Đại Yêu Quái

Chương 46: Bước vào giang hồ bài học thứ nhất không thể tin tưởng bất kì ai!



Chương 46: Bước vào giang hồ bài học thứ nhất: không thể tin tưởng bất kì ai!

Khách điếm Vạn Xuân mọc lên giữa rừng, xung quanh không có trăm hoa đua nỡ, nhưng lại có mỹ nhân như hoa, để người đến lòng xuân phơi phới.

Nghe Vũ Canh giới thiệu như vậy, Minh Nguyệt và Mặc Hiên ban đầu còn tưởng cái khách điếm này là thanh lâu trá hình. Thế nhưng sau khi đến nơi hai huynh muội mới biết là mình đã nghĩ sai rồi. Ít ra thì trong thiên hạ, chắc sẽ không có thanh lâu nào mà kỷ nữ mỗi người đều vác đao bên mình như vậy.

Khách điếm Vạn Xuân không quá lớn, chỉ có hai tầng lầu, bên dưới phụ trách buôn bán, điểm tâm, bên trên thì phụ trách nghỉ dưỡng, phòng ốc. Ba người bước xuống xe ngựa, lập tức được một mỹ phụ mặc áo đỏ, eo đeo đao, sắc mặt lạnh nhạt bước đến tiếp đón.

Có chăng là khi đối mặt Vũ Canh thì thần sắc của nàng mới tốt hơn đôi chút: "Ngũ ca, phòng ở đã chuẩn bị kỹ càng."

Vũ Canh phất tay: "Trước ăn một chút, chuẩn bị bàn đi."

Mặc Hiên một tay cầm kiếm căng thẳng quan sát xung quanh, một tay dắt theo Minh Nguyệt đi theo Vũ Canh. Cô nàng Minh Nguyệt mở to mắt nhìn, khách điếm này không giống với bất kỳ khách điếm nào nàng từng đi trước đây. Từ chưởng quầy cho đến tiểu nhị đều là nữ tử, thống nhất mặc đồ đỏ, eo đeo đao, gặp ai cũng thần sắc lạnh nhạt không lấy lòng.

Tầng một chia thành hai phần không gian, một bên thì phục vụ ăn uống, một bên thì trưng hàng buôn bán. Vũ Canh dẫn hai người đi thẳng đến bàn trống ngồi xuống.

"Đừng nhìn nhiều, nơi này ai cũng không dễ chọc." Vũ Canh ngồi xuống, nói với hai người, thật ra chủ yếu là nhắc nhở Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cũng biết đối phương nói mình, chứ ca ca Mặc Hiên thì nghiêm chỉnh cực kỳ.

"Ngươi sợ sao?"

Trái ngược với nàng tưởng tượng, Vũ Canh vậy mà gật đầu.

"Sợ."

"Chủ nhân của khách điếm này, ta không chọc nổi."

Minh Nguyệt và Mặc Hiên nghe vậy thì im thinh thít, trong lòng thầm nghĩ hôm nay có lẽ mình đã bước vào cái gọi là hắc điếm trong truyền thuyết rồi, hơn nữa còn là loại hắc điếm có người bảo kê rất lợi hại.

Mặc Hiên lật thực đơn trên bàn ra, mấy món ăn thì cũng bình thường thôi, nhưng mà giá cả thì cao hơn bên ngoài gấp đôi. Hai huynh muội hết nhìn nhau rồi lại nhìn Vũ Canh mà ngượng ngùng cười, số tài sản ít ỏi còn lại giống như có năng lực thần kỳ khiến hai cái bụng rỗng ấy không còn thấy đói nữa.



"Cái này..."

"Ta sáng ăn no quá, muội thì sao?" Mặc Hiên nhìn đông ngó tây, vờ như lơ đãng nói.

Minh Nguyệt giả bộ xoa xoa cái bụng nhỏ, "Muội cũng không ăn nổi."

Vũ Canh nhìn hai người làm bộ làm tịch, lại nhìn nữ phục vụ cầm đao im lặng đứng ở bên cạnh, thở dài nói: "Thích gì cứ ăn, bữa này ta mời. Coi như trả tiền thuốc men cho hai huynh muội ngươi lúc sáng."

Mặc Hiên trong lòng do dự hiện rõ trên mặt, lúng túng nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, là ta ra tay trước, hơn nữa b·ị đ·ánh cũng là do tài nghệ không bằng người."

Mặc Hiên nói mới được ba chữ thì Minh Nguyệt đã hai mắt sáng rực nói "Vậy chúng ta không khách sáo nữa!"

"Ca à, huynh b·ị đ·ánh chảy mấy lít máu, phải ăn mà bồi bổ lại chứ! Thật là, đừng có phụ lòng tốt của người ta!"

"Đâu có nghiêm trọng như vậy." Nghe mình b·ị đ·ánh chảy mấy lít máu, Mặc Hiên cũng không biết phải nói gì hơn, rõ ràng chỉ bị rách da rách thịt một chút...

"Một con vịt quay, một tô mì thịt bò." Vũ Canh gọi món xong, thấy hai người vẫn còn lề mà lề mề thì tặc lưỡi nói: "Bảo các ngươi gọi món thì gọi đi, đừng lãng phí thời gian của ta. Không ăn no một hồi lên đường đừng có than đói mà đi không nổi."

"Nhìn ngươi đi, nam tử hán đại trượng phu, để ý tiểu tiết nhiều vậy làm gì?"

Minh Nguyệt nghe Vũ Canh nói ca ca mình, lập tức phồng má vung tay: "Ăn thì ăn ngươi lớn tiếng với ca ca như vậy để làm gì!? Hừ, bổn cô nương hôm nay phải gọi đồ ăn cho ngươi nghèo luôn."

Mặc Hiên lúc này không tiện từ chối nữa: "Vậy ta cũng gọi mấy món."

Nửa giờ sau, Vũ Canh có chút đau đầu. Chỉ thấy Minh Nguyệt ban nãy nói sẽ gọi món cho Vũ Canh trở thành người nghèo sau khi ăn một chén canh cá đã không ăn nổi nữa. Còn Mặc Hiên luôn miệng chối từ thì ăn hẳn một con heo sữa quay, một nồi chân giò hầm, lại còn ăn thêm mấy dĩa cơm chiên mới dừng lại được.

Mặc Hiên xoa xoa cái bụng, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, sức ăn của ta hơi lớn chút." Thật ra Minh Nguyệt gọi món nhiều lắm mà chỉ ăn nổi một chén canh cá, hắn không muốn để cho muội muội khó xử nên mới cố gắng ăn hết.



Chút chiêu trò nhỏ này của Minh Nguyệt làm Vũ Canh thấy buồn cười. Vũ Canh lại nhìn Mặc Hiên nâng cái bụng to tròn, bộ dáng kia sắp trở thành Ông Địa rồi, chỉ lắc đầu mà không nói gì.

Lúc này ngoài cửa có một đoàn người đi vào, phần lớn đều mặc trang phục khác biệt, v·ũ k·hí cũng là đủ loại đao, thương, kiếm, kích không hề thống nhất. Dẫn đầu là một tráng hán hở ngực, mặt như mặt hổ.

Tráng hán vừa bước vào liền bắt lấy tay của mỹ phụ phục vụ: "Chúng ta đi theo chuyến tiêu của Phi Long tiêu cục, không biết tiếp ứng của Thiên Hạ hội là người nào, bây giờ ở đâu?"

Mỹ phụ phục vụ yên lặng nhìn hắn, mặc cho cánh tay b·ị b·ắt mà không nhúc nhích: "Ngươi muốn buông tay, hay là đổ máu?"

Tráng hán nghe vậy mặc dù không nỡ cũng đành buông tay ra, cười hề hề nói: "Ta là Trần Dần của Nhân Nghĩa đường, lần đầu đến khách điếm không biết quy củ, mong các hạ thứ lỗi."

Mỹ phụ mỉm cười: "Không sao."

Sau đó bàn tay của Trần Dần cứ như vậy vô thanh vô tức rơi xuống, đợi đến mấy giây sau hắn mới cảm thấy đau đớn mà hét lên: "Tiện nhân, ta đã buông tay rồi sao ngươi còn hạ thủ?!" Huynh đệ bên cạnh hắn nhìn như cũng không nhịn được, đồng loạt cầm v·ũ k·hí đứng ra.

"Quy củ viết ở trên bảng, đặt ở trước cửa. Cho dù ngươi có nhìn thấy hay không, đã vào trong thì phải tuân theo quy củ. Điều hai có ghi, động vào phục vụ của bản điếm, chém." Mỹ phụ nói đến đây chầm chậm đặt bàn tay lên chuôi đao, lúc này mọi người mới chợt nghĩ tới, rõ ràng bàn tay của Trần Dần đã b·ị c·hém xuống nhưng bọn họ đều không thấy mỹ phụ rút đao thu đao thế nào. Nghĩ đến đây, đám người toàn thân mát lạnh.

"Nếu lúc nãy ngươi không buông, thứ rơi xuống không phải chỉ đơn giản là một bàn tay như vậy."

Trần Dần vốn muốn hàm hồ chiếm chút tiện nghi, không nghĩ tới tiện nghi chiếm được một chút, bàn tay cũng không còn rồi. Ban nãy bọn họ đương nhiên có đọc thông báo phía trước, điều một ghi lại bằng chữ đỏ: Gây sự đánh nhau trong quán, chém!

Hiển nhiên nếu như lúc này bọn họ làm lớn chuyện, thì không thể tránh khỏi một phen chém g·iết.

"Đắc tội rồi, đắc tội rồi, mong các hạ rộng lượng không chấp nhất."

Trần Dần đổi giọng, sau đó đắng chát nhặt bàn tay trên đất của mình lên, nghe nói tay chân vừa mới bị chặt xuống có thể mang đến chỗ Lục Đường chủ của Thiên Hạ hội nối lại, chỉ là giá tiền kia... như c·ướp.

Mỹ phụ nhìn mấy người, sau đó lạnh giọng nói: "Các ngươi muốn tìm người thì nên nhờ người của tiêu cục Phi Long, khách điếm chúng ta chỉ phục vụ ăn, ngủ, mua bán, không phục vụ mấy chuyện riêng tư này."

Mấy người bên này lớn tiếng, bên bàn của Vũ Canh đương nhiên có nghe thấy, nhìn thấy.

Minh Nguyệt hóng chuyện xong liền quay đầu nói với Vũ Canh: "Hình như bọn họ tới tìm chúng ta kìa?" Nàng nghe được rõ ràng, Trần Dần đi theo người của tiêu cục Phi Long, chẳng phải là đám người mà bọn họ đang chờ đợi sao?



Vũ Canh xỉa răng, vắt chân lên bàn, nghe như vậy không khỏi nhếch miệng khinh thường: "Bọn họ là ai, một đám tôm tép tìm ta còn muốn ta chạy ra tiếp đón hay sao?"

"Nhưng rõ ràng bọn họ nói là tiêu cục Phi Lo..." Minh Nguyệt còn muốn nói gì, đã bị Mặc Hiên kéo tay lại. Mặc Hiên tâm tư kín đáo, mơ hồ nhận ra mối quan hệ của Vũ Canh với tiêu cục Phi Long cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Vũ Canh nhìn hành động của Mặc Hiên, khoái ý cười tà: "Không cần phải lo, ta ngồi ở đây, bọn họ tự biết tìm tới."

Chính như Vũ Canh nói, đám người Trần Dần rất nhanh đi đến bên cạnh bàn của họ.

"Không biết tiếp ứng của Thiên Hạ hội là vị nào, nếu như đã tới, có thể ra mặt được không?" Âm thanh của Trần Dần không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho người dưới tầng một đều nghe.

Vũ Canh ở ngay bên cạnh, đầy mặt phiền muộn. Cái đám này đi buôn hàng lậu mà làm việc trương dương như thế, không biết còn tưởng là chuẩn bị mở hội võ lâm cơ.

"Tên ngốc nào tên Trần Dần, có gan thì bước lại đây!" Mặc Hiên dưới sự uy h·iếp của Vũ Canh, nói ra lời nói lớn mật nhất từ trước đến giờ. Bọn họ đang b·ị t·ruy s·át, tâm lý đương nhiên không muốn gây thêm phiền phức, chỉ là Mặc Hiên cảm thấy nếu mình không nghe theo tà thú của Vũ Canh thì phiền phức có khi lại càng lớn hơn.

Trần Dần mới b·ị c·hém đứt một bàn tay, hỏa khí chưa tiêu, nghe vậy liền dẫn đàn em đi tới trước bàn, đứng bên cạnh Vũ Canh, chỉ vào Mặc Hiên nói: "Tiểu tử nhà ai lớn lối như vậy, có gan thì kêu trưởng bối nhà ngươi ra đây nói chuyện."

"Rồi sao? Định gây sự đánh nhau trong quán, không sợ một bàn tay còn lại cũng không giữ được hả?" Giọng của Vũ Canh có phần ngả ngớn, không xem ai ra gì.

Trần Dần tay phải cầm chặt chuôi đao, hừ lạnh nói: "Không được gây sự trong quán, chẳng lẽ ra bên ngoài ta còn sợ đám nhóc các ngươi sao?"

"Tốt, vừa lúc ăn xong cần vận động một tý." Vũ Canh nhìn Mặc Hiên, Minh Nguyệt nói: "Các ngươi ở lại đây" Sau đó lại quay sang nói với đám người Trần Dần: "Các ngươi nếu như có gan thì theo ta ra ngoài. Bổn đại gia hôm nay phải cho các ngươi nếm chút mùi lợi hại."

"Hừ, các huynh đệ theo ta. Hôm nay phải cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một bài học."

Sau khi Vũ Canh dẫn đám người Trần Dần ra ngoài, tưởng chừng mọi phiền phức đều đã dẫn nhau đi hết, không ngờ lúc này phục vụ mới cầm theo sổ sách khoan thai tới chậm.

"Bàn này tổng cộng hết tám trăm sáu mươi lăm bạc, không biết hai vị muốn thanh toán bằng ngân phiếu hay là hiện kim?"

Mặc Hiên và Minh Nguyệt vô thức sờ vào túi tiền nhỏ trống rỗng của mình, lại nhìn trên bàn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một tờ giấy nhỏ có ghi mấy chữ xiêu vẹo: 'Bước vào giang hồ bài học thứ nhất: không thể tin tưởng bất kì ai'.

Cả hai ngỡ ngàng nhìn nhau, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên đặc sắc...