Xung quanh vẫn là cả đám đạo sĩ vây xem như ngày hôm qua, chỉ khác là bọn họ đã không nghị luận điều gì. Quân Ngọc đứng trong đám người, thần tình nghiêm túc nhìn hai thân ảnh luân phiên giao chiến giữa sân.
Mức độ thông thạo Hành Vân Kiếm Pháp của Quân Nhạc chỉ hơn chứ không hề kém cạnh Quân Ngọc, Mộc Nhiên tinh ý còn phát hiện đôi khi y sẽ xen lẫn vài chiêu kiếm pháp khác để biến chiêu bất ngờ.
Với loại đối thủ biến hóa khôn ngoan như vậy, Mộc Nhiên cũng không còn dùng Sát Tâm Kiếm Pháp đơn thuần, mà trong bụng có chiêu gì dùng ra chiêu đó, đánh đến Quân Nhạc hoa cả mắt, chẳng biết đường lối ở đâu mà lần.
Kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp, cước pháp Mộc Nhiên tinh thông mỗi thứ cũng độ tầm chục loại. Quân Nhạc đánh cả buổi vẫn không thể bắt bài, sau cùng dứt khoát không để ý nữa, toàn lực t·ấn c·ông.
Võ học của Bạch Vân Quan chuyên về vây khốn rồi mới hạ sát, ngang tay đánh nhau một hồi thì cũng bị mài sức đến thua, mà gặp kẻ mạnh hơn thì lại không tài nào đuổi kịp được Cửu Thiên Đạp Vân Bộ. Chả trách mà được giang hồ xưng là nhất nhì Đại Lý.
Đến cả Mộc Nhiên đã luyện Vô Ảnh Bộ đến xuất quỷ nhập thần cũng phải bị sự kết hợp giữa Hồi Phong Chưởng và Hành Vân Kiếm Pháp làm khốn đốn mấy bận. Một cái thì q·uấy n·hiễu nội khí, hấp lực mạnh mẽ; một cái thì biến ảo khó lường, tùy tâm mà động.
Hai người đều là cảnh giới Tuyệt Đỉnh, nhưng Quân Nhạc công lực thâm sâu hơn Mộc Nhiên đến mấy lần, cho nên đánh rất nhàn nhã.
Mộc Nhiên vừa dùng Vô Ảnh Bộ chạy đi, thì cả người lại bị Hồi Phong Chưởng hút ngược trở về. Hành Vân Kiếm Pháp chờ sẵn đâm tới, nếu không phải hắn nhanh tay dùng quạt xếp ngăn lại thì bụng đã có một lỗ máu.
Quân Nhạc cười: "Tiểu tử, coi ngươi chạy được bao lâu."
Nói rồi tay trái Quân Nhạc vung ra, bắn ra liên tiếp mười sáu cái chỉ ấn như mưa sa, tuy nhìn như nhỏ bé yếu ớt nhưng lực xuyên thấu vô cùng đáng gờm. Đây là một chiêu khác của Bạch Vân Quan, tên là Phúc Vũ Chỉ. Nghe nói Đại Phong Vân Thủ thiên biến vạn hóa, đến nay chưa ai lĩnh ngộ được triệt để, cả Hồi Phong Chưởng và Phúc Vũ Chỉ đều chỉ là những thức mở đầu.
Mộc Nhiên không dám khinh thường, vội vàng dùng Bài Sơn Chưởng gạt mớ chỉ ảnh này qua bên cạnh. Chiêu ấy để Quân Nhạc trố mắt.
"Bài Sơn Chưởng của Sơn Hà Môn, xem ra truyền ngôn là thật, Lã Chưởng Môn đã dạy cho ngươi vài chiêu."
"Ta luôn muốn rõ rốt cuộc là Đại Phong Vân Thủ và Đại Sơn Phật Chưởng cái nào mạnh hơn, tiếc là bản thân tu luyện chưa tới nơi tới chốn nên không dám đem ra bêu xấu. Nay mượn ngươi thử sức trước vậy."
Nói rồi Quân Nhạc bỏ kiếm, chỉ dùng song chưởng t·ấn c·ông. Mộc Nhiên đã học Hành Vân Kiếm Pháp không sai biệt lắm, thế nên cũng chiều lòng lấy ra mấy chiêu trong Đại Sơn Phật Chưởng nghênh tiếp để lãnh giáo Đại Phong Vân Thủ đôi chút.
Hai người chuyến này đánh đến hơn ba trăm hiệp mà không phân thắng bại, đến cuối cùng Quân Nhạc xuất ra một thức chưởng pháp tên là Tầm Lôi. Giữa lòng bàn tay nội khí nén đến cuồng bạo, mơ hồ phát ra tiếng lôi minh. Một chưởng này nếu mà đánh xuống thì cho dù là đất đá cũng phải nổ tan thành mảnh vụn.
Mộc Nhiên không dám khinh thường vội vàng lui ra dùng Thăng Long Bá Quyền đón đỡ. Nội khí hóa thành hư ảnh thanh long bay tới không ngờ lại bị Quân Nhạc một chưởng đánh tan, bàn tay y thuận thế còn đánh cho Mộc Nhiên bay ngược ra sau.
Đến đây thắng bại đã rõ, Mộc Nhiên sắc mặt trắng bệnh, miệng ứa máu tươi, chật vật đứng lên nhận thua. "Tiền bối đã nhường."
Quân Nhạc gật đầu: "Không có gì, ngươi cũng không tệ." Không ai thấy rõ cánh tay giấu phía sau áo của y đang khẽ run rẩy.
Đại Phong Vân Thủ chỉ có bảy thức là Hồi Phong, Đảo Hải, Phiên Vân, Phúc Vũ, Tầm Lôi, Quán Nhật, Kinh Thiên, nghe giang hồ nói trong đó ba thức cuối cùng mới là sát chiêu chân chính.
Quân Nhạc chỉ luyện đến thức thứ năm nên Mộc Nhiên không thể nhìn thấy hai thức cuối cùng, tuy vậy đã rất mãn nguyện.
Quân Nhạc đắc ý trở về hàng ngũ, không ngờ lại bị Trường Mi đạo trưởng quở trách một trận về cái thói sân si vạ miệng, phạt diện bích hối lỗi nửa tháng cho chừa.
Chiều hôm đó Mộc Nhiên xuống núi, trên đường đi lại bất ngờ gặp Quân Ngọc.
Thiếu niên kia gương mặt kiên nghị chưa từng có, nói: "Lần sau ta chắc chắn sẽ đánh bại ngươi."
Mộc Nhiên chỉ lắc đầu cười cười rồi đi.
"Vậy hả, ta chờ."
...
Sau trận chiến ở Bạch Vân Quan, Mộc Nhiên lại tiếp tục lên đường đến Ngọc Nữ Sơn, trên đường đi hễ gặp môn phái nào có danh tiếng thì đều ghé vào xin giao lưu mấy chiêu.
Đến được Ngọc Nữ Sơn đã là hai tháng sau đó.
Đã nhìn qua rất nhiều danh lam thắng cảnh nên Mộc Nhiên cảm thấy thiên nhiên Ngọc Nữ Sơn cũng khá bình thường, điểm khác biệt là con người trú ngụ nơi đây. Nghe nói Ngọc Nữ Cung chỉ nhận phái nữ, quanh năm nghiêm cấm đàn ông bước vào.
Mộc Nhiên gan lớn làm liều, vừa mới đặt chân lên núi không lâu thì đã bị một nhóm ba cô gái mặc váy lụa màu hồng nhạt chặn lại, ai nấy đều da trắng nõn nà, xinh đẹp như hoa. Thế nhưng nhìn mấy mũi kiếm sắc bén chỉ về phía mình, Mộc Nhiên cũng không còn tâm tình thưởng thức.
"Tặc tử to gan, nói mau, ngươi xông vào Ngọc Nữ Sơn có m·ưu đ·ồ bất chính gì?"
"Mấy vị nữ hiệp, chỉ là hiểu lầm thôi. Ta thật ra không có ý xấu."
"Hừ, một nam nhân xông vào nơi chốn sinh hoạt của phụ nữ thì có thể có tâm tư thuần chính gì. Ngươi muốn lên núi cũng được, nhưng phải trừ căn."
Mộc Nhiên còn chưa hiểu hai chữ trừ căn có nghĩa gì thì đã thấy cô nương trước mắt múa kiếm đâm tới đũng quần của mình, nhất thời xanh cả mặt, vội vàng nhảy ra né tránh.
"A phi! tặc tử không biết liêm sỉ!" Ba người bên kia tức giận, lập tức kết thành kiếm trận bao vây lấy Mộc Nhiên, nhìn đòn thế kia xem ra lần này bọn họ chẳng những muốn trừ căn mà còn muốn lấy cả mạng.
Sau đó, một tiếng long ngâm thét dài, ba người bị đáng văng ngược ra sau, choáng váng nằm ở trên đất. Tố Cẩm nhẹ nhàng bước tới nhặt hết hung khí của bọn họ.
Năm phút sau, Mộc Nhiên thở phào nhìn ba thiếu nữ quần áo xốc xếch bị dây thừng trói lại thành ba đòn bánh tét.
"Ba vị nữ hiệp, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi."
Ba người lúc này cũng cạn lời.
"Khuyên ngươi chớ làm ẩu, nếu không một hồi tỷ muội chúng ta tới đủ thì ngươi cho dù ngươi mọc cánh cũng khó thoát được."
Mộc Nhiên nhìn ba cô nương này trên mặt toàn là vẻ hung ác nóng nảy, tướng người lại cao gầy phẳng phiu, quả thật không khơi gợi được chút dục vọng tà ác nào, nếu hiện tại mà hắn muốn làm thì thật sự là quá ẩu rồi.
"Ta không có ý xấu, chỉ là nghe danh Ngọc Nữ Sơn võ học cao thâm nên cố tình đến đây một chuyển để lãnh giáo."
Lúc này xa xa có tiếng khinh công đạp gió, Mộc Nhiên quay đầu lại thì thấy một đám nữ tử chân đạp lụa hồng bay tới phía này. Sau khi tiếp đất, tám người vung lụa đan xen lại với nhau, một bóng người như thiên tiên hạ phàm rơi xuống.
Người này một chân dẫm lên võng lụa mượn lực, nhoáng cái đã đến trước người Mộc Nhiên, uy thế Tông Sư tỏa ra không thèm ẩn giấu chút nào.
"Đám đệ tử không hiểu chuyện, để Diệp thiếu gia chê cười rồi."
Mộc Nhiên lờ mờ đoán được thân phận của đối phương, không dám vô lễ:
"Vãn bối trong lúc bối rối, hành xử đã không phải lễ, mong tiền bối rộng lòng lượng thứ."
Trước mặt Mộc Nhiên là một nữ nhân xinh đẹp nhìn qua chỉ vừa mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, cho dù mang theo mạng che mặt cũng không che nổi dáng vẻ kiều diễm đoan trang. Chỉ thấy nàng ta phẩy tay một cái, dây thừng trói lại ba nữ đệ tử đã bị khí kình vô hình cắt rời rơi xuống, thủ thuật sao mà tinh xảo. Hành động này xem như âm thầm ra uy trước mặt Mộc Nhiên, để hắn biết kính sợ.
"Người đến là khách, nếu Diệp thiếu gia không ngại thì cứ lên núi mà ngồi uống chén trà."
Nói rồi, Hồng Thường ném một tấm lụa đỏ như tên bắn lên không trung, sau đó đạp lụa mà đi mất. Mộc Nhiên cười khổ, chỉ đành dùng Thừa Phong Bộ mà cố gắng đuổi theo đoàn người.
Tố Cẩm trả kiếm cho ba người, sau đó cũng chậm rãi đuổi theo sau. Bởi vì trên người nàng không có dương khí nồng nặc như của đàn ông, cho nên bị chúng nữ xem là nữ cải nam trang, không có làm khó dễ.
Tốc độ của Hồng Thường rất nhanh, nhưng nàng không ngờ Mộc Nhiên cũng không kém cạnh, thế là càng thêm tăng tốc quyết bỏ xa hắn. Đến nỗi sau đó đám nữ đệ tử đã không ai theo kịp hai người.
Vô Ảnh Bộ nhanh nhưng không hợp chạy đường dài, Cửu Thiên Đạp Vân Bộ thì không thể để lộ ra ngoài, cho nên Mộc Nhiên chỉ đành dùng Thừa Phong Bộ mà gắng sức theo đuổi. Mộc Nhiên đã luyện Thừa Phong Bộ đến mức thâm sâu, thân theo gió động, chẳng mấy chốc liền hóa thành tàn ảnh mơ hồ.
Ngọc Nữ Sơn có một môn khinh công rất lợi hại tên Kinh Hồng Bộ, khi vận dụng có thể khiến thân thể nhẹ như lông ngỗng, tùy ý bay lượn trên không trung. Mà Hồng Thường thì có sở thích đi lại và đánh nhau bằng lụa đỏ, cho nên người trong giang hồ đều gọi vị Tông Sư này với cái danh là Huyết Sắc Kinh Hồng.
Mộc Nhiên vừa truy đuổi vừa gắt gao nhìn từng động tác cử chỉ của Hồng Thường, mong muốn học được Kinh Hồng Bộ. Thế nhưng chiêu này tinh xảo, khoảng cách quá xa nên hắn chẳng nhìn rõ được gì, cũng không tài nào cảm nhận được đường lối nội khí vận chuyển, cho nên chỉ còn cách cố gắng đuổi sát.
Hồng Thường thi thoảng liếc nhìn bên dưới, lúc nào cũng thấy bản mặt của Mộc Nhiên ở đó, tâm phiền muộn, lại càng di chuyển nhanh hơn.
Mộc Nhiên không biết hành vi của mình mang tính khiêu khích, toàn lực đuổi theo, nhưng mà công lực của hắn kém cạnh quá nhiều nên sau đó chỉ có thể nhìn thấy một chấm đỏ càng lúc càng xa.