bị cây cối ven đường khứa thành bộ đồ ăn mày, tóc tai không còn gọn gàng, thậm chí mất luôn cái chất công tử như lúc vừa mới lên núi.
Mộc Nhiên cảm thấy mình chỉ thiếu chút nữa là đã chạy sang thế giới bên kia.
Lúc này cả đám người đều chưa đuổi tới, Hồng Thường nhìn thấy dáng vẻ Mộc Nhiên thê thảm như vậy thì không khỏi cười trêu: "Diệp thiếu gia đã bị chính mình đánh bại rồi sao, không chạy nữa à? Chúng ta còn một đoạn đường ngắn nữa mới đến nơi."
Mộc Nhiên ngóc đầu lên muốn nói chuyện, cơ mà còn hơi sức đâu nữa mà nói ra lời?
"Kinh Hồng Bộ quả nhiên danh bất hư truyền, Diệp Phong thua tâm phục khẩu phục." Để nói ra được câu này, Mộc Nhiên phải lấy hơi đến tận hai phút.
Hồng Thường lại không cho là vậy: "Tuyệt Đỉnh đòi so tốc độ so nội lực với Tông Sư, trong thiên hạ này chắc ngươi là người đầu tiên. Can đảm lắm."
"Tuổi trẻ háo thắng, để tiền bối chê cười rồi."
Mộc Nhiên lật ngửa người lên, nằm ra thành hình chữ đại.
Hồng Thường hai tay để hờ phía trước nắm lấy lụa đỏ, thấy Mộc Nhiên đã chạy không nổi, nên nàng cũng dứt khoát không đi nữa.
"Chuyện về ngươi ta có nghe qua, một đường đến đây đã khiêu chiến hơn chục tông phái lớn nhỏ, trong đó có cả Bạch Vân Quan. Ta thật hiếu kỳ không biết Diệp thiếu gia đây là có dụng ý gì, là muốn vang danh thiên hạ, hay là muốn chứng minh chính mình?"
Nghe hỏi như vậy, Mộc Nhiên chỉ cười khổ:
"Vang danh theo kiểu b·ị đ·ánh từ đông sang tây như ta cũng quá khổ cực rồi."
"Vãn bối chỉ muốn kiến thức anh tài trong thiên hạ một phen, tránh để cho mình trở thành ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Dù sao nếu ngồi lên vị trí Gia Chủ rồi, giang hồ rộng lớn này cũng chẳng thể muốn đi thì đi nữa."
"Ta hiện tại chỉ là một Diệp Phong muốn ngao du bốn phương kết thêm bằng hữu, Cung Chủ cứ xem ta như một người rảnh rỗi là được."
Hồng Thường nghe thấy lời này, cũng thoáng nghĩ đến mình đã rất lâu chưa rời khỏi Ngọc Nữ Sơn, thiên hạ rộng lớn này còn rất nhiều chỗ vui thú mà mình chưa từng đi qua, lại chẳng còn tâm tư mà đi nữa. "Ngươi có thể nghĩ đến như vậy, cũng tốt."
"Theo sau, ta dẫn ngươi đi một vòng Ngọc Nữ Cung cho biết."
Mộc Nhiên lẽo đẽo phía sau Hồng Thường, được nàng dắt đi từ nơi này sang nơi khác. Khung cảnh đẹp đẽ thơ mộng như cõi tiên, trong mắt Mộc Nhiên lại nhàm chán vô vị, đi qua bao chỗ mà chỗ nào cũng như chỗ nào.
Hồng Thường không phải là một hướng dẫn viên du lịch, nói dắt Mộc Nhiên đi xem một vòng thì đúng thật chỉ là dắt hắn đi đúng một vòng rồi thôi, chẳng có một lời tâm tình hay giới thiệu nào. Vậy mà trong lòng Hồng Thường xem ra mình đã rất dụng tâm tiếp đãi, quả thật là xem khách nhân còn hơn người nhà.
Bởi vì khách nhân đến thăm Ngọc Nữ Sơn, đại đa số thời điểm đều đã bị chặt thành hai khúc ném dưới núi, mấy ai có phước được nàng đích thân dẫn đi tham quan đâu.
Đi đúng một vòng rồi trở về, Mộc Nhiên ngơ ngác thấy Tố Cẩm và đám nữ đệ tử đứng đó ngay hàng thẳng lối.
"Ngươi muốn đánh với ai thì đánh luôn đi." Hồng Thường nhìn sắc trời đã quá ban trưa, nói thêm: "Ngọc Nữ Sơn của ta không tiếp khách nam qua đêm, cho dù là t·hi t·hể cũng không được."
Mộc Nhiên nghĩ thầm bà cô này quả thật biết h·ành h·ạ người, muốn đánh sớm cho xong, thấy mình chạy mệt còn dắt đi dạo một vòng cho mềm chân.
Nghĩ trong lòng như vậy thôi, hắn đương nhiên không thể nói ra ngoài như thế. Người ta là Tông Sư, sĩ diện cao, sẽ đ·ánh c·hết hắn.
"Đánh nhau không mất nhiều thời gian, để ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút rồi bàn cũng không muộn."
Hồng Thường nhìn dáng vẻ chật vật của Mộc Nhiên, liền ưng thuận, nhưng sau đó lại âm thầm dặn dò: "Ngươi nghỉ ngơi là được rồi, không cần chỉnh trang lại cho ngay ngắn làm chi. Đám đệ tử này của ta từ bé đến lớn không thường tiếp xúc với nam tử, ngươi quá anh tuấn, các nàng sẽ phân tâm."
Hồng Thường nói như sợ Mộc Nhiên g·ian l·ận, thật ra là sợ đám đệ tử nhà mình không nhịn được lòng phàm. Mộc Nhiên cũng rất sợ như vậy. Đã từng chứng kiến tính tình táo bảo hở tý là đòi cắt căn người khác, hắn chỉ muốn tránh xa đám bà chằn này một chút. Tốt nhất là đánh xong rồi thì ai về nhà nấy.
Lại nói Ngọc Nữ Cung tuy thanh danh lớn thế, trên núi lại không có nhiều để tử. Mộc Nhiên sơ bộ đếm qua cũng không đến năm chục người. Chuyện này nguyên nhân sâu xa chắc cũng là vì Ngọc Nữ Cung tuyển chọn đệ tử quá hà khắc, chỉ nhận xử nữ, hơn nữa phải xinh đẹp như hoa, sau đó còn phải có thiên phú tu luyện xuất chúng nữa.
Có thể nói mỗi một nữ đệ tử ở đây ném ra ngoài, đều là tình nhân trong mộng của đám hiệp khách giang hồ. Đương nhiên, đó là nếu như bọn họ chịu được thái độ thờ ơ lạnh nhạt và tính tình táo bạo kia. Riêng Mộc Nhiên thì vừa gặp đã xin hàng, cảm thấy trái tim nho nhỏ của mình chịu không nổi các nàng giày vò. Quả nhiên chỉ có võ đạo là thơm nhất, không phụ lòng ta.
Đâu đó tầm khoảng xế chiều, nắng đẹp.
Hồng Thường ngồi ở trên đài cao được cất lên giữa đình, hai bên là hai hàng nữ nhân xinh đẹp như hoa, dưới nữa là chúng đệ tử tuổi mới đôi mươi mới vừa nhập môn không lâu. Mà ở giữa sân, nhân vật chính lúc này là Mộc Nhiên dáng vẻ lôi thôi lếch thếch cùng với một nữ tử áo trắng phiêu nhiêu, chẳng những mang mạng che mặt mà còn đội mũ rộng vành.
Mộc Nhiên rất muốn hỏi bịt kín như vậy rồi có thấy rõ đường đánh nhau hay không, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, lại thôi không hỏi.
Bởi vì trước mặt hắn là Băng Tâm Ngọc Nữ lừng lẫy giang hồ, tuổi chưa tới hai mươi, nhưng n·gười c·hết dưới kiếm của nàng đã quá hai mươi. Nghe nói cô nàng này có một lời thề rằng ai nhìn thấy dung mạo thật của nàng thì phải c·hết.
Mộc Nhiên nghe mà kh·iếp lắm. Thầm nghĩ trong đám nữ nhân không bình thường thì đây hẳn là người biến thái nhất. Lỡ nhìn thấy ngực b·ị c·hém c·hết Mộc Nhiên còn chấp nhận được, đằng này chỉ lỡ nhìn mặt một cái... vậy thì c·hết cũng quá oan uổng.
Thế nên trong trận đấu này, trí mạng nhất chính là làm sao để không đánh rơi mũ rộng vành và mạng che mặt của cô nương này. Nếu không ở trong hang ổ của người ta, mỗi người một kiếm cũng đủ chém mình thành thịt vụn.
Để minh chứng cho sự đồng lòng mà Mộc Nhiên vừa nghĩ tới, đám tỷ muội lập tức hô hào cỗ vũ:
"Mộng Tuyền cố lên, Mộng Tuyền cố lên!"
"Mộng Tuyền tất thắng, Mộng Tuyền tất thắng!"
Khí thế kia, so với khi cỗ vũ đ·ánh g·hen còn hung bạo hơn mấy lần. Để trái tim nhỏ của Mộc Nhiên không khỏi run rẩy.
Sau đó Mộc Nhiên không khỏi đưa mắt về phía đồng minh duy nhất của mình ở giữa nơi tha hương đất khách này. Chỉ thấy Tố Cẩm đứng cách xa sân đấu hai chục mét, mặt không đổi sắc, giống như là muốn chứng minh mình không bị khí thế của đám người ảnh hưởng.
Ôi thôi, ta đang trông chờ điều gì ở một con nữ quỷ...
"Rút kiếm ra đi, đừng lãng phí thời gian thêm." Băng Tâm Ngọc Nữ Lâm Mộng Tuyền lạnh lùng giơ kiếm lên trước, quần áo màu trắng, lưỡi kiếm trắng ngần, mà bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng cũng trắng không kém. Cả thân bạch y dưới ánh nắng giống như tỏa sáng.
Mộc Nhiên nhìn qua đối thủ ngực thủ mông công, dùng tay đánh tới chỗ nào đều là mình phi lễ, xem ra chỉ có thể dùng quạt mà đánh. "Xem chiêu!"
Hô một tiếng, Mộc Nhiên đạp Vô Ảnh Bộ như ánh chớp lao tới, quạt xếp không khoan nhượng chút nào chém xuống. Lâm Mộng Tuyền hừ một tiếng, từ trong tay áo trái phóng ra một dãi lụa trắng.
Lụa trắng ở trước mặt Lâm Mộng Tuyền xoay vòng, Mộc Nhiên vừa đến gần thì liền bị nó quấn lấy chân, tiếp đó là lưỡi kiếm lạnh lùng của đối phương đâm tới. Mộc Nhiên không hoảng không gấp, mở miệng phát ra Âm Ba Công.
Ở khoảng cách gần như vậy bị hét vào mặt, đổi lại người khác đã choáng váng ngất xỉu, vậy mà Lâm Mộng Tuyền còn đủ tinh thần để đưa kiếm đâm tới. Đáng tiếc là lưỡi kiếm của nàng sau cùng chỉ đâm được vào quạt xếp, lóe ra một hồi tia lửa.
Mộc Nhiên trở tay dùng Bài Sơn Chưởng đánh nàng bay xa tám mét.
"Cô nương đừng khinh thường ta, có bản lĩnh gì cứ dùng ra hết đi!"
Lâm Mộng Tuyền cắn răng, bỏ kiếm xuống, hai tay xuất ra hai tấm lụa trắng quất tới. Tấm lụa tuy mềm mại nhẹ nhàng nhưng lúc quất ra lại nhanh như roi mây, còn có thể biến chuyển linh hoạt như rắn sống.
Mộc Nhiên nhảy lên né một cái, quay đầu lại thấy hai tấm lụa ngóc đầu lên truy theo không bỏ. Lâm Mộng Tuyền không biết lấy khí lực từ đâu, cầm lụa trắng mà quất cho cây rừng tan nát, đất đá đổ sụp, còn hơn là cầm chùy sắt nữa.
Hai tấm lụa dài gần mười mét quất qua quất lại vô cùng khó chịu. Mộc Nhiên cầm quạt không có cách nào trị chúng, bèn tìm cách đến gần đánh giáp lá cà với Lâm Mộng Tuyền. Tiếc là Kinh Hồng Bộ quả thật quá nhanh đi, hắn còn phải né công kích liên miên từ hai tấm lụa, không có cách nào đến gần nàng được.
Bất chợt lưỡi kiếm trắng xóa lợi dụng điểm mù của hai tấm lụa tạo ra bắn tới trước mặt, Mộc Nhiên vội vàng dùng Vô Ảnh Bộ né tránh, không ngờ lại tránh vào phạm vi công kích của tấm lụa thứ ba.
Lụa trắng quấn lấy eo Mộc Nhiên. Lâm Mộng Tuyền dùng sức quăng thân thể Mộc Nhiên vào trong vách đá, sau đó quật hắn nện xuống đất, lực lớn đến nỗi làm cho nền gạch nứt toát.