Mộc Nhiên mở cửa bước vào, đã thấy một lưỡi kiếm sáng chói đâm thẳng về phía mình, sau đó cứ thế ghim vào lồng ngực.
"Kiếm pháp không tồi."
Mặc Hiên kinh nghi nhìn mũi kiếm sắc bén của mình sau khi cắm vào thân thể đối phương vậy mà không cách nào rút ra được, vội vàng đánh thêm một chưởng.
Một chưởng này tuy thành công đánh vào thân thể Mộc Nhiên, nhưng cũng như đá chìm đáy biển, không gây ra được tác dụng gì.
"Chưởng pháp cũng được."
"Người giang hồ bây giờ đều chào hỏi nhau như thế sao? Ta nhớ ban nãy mình có gõ cửa."
Tiếng thở dài của Mộc Nhiên vừa dứt, Mặc Hiên như bị chân khí đẩy lui về sau mấy bước liên tiếp, khí sắc nhợt nhạt trông thấy, bàn tay cầm kiếm cũng nhịn không được mà run rẩy.
Tô... Tông Sư?
Mặc Hiên trừng lớn mắt, không ngờ ở giữa nơi hoang vắng thế này có thể gặp một cao thủ đạt tới cảnh giới Tông Sư.
"Mới mười một tuổi mà đã là cao thủ Nhất Lưu, khá lắm." Trần Phi từ phía sau bước vào, lại nói: "Ông chủ của ta muốn hỏi một số chuyện trước khi nhận chuyến tiêu này, không phải người xấu."
Mặc Hiên căng thẳng nhìn quái nhân thân cao hai mét phía trước, cảm thấy hô hấp nặng nề, bản năng báo động kịch liệt giống như khi thỏ trắng nhìn thấy sư tử vậy.
Đây thật sự không phải người xấu sao!?
"Tại hạ thất lễ, nếu có mạo phạm xin tiền bối thứ lỗi."
Mộc Nhiên im lặng mất một lúc, sau đó mới nói: "Không sao."
Mộc Nhiên vốn chỉ muốn đến xem đôi huynh muội này một chút, nếu nhu thuận nghe lời thì thu làm đệ tử chậm rãi bồi dưỡng cũng được. Dù sao Thiên Hạ hội bây giờ còn thiếu tới mấy vị trí Đường chủ. Nhưng mà một cái nhìn này, kém chút để Mộc Nhiên mù mắt rồi.
Chỉ thấy hai đứa bé trong phòng, một người thì toàn thân tinh tế, tư chất tuyệt hảo, trên người lại có một dòng khí vận hư vô mờ mịt, cho Mộc Nhiên cảm giác y như Dương Tiêu lần trước.
Mà đứa bé cầm kiếm đâm về phía mình thì lại càng kinh khủng, thân thể giống như hòa hợp làm một thể với tự nhiên, dùng Lục Nhãn chỉ nhìn được một bóng dáng mơ hồ, cũng không biết là loại thể chất ghê gớm gì.
So với hai người bọn họ, thanh phàm binh sắc bén được cất kỹ ở trong hộp gỗ phía sau quả thật là không đáng giá.
Lý Lan Anh cũng nhìn mà kinh ngạc thật lâu, sau đó không tự chủ thốt lên: "Tiên Thiên Đạo Thể..."
Mộc Nhiên nghiền ngẫm: "Thu bọn họ làm đồ đệ hình như không ổn lắm."
Mộc Nhiên nhìn thấy trên đầu Mặc Hiên và Minh Nguyệt nổi lên một dòng khí vận hoàng kim sắc mờ ảo, song song còn có một tia sát kiếp màu đỏ tươi như máu. Một con yêu quái thu nhận hai kẻ có thiên phú tu đạo kinh khủng như vậy cũng không phải chuyện hay, yêu nhân khác đường, không biết chừng một ngày nào đó bọn họ lại hô lên khẩu hiệu trừ yêu diệt ma rồi đâm cho mình một đao.
Lý Lan Anh cũng khuyên nhủ Mộc Nhiên: "Hai kẻ này thiên phú phi phàm, ngày sau nếu không đoản mạng thì ắt thành cường giả. Chúng ta kết chút thiện duyên là được, không nên giữ ở bên mình."
Mộc Nhiên gật đầu, cũng có ý này.
"Ta chỉ đến để hỏi trong đám kẻ thù t·ruy s·át hai ngươi lần này có cao thủ Tông Sư hay không?"
Mặc Hiên yên lặng lui lại hai bước, vẫn cảm thấy không thoải mái, nghe Mộc Nhiên hỏi vậy thì nghi hoặc hỏi lại:
"Nếu như có thì sao?"
Sau đó hắn nhận được câu trả lời vô cùng quen thuộc:
"Thì phải thêm tiền."
Mặc Hiên lắc đầu: "Không có Tông Sư, nhưng cao thủ Tuyệt Đỉnh thì có."
"Vậy thì không có vấn đề gì." Mộc Nhiên nói xong quay đầu liền đi, thật giống như không muốn dây dưa nhiều thêm.
Lý Lan Anh quay đầu nhìn kỹ hai người một chút, sau đó cũng theo sau Mộc Nhiên rời đi.
Trần Phi nhìn Mặc Hiên, đưa lên ngón tay cái: "Ngươi dám đâm ông chủ của ta, thật đúng là tài cao gan lớn. Cũng may tiên sinh rộng lượng, không tính toán với hai đứa nhóc các ngươi."
Nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Mộc Nhiên, Trần Phi lúc đó sợ đến mức chỉ muốn quay đầu chạy ngay. Tên nhóc này tốt, vậy mà trực tiếp cầm kiếm đâm tới, đây là gan dạ cỡ nào chứ!
"Các ngươi ở yên chỗ này, đừng đi loạn. Sau đó năm ngày thì ta dẫn các ngươi đi Ngô quốc. Còn về chuyện đám người t·ruy s·át, các ngươi cũng không cần bận tâm. Chuyến này chúng ta tự nhiên sẽ phái theo cường giả bảo hộ."
Đợi Trần Phi rời đi rồi, Mặc Hiên mới âm thầm nói nhỏ với Minh Nguyệt: "Ban nãy muội có cảm thấy trong phòng lành lạnh, như có ai âm thầm nhìn lén chúng ta không?"
Minh Nguyệt ngửa mặt lên, hai mắt long lanh sắp khóc: "Ca à, đám người này thật hung."
...
Mộc Nhiên trở về phòng, tâm tư không yên.
"Chuyến này thế nào cũng có chuyện."
Lý Lan Anh bay đến bên cạnh: "Linh cảm của ngươi trước giờ không sai. Hay là cho thêm người đi."
"Đương nhiên phải vậy. Lão Ngũ gần đây rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chuyến này cứ giao cho hắn đi."
"Lão Ngũ? Hắn được không?"
"Ngươi lo hắn nhỏ tuổi không làm được đại sự, nhưng cũng phải để hắn tự mình va vấp lấy kinh nghiệm vài trận mới được. Hắn tư lịch ngắn, không có công tích gì lớn, nếu cứ ngang nhiên nhận chức Đường chủ như vậy thì e là huynh đệ ở dưới không phục. Ta định một đoạn thời gian sau này đều để hắn mang huynh đệ ra ngoài áp tiêu, để hắn có cơ hội thể hiện ra giá trị của mình." Quản lý một bang hội lớn chưa bao giờ là dễ dàng, Mộc Nhiên dù là một cái cây cũng bắt đầu cảm thấy phiền não rồi.
Lý Lan Anh suy nghĩ một hồi, lại nói: "Thôi, chuyến này để ta đi theo nhìn xem. Hai đứa nhỏ đó đáng thương như vậy, xảy ra chuyện thì thật không may."
Mộc Nhiên có thể cảm nhận được lo lắng của Lý Lan Anh: "Tự nhiên ngươi có lòng tốt ghê vậy? Mọi khi nhờ ngươi chút chuyện sao mà khó khăn, toàn nói là ta làm ảnh hưởng đến thời gian tu luyện của ngươi."
"Ta không trở thành quỷ, bây giờ có tu luyện thêm nữa cũng không tiến bộ hơn được. Chi bằng tranh thủ giúp ngươi bớt chút phiền não." Lý Lan Anh liếc nhìn Mộc Nhiên, nói ra lời này dường như có chút ngượng ngùng.
"Ta nhìn ngươi hiền lành nhu thuận như vậy không quen. Ngươi thích đi đâu thì đi, ta không quản, nhưng mà nhớ đừng có cậy mạnh kẻo lại phải c·hết lần hai."
"Đám quỷ bây giờ nhiều quá trời, ta cũng không quản nổi."
Lý Lan Anh bĩu môi: "Ngươi không quản nổi thì còn Tố Cẩm mà."
"Ha ha ha, bớt hài hước đi. Cô nàng đó một ngày có thể nói được ba câu đã là kỳ tích." Mộc Nhiên lườm mắt nói, chỉ có ở trước mặt đám yêu quái ma quỷ hắn mới lộ ra bộ mặt thoải mái này.
Không biết có phải là sau khi trở thành yêu quái thì tâm sinh lý cũng thay đổi hay không, Mộc Nhiên cảm thấy đối mặt với con người là chuyện rất đau đầu, rất mệt mỏi.
Lý Lan Anh nhìn Mộc Nhiên thế này, chống nạnh bay tới, nghiêm khắc lắc đầu nói: "Ngươi đó, không thể chuyện gì đều trông cậy vào người khác. Nếu một ngày chỉ còn lại một mình ngươi thì biết làm sao đây!"
"Gì? Làm gì có ngày đó." Mộc Nhiên nhếch miệng cười trêu, sau đó lại nghiêm túc nhìn Lý Lan Anh nói: "Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
Bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Lý Lan Anh không nhịn nổi mà quay sang nơi khác trước, một hồn ma như nàng lại cảm thấy không khí trong phòng tự nhiên có chút nóng nực.
"Làm như ngươi nói là được vậy."
...
Mặc Hiên ngồi ở trong phòng chờ từ sáng đến tối, lại chờ từ tối đến sáng. Có lẽ bốn ngày này chính là bốn ngày dài nhất mà hắn từng trải qua, ngồi ở trong phòng mà cảm giác còn vất vả hơn chạy trốn ở bên ngoài.
Cuối cùng thì cũng đợi được mặt trời ngày thứ năm ló dạng.
Cửa mở, một tên bang chúng ló đầu vào: "Chuẩn bị hành trang đi, trưa nay lên đường, chiều sẽ tập hợp với Tiêu cục Phi Long ở khách điếm Vạn Xuân."
Cửa đóng lại, Mặc Hiên mới thở ra một hơi, quay đầu nhìn tiểu muội còn đang say ngủ, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng.
"Sau khi đi đến nước Ngô, ta sẽ không để muội lang bạt chịu khổ như vầy nữa. Ta hứa." Mặc Hiên nói thầm. Gia tộc gặp t·ai n·ạn như thế, Minh Nguyệt trên đời này chỉ còn người thân duy nhất là hắn. Có câu nói huynh trưởng như phụ, phận làm ca ca, cho dù không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, Mặc Hiên vẫn quyết bảo hộ nàng chu toàn.
Cho dù hai người không có quan hệ máu mủ, nhưng Mặc Hiên từ bé trông thấy nàng dần dần lớn lên, yêu quý còn hơn là anh em ruột.
Ân nuôi dưỡng lớn bằng trời, nghĩa phụ cả nhà bị g·iết, thù này không trả Mặc Hiên ăn ngủ không ngon.
Mặc Hiên thở dài, cảm thấy trọng trách trên vai có chút nặng nề. Nhưng hắn cũng tin tưởng, chỉ cần cho bản thân thêm mấy năm cố gắng thì thiên hạ này cao thủ Tuyệt Đỉnh cũng được, võ đạo Tông Sư cũng tốt, không ai có thể ngăn cản hắn nữa.
Luyện võ năm năm thì đã đánh vững trụ cột lên hàng Nhất Lưu, Mặc Hiên cảm thấy trở thành Tông Sư cũng chỉ là chuyện mười lăm, mười sáu tuổi. Giống như nghĩa phụ trước khi c·hết đã từng nói, kho báu thật sự của Thượng Quan gia không phải là tuyệt kiếm Vô Trần thiên hạ thèm khát, mà chính là con, tuyệt thế thiên tài từ cổ chí kim chưa từng có!
Đang lúc Mặc Hiên tưởng tượng tương lai tốt đẹp, cửa phòng bị một cước đá văng ra. Người bên ngoài còn chưa tới, mà huyết sát chi khí đã lan ra khắp phòng.
Reng một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ. Mặc Hiên nghiêm nghị nhìn về phía trước: "Người tới là ai?"