Mặc Hiên bước vào chính sảnh, có chút căng thẳng nhìn người trung niên trước mặt. Người này tóc đen tùy ý xõa ở phía sau, nửa bên mắt trái bị một mảnh mặt nạ bạc che lại, mắt phải lạnh lùng vô cảm, toàn thân tản ra khí chất bất cần, chính là một trong hai tiêu đầu của Tiêu cục Phi Long - Trần Phi.
"Tiêu cục Phi Long xin chào, không biết có thể giúp gì cho hai vị?" Trần Phi ngồi nghiêm túc, lặp lại lời thoại quen thuộc của Hạ Bình. Chỉ là lời này phát ra từ miệng của Hạ Bình thì thân thiện ấm áp, phát ra từ miệng hắn lại có phần qua loa lấy lệ.
Trần Phi nhìn hai đứa bé trước mặt, bộ dạng lắm lem, nhưng gia cảnh nghèo khó tuyệt đối không nuôi ra được hai đứa bé trắng trẻo sạch sẽ thế này.
Mặc Hiên toàn thân áo trắng, thay tiểu muội ở phía sau nói chuyện: "Nghe nói Tiêu cục Phi Long chuyên nhận áp tiêu qua rừng Tịnh Minh, trước giờ chưa từng thất bại. Không biết có thật hay không?"
"Chỉ cần ngươi trả đủ tiền." Trần Phi vào thẳng vấn đề: "Ngươi muốn áp người hay áp vật, đi đường ngắn hay đường dài. Chúng ta ngoài mấy con đường liên thông đến mấy thành lớn lân cận ra thì còn một con đường đi thẳng đến Ngô quốc."
Mặc Hiên nghe như vậy cũng không do dự nữa: "Thật ra chúng ta b·ị t·ruy s·át, hi vọng có thể an toàn đi đến nơi khác tránh nạn."
"Vậy đi qua Ngô quốc đi, xa hơn ngàn dặm. Chúng ta có người bên đó, ngoài việc hộ tống thì còn có thể giúp các ngươi làm một cái thân phận giả nữa."
Mặc Hiên và Minh Nguyệt nghe như vậy thì hai mắt sáng rỡ, có điều Mặc Hiên vẫn cẩn thận hỏi: "Chúng ta nghe nói đường đi qua rừng Tịnh Minh rất nguy hiểm, ngoại trừ yêu quái thì còn có rất nhiều giặc c·ướp..."
Lời nói của Mặc Hiên bị Trần Phi vỗ bàn đánh gãy: "Đến Tiêu cục Phi Long, vấn đề duy nhất mà các ngươi cần lo lắng là bản thân có đủ tiền hay không."
"Chúng ta đã kiếm ăn bằng con đường này, đương nhiên có thể hộ tống các ngươi an toàn. Chỉ là giá tiền tuyệt đối không thấp."
Mặc Hiên nghe vậy từ trong vạt áo móc ra một con ngọc kỳ lân đặt ở trên bàn. "Chúng ta không có hiện kim, lấy thứ này ra thay có được không? Nó được đặt ở phòng chính của nhà ta, chắc chắn là rất đáng tiền."
Trần Phi cũng cảm thấy thứ ở trên bàn rất đáng tiền, nhưng đáng tiền bao nhiêu thì còn lâu hắn mới biết được.
Thấy Trần Phi trầm ngâm, Mặc Hiên cắn răng, lại lấy ra thêm một cái vòng ngọc đặt lên trên bàn.
"Như thế này đủ không?"
Phía sau Minh Nguyệt lo lắng không đủ, lại lấy ra một cái ấn lưu ly để lên bàn. Ba thứ này toàn thân trong suốt, điêu khắc tỉ mỉ, từ chất liệu cho tới vẻ ngoài trao chuốt đã đủ khiến cho người ngoài nghề như Trần Phi cảm thấy chúng là bảo vật.
Nhìn hai đứa trẻ tài đại khí thô, Trần Phi thật sâu hiểu được đạo lý im lặng là vàng.
Đè xuống suy nghĩ g·iết người đoạt bảo, Trần Phi gật gù đói với hai đứa trẻ:
"Ừm, các ngươi định khi nào lên đường."
"Đi ngay có được không ạ?" Mặc Hiên nắm tay tiểu muội Minh Nguyệt, bộ dạng gấp gáp, xem ra tình huống của hai đứa trẻ này hiện tại cũng không khả quan lắm.
Trần Phi chậm rãi cầm mấy món đồ ngọc lên nhìn chằm chằm, nghĩ thầm chắc chỉ có người uyên bác như tiên sinh mới có thể nhìn ra giá trị thật của mấy món đồ này.
"Đi đến thành khác thì có thể đi ngay trong hôm nay, nhưng nếu muốn đi sang nước Ngô thì e là các ngươi phải đợi vài ngày."
Đi sang nước Ngô phải qua cả ngàn dặm đường, một chuyến như vậy phải mất mười ngày nửa tháng là ít. Tiêu cục Phi Long chỉ mới kinh doanh khởi sắc, quy mô chưa lớn, tối đa cũng chỉ đem ra được hai đội nhân thủ, cho nên một tháng chỉ đi được hai lần. Một đội đi thì một đội ở lại nghỉ ngơi, sau đó còn thu xếp lực lượng để áp tiêu những chuyến gần.
Sở dĩ hôm nay trong Tiêu cục vắng vẻ như vậy cũng là bởi vì nhân thủ đã đi ra ngoài làm việc cả rồi.
"Phải đợi bao lâu?" Mặc Hiên nhíu mày, dáng vẻ lo lắng như một ông cụ non. Hai huynh muội bọn họ đang b·ị t·ruy s·át, tính mạng trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ mà phải đợi mấy ngày thì quá nguy hiểm.
"Khoảng năm ngày." Trần Phi cũng nhìn ra lo lắng trong lòng hai đứa nhỏ, lại nói: "Hay là như vầy. Ta dẫn hai huynh muội ngươi đến nơi an toàn ở tạm trước, năm ngày sau lại nhập bọn với nhóm khách hàng kia lên đường. Thấy thế nào?"
Hai huynh muội Mặc Hiên và Minh Nguyệt nhìn nhau, trong đôi mắt toàn là không biết làm sao. Mặc Hiên mới có mười tuổi, đã phải gánh vác trọng trách nặng nề.
"Không biết nơi an toàn đó là ở đâu? Có thật sự an toàn không?"
Trần Phi nghĩ tới chỗ của tiên sinh hiện tại, sau đó cười khẩy nói: "Trừ khi có hai, ba gã Tông Sư ăn no rảnh rỗi cùng đến để tìm huynh muội các ngươi gây sự, nếu không thì chỗ đó tuyệt đối an toàn."
Mặc Hiên nhìn dáng vẻ không để Tông Sư vào mắt của Trần Phi không giống giả bộ, nghĩ thầm chỗ kia không an toàn tuyệt đối thì cũng không tệ đến mức nào, thế là gật đầu: "Được thôi, chúng ta đồng ý."
"Thế nhưng bây giờ lại có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Trần Phi nhìn hai huynh muội, chậm rãi nỡ ra nụ thân thiện: "Phải thêm tiền."
...
Thiên Hạ hội đã hoạt động gần một năm, hiện tại đang nắm giữ sáu tuyến đường nhỏ, một tuyến đường lớn trong rừng, phục vụ cho việc di chuyển giữa các thành lớn. Sản nghiệp thì có Thiết Hổ trại do Phùng Tam Bảo dẫn đầu, tiếp tục làm c·ướp; Tiêu cục Phi Long do Trần Phi và Hạ Bình quản lý, liên hợp với Thiết Hổ trại một sáng một tối làm việc.
Bên cạnh đó còn có ba cái khách điếm nhỏ được xây trên những tuyến đường trọng yếu, làm điểm dừng chân. Lã Bích Kiều và các tỷ muội quản lý mảng này, phụ trách về vấn đề thông tin cũng như bán ra một số đặc sản sẵn có trong rừng.
Thiên Hạ hội hiện nay có sáu vị Đường chủ, trong đó còn có hai người được Mộc Nhiên bồi dưỡng ra, chiến lực đều dao động từ Nhất Lưu cho đến Tuyệt Đỉnh.
Nói về thủ hạ dưới trướng trong Thiên Hạ hội, nếu tính cả đám người ngoài biên chế thì đã lên tới con số tám trăm.
Hai huynh muội Mặc Hiên và Minh Nguyệt lần đầu bước tới tổng bộ của Thiên Hạ hội cũng được một phen mở rộng tầm mắt, không ngờ có một dãy công trình to lớn như vậy được xây dựng trong rừng.
Trần Phi sau khi thu xếp chỗ ở tạm thời cho hai đứa nhỏ này thì liền đi đến tòa nhà lớn nhất ở trung tâm, cũng là nơi ở của ông chủ phía sau Thiên Hạ hội - Thẩm Lãng, Thẩm Bán Tiên. Trên đường đi, bang chúng nhìn thấy Trần Phi đều cúi đầu hô một tiếng Tam gia. Trần Phi rất hưởng thụ loại cảm giác này.
"Tiên sinh, thuộc hạ đến sớm."
Thường thường mỗi tháng Mộc Nhiên sẽ kêu các Đường Chủ lại để họp mặt một lần, ngoài ra không có chuyện quan trọng gì thì sẽ không gặp mặt.
Lúc này Mộc Nhiên đang cùng đám quỷ Lý Lan Anh hoàn thiện bản đồ nhỏ trong khu vực. Bởi vì lượng công việc gia tăng, cho nên Lý Lan Anh và Tố Cẩm cũng dẫn theo đám quỷ đến giúp Mộc Nhiên một tay.
Trần Phi sau khi chờ nửa giờ ở bên ngoài, sau khi bước vào phòng vẫn giữ thái độ câu nệ.
Mộc Nhiên vẫn như cũ ngồi trên cái ghế giữa phòng, từ từ đặt sách xuống rồi tự pha cho mình một chén trà. Nguyên một đám quỷ bay ở sau lưng hắn, khiến cho không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo bất thường.
"Có chuyện gì? người của triều đình lại q·uấy r·ối à?"
Trần Phi gãi đầu. "Dạ bẩm tiên sinh, bên triều đình cơ bản đã giải quyết ổn thỏa, các bang phái khác bây giờ cũng không dám tùy tiện trêu vào việc làm ăn của chúng ta. Trần Phi hôm nay đến là vì nhận một đơn Tiêu đặc biệt, không có cách nào giám định giá trị của thù lao."
Trần Phi vừa nói vừa bước lại gần, để ba món đồ ngọc ở trên bàn, sau đó từ từ kể lại chuyện sáng nay.
Mộc Nhiên cầm mấy khối ngọc, tuy là không có hứng thú với phàm vật nhưng liếc mắt cũng nhận ra được thứ này đáng tiền, có trọng kim cũng khó mua được.
"Mấy món đồ này không có vấn đề, nhưng hai huynh muội kia... thì chưa chắc."
...
Bên này, sau khi vào phòng, Minh Nguyệt có chút bất an nói với Mặc Hiên: "Mặc Hiên ca, sao ta nhìn đám người này... nhìn sao cũng không giống người tốt."
Mặc Hiên xoa đầu muội muội mình, mỉm cười trấn an: "Ngốc ạ, trong giang hồ làm gì có người tốt. Ca ca của muội cũng không phải người tốt, đợi ta đi đến Ngô quốc, chắc chắn sẽ chăm chỉ luyện võ. Sớm muộn sẽ có một ngày ta trở về, tự tay trả thù từng người từng người một, khiến bọn chúng nếm thử cảm giác sống không bằng c·hết."
Minh Nguyệt nước mắt rưng rưng: "Ca ca, muội nhớ cha quá."
Mặc Hiên đau lòng ôm Minh Nguyệt vào lòng: "Ca ca sẽ thay nghĩa phụ bảo hộ Minh Nguyệt một đời bình an. Sau này sẽ không để ai làm muội rơi nước mắt nữa."
Minh Nguyệt nức nở một hồi, lặng yên thủ thỉ: "Ca, cha nói huynh tiền đồ rộng mở, không nên c·hôn v·ùi tương lai của mình vào thù hận. Muội cũng không muốn luyên lụy đến huynh, đợi sau này Minh Nguyệt lớn rồi, sẽ tự báo thù."
"Minh Nguyệt ngốc, ca ca không phải đứa trẻ ngoan, sẽ không nghe lời nghĩa phụ đâu."
Lúc này bỗng nhiên vành tai khẽ nhúc nhích, giống như nghe thấy tiếng động bất thường gì đó, Mặc Hiên nhíu mày nhìn ra cửa, nghiêm giọng nói: "Minh Nguyệt cẩn thận, có người tới."