Minh Nguyệt bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy ca ca Mặc Hiên của mình và một quái nhân chụm lại đánh nhau.
Kiếm quang trong tay Mặc Hiên biến hóa khôn lường, thế mà cuối cùng đều bị người kia nhẹ nhõm trách thoát. Nếu không phải không gian trong phòng hơi nhỏ, lại bị Mặc Hiên dùng kiếm chiêu dồn vào trong góc, người kia cũng không cần xuất chưởng phản kích.
Một chưởng này đánh vào thân kiếm, chân khí đẩy lùi Mặc Hiên ra sau mấy bước.
Mặc Hiên vừa định thần lại, một quyền đã gần ngay trước mắt.
"Ca ca!"
Minh Nguyệt thấy Mặc Hiên b·ị đ·ánh ngã, vội vàng rút nhuyễn kiếm trên eo ra, nhón chân một cái đã ngăn ở chính giữa hai người.
"Không được làm hại ca ca ta!"
"Minh Nguyệt, đừng làm bừa!"
Vũ Canh đầy mặt khó chịu nhìn hai người: "Các ngươi b·ị t·ruy s·át cũng phải. Một người thì vừa gặp đã rút kiếm ra chào hỏi, một người thì không có não."
"Ngươi cản ta làm gì, cản cái tên dở người ở đằng sau kìa."
Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn Mặc Hiên: "Ca à, chuyện này là sao?"
"Tên kia phá cửa mà vào, điệu bộ hung ác. Ta định chế phục trước rồi hỏi rõ đầu đuôi, không ngờ..." Mặc Hiên trầm mặc, ở cái chỗ này tại sao gặp ai cũng mạnh hơn mình vậy?
Minh Nguyệt nghe xong lại quay qua nhìn tướng mạo của Vũ Canh, thầm chậc lưỡi, chả trách ca ca kích động như vậy, gã này vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì.
Vũ Canh nhìn qua chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đầu tóc bạc trắng, trên mặt trên mình lại có nhiều vết sẹo nhỏ như dao khứa làm cho tướng mạo trở nên hung ác. Tròng mắt màu đỏ cùng với cặp răng nanh lộ ra lúc cười lên càng dễ để người ta sinh lòng kiêng kỵ.
Thế giới này cũng không phải xã hội hiện đại, chỉ cần ngoại hình có chút khác thường đã dễ dàng bị mọi người xa lánh, chứ đừng nói tới toàn thân khác thường như Vũ Canh.
Vũ Canh cũng rất bất đắc dĩ.
Hắn chỉ định hù chơi một chút, không ngờ gặp phải thằng liều Mặc Hiên, chưa gì đã rút kiếm ra chém. Con mẹ nó chứ chế phục, Vũ Canh cảm thấy nếu mình ban nãy không nhanh thì hẳn là đã mất một chân, một tay. Người bình thường chế phục có ai rút kiếm ra chém như vậy không?
Còn nói ta hung ác!
Vẻ ngoài quan trọng như vậy sao!?
"Được rồi, kiếm cũng đã rút, vậy để ta xem thử thực lực của hai ngươi thế nào đi!" Vũ Canh nhón chân, thân hình lập tức như một con báo săn nhào về Minh Nguyệt, bàn tay như hóa thành móng vuốt dã thú, đầu ngón tay phát ra quang mang màu bạc sắc bén.
Minh Nguyệt tuổi nhỏ nhưng tâm lý chiến đấu rất tốt, nhìn thấy tốc độ nhanh chóng của Vũ Canh cũng không kinh hoàng. Cổ tay Minh Nguyệt khẽ lắc một cái, lưỡi kiếm trong tay như dải lụa bay múa quất về phía Vũ Canh.
Keng keng keng keng, tiếng kim thiết va nhau liên tiếp vang lên. Vũ Canh song thủ như vuốt mèo không ngừng đánh vào thân nhuyễn kiếm, móng tay chạm vào lưỡi kiếm lóe ra từng hồi hoa lửa.
"Ahhh"
Minh Nguyệt bị kình lực lúc v·a c·hạm chấn đến cánh tay run rẩy, chỉ trong một thoáng bàn tay đã t·ê l·iệt để nhuyễn kiếm rơi trên mặt đất.
"Kiếm tốt đó chứ, chỉ là ngươi còn yếu quá." Vũ Canh nhìn lưỡi kiếm chịu tới mười hai trảo của mình vẫn không chút tổn hại, tặc lưỡi khen ngợi.
"Không được ức h·iếp muội muội ta!"
Chợt, Mặc Hiên từ phía sau xông tới nhặt lên nhuyễn kiếm, cầm song kiếm nhào tới t·ấn c·ông Vũ Canh.
Song kiếm trong tay Mặc Hiên cùng lúc dùng ra hai loại kiếm thuật, trường kiếm tiến thẳng không lùi, dứt khoát, nguy hiểm; nhuyễn kiếm lại uốn éo như rắn, mềm mại như nước, âm hiểm, xảo trá.
Nhìn Mặc Hiên nhất tâm nhị dụng, lại có thể phát huy hai loại kiếm thuật đến trình độ bình thường không hề trúc trắc, Vũ Canh nổi lên khoái ý.
"Khá lắm, để xem ngươi chịu được bao lâu."
Tà Hổ Đoạt Mệnh Tam Thập Lục Trảo!
Vũ Canh gầm lên một tiếng, Mặc Hiên hoa mắt, cảm thấy như có một con hổ trắng nhào về phía mình. Một giây sau trảo ảnh liên miên phủ kín tầm mắt, để Mặc Hiên phải từ thế công chuyển thành thế thủ, đau khổ chống đỡ.
Chưa tới bốn giây, Vũ Canh tung ra liên hoàn ba mươi sáu trảo, trong đó chiêu chiêu sát ý tung hoành, đều là lợi trảo đòi mạng. Ba mươi sáu trảo đánh xong, tất cả phòng thủ của Mặc Hiên đều b·ị đ·ánh tan, trên ngực, trên cổ, cánh tay đều trầy trụa thương tích. Vũ Canh gầm lên một tiếng, đổi trảo thành chưởng, lao tới một đòn đánh Mặc Hiên bay ngược ra xa.
Một đòn này chẳng những đánh bay thân thể Mặc Hiên, còn vô tình đánh bay ngạo khí trong lòng hắn. Mặc Hiên biết rõ Vũ Canh chưa hề dùng tới toàn lực mà chỉ dùng lực lượng ngang bằng mình để chiến đấu. Hơn nữa hắn còn thu tay, nếu không sáu trảo cuối cùng kia đủ để lấy mạng Mặc Hiên mấy lần.
"Ca ca!"
Minh Nguyệt nhào tới đỡ lấy Mặc Hiên, chỉ thấy Mặc Hiên cho dù sắc mặt trắng bệch, toàn thân đau đớn nhưng vẫn kiên cường chịu đựng, ra vẻ không sao.
"Minh Nguyệt đừng lo lắng, chịu chút ngoại thương mà thôi."
Minh Nguyệt thấy cảnh này trong lòng đau xót, quay qua căm hận nhìn Vũ Canh:
"Tên khốn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!?"
Vũ Canh hai tay đặt trên đầu gối ngồi xổm xuống cười khằng khặc nhìn hai người. "Ta muốn làm gì thì làm, các ngươi quản được sao?"
Trước đây Vũ Canh vốn là đứa trẻ sống khá nội tâm, tự ti, ít nói, từ ngày đi theo Mộc Nhiên lại dần bị l·ây n·hiễm trở nên hoang dại tùy ý, còn biết nói mấy câu làm người ta không biết trả lời làm sao. Mộc Nhiên vì chuyện này đau đầu không thôi, cũng không biết đệ tử hâm mộ mình cuồng nhiệt như vậy là tốt hay xấu.
"Được rồi, chơi xong. Đến chuyện chính."
"Ta đến đây có hai chuyện. Thứ nhất chính là thông báo chuyến đi của hai ngươi đến nước Ngô lần này do ta toàn quyền phụ trách, yêu cầu các ngươi thành thật phối hợp để tránh xảy ra phiền phức không đáng có."
"Ngươi?"
"Có được không vậy?"
Mặc Hiên nhíu mày, tuy bản thân bị đối phương đánh bại là thật, nhưng chẳng có ai muốn giao tính mạng của mình vào tay một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi như vậy cả. Mặc Hiên vẫn hi vọng chuyến này có thể để cho một người lớn tuổi, có cả thực lực lẫn kinh nghiệm phụ trách.
Mặc Hiên bất an, còn Minh Nguyệt không thích ra mặt. "Chúng ta có thể đổi người không?"
Vũ Canh nhếch miệng cười, thừa biết hai huynh muội này thấy mình tuổi nhỏ nên không tin tưởng. Thật ra có thể đi đến hôm nay, Vũ Canh đã gặp rất nhiều người không tin tưởng mình, không nguyện ý cho mình cơ hội.
"Nói cho các ngươi biết, với chút tiền ấy căn bản không mời nỗi ta dẫn đội. Cho nên đừng có được lợi mà còn không biết tốt xấu."
"Chuyện thứ hai, rất quan trọng. Nhưng các ngươi khó ưa nên ta cũng không thèm nói."
Vũ Canh cũng không thèm quan tâm hai người cảm nhận thế nào, bảo bọn họ thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường xong thì quay đầu liền đi.
Bỏ lại Mặc Hiên tại chỗ trầm mặc và Minh Nguyệt tức tới dậm chân.
"Ca ca, bọn họ khi dễ người quá đáng. Vậy mà cho một tên nhóc đáng ghét đến bảo hộ chúng ta!"
Mặc Hiên thở dài: "Phóng lao thì theo lao thôi chứ biết sao giờ. Tên kia tuy là đáng ghét nhưng xem ra thân phận không tầm thường, tính tình của hắn lại khó chịu như vậy, chúng ta đoạn đường này vẫn không nên chọc hắn thì hơn."
"Minh Nguyệt ngoan, ráng chịu đựng một chút." Mặc Hiên xoa đầu Minh Nguyệt, an ủi nói.
"Hừ, một ngày nào đó muội lợi hại rồi nhất định sẽ quay về đây đánh hắn thành đầu heo luôn." Minh Nguyệt nâng nắm tay nhỏ lên, mặt đầy quyết tâm nói.
Đây xem như một cái mục tiêu nho nhỏ trên con đường trở thành nữ đại hiệp của nàng.
...
Hành lý không nhiều, chỉ cần thu xếp một thoáng là xong. Lần này rời đi, ngoại trừ hai huynh muội Mặc Hiên và Minh Nguyệt thì chỉ có thêm duy nhất một người là Vũ Canh.
Vũ Canh ngồi đánh xe ngựa, hai huynh muội thì cùng nhau chen chúc trên kiệu xe.
Đi được một lúc, vẫn là Minh Nguyệt không chịu được tịch mịch, vén màng ló cái đầu nhỏ ra nhìn Vũ Canh.
"Này, tóc bạc, lần này thật sự chỉ có ba người chúng ta sao?"
"Kêu ta Vũ Canh ca thì ta nói cho ngươi biết." Vũ Canh chỉ thuận miệng cợt nhã một câu, không ngờ Minh Nguyệt lại rất nhu thuận nói: "Vũ Canh ca, thì ra ngươi tên là Vũ Canh. Tên lạ quá."
Vũ Canh thoáng quay đầu về sau nhìn Minh Nguyệt. Nữ hài này nhìn xấu xấu bẩn bẩn, nhưng sau khi tắm rửa lại trắng trẻo xinh xắn, đôi mắt long lanh to tròn, môi hồng chúm chìm, cười lên hệt như một tiểu thiên sứ.
Cô nàng này hiển nhiên cũng hiểu rõ vẻ ngoài của mình có bao nhiêu lực sát thương, toan tính trêu chọc Vũ Canh một trận.
Đáng tiếc, Vũ Canh chơi với chó không chơi với người, chút nhan sắc này không thể làm hắn động lòng.
Vũ Canh quay đầu về phía sau nháy mắt với Minh Nguyệt, cười tà nói: "Tên lạ vậy mới dễ nhớ. Có khi cả đời ngươi cũng sẽ không quên được ta."
"Hừ, ai mà thèm nhớ ngươi chứ." Ăn trộm không thành còn bị mất nắm gạo. Minh Nguyệt bị trêu chọc, tức giận quay đầu vào trong xe, bên ngoài thì vang lên tiếng cười ngả ngớn của Vũ Canh.
"Ca à.. Huynh xem hắn kìa!"
Mặc Hiên im lặng cầm kiếm ngồi ở trong xe, lúc này cũng chỉ biết cười khổ. Lúc này giọng của Vũ Canh lại vang lên: "Khỏi mách với ca ngươi, hắn mà đánh được ta thì sớm đã rút kiếm ra chém rồi. Không cần đợi ngươi nhắc nhở."
"Sau khi đến khách điếm Vạn Xuân thì chúng ta sẽ hội hợp với đám người tiêu cục Phi Long, cùng nhau lên đường. Ngươi đã kêu ta một tiếng Vũ Canh ca chân tình như vậy, ta cũng không phải dạng nói ra rồi nuốt lời."
Minh Nguyệt méo môi trợn mắt: "Coi như ngươi còn chút lương tâm."
Vũ Canh ở bên ngoài mỉm cười không nói, híp mắt nhìn trời xanh mây trắng lặng lẽ trên đầu. Lương tâm thứ ấy ta đã sớm ném cho chó ăn rồi.