Đại Yêu Quái

Chương 47: Đường xa mệt mỏi, có người đến tặng đầu cho ta!



Chương 47: Đường xa mệt mỏi, có người đến tặng đầu cho ta!

Vũ Canh trước khi ra ngoài dặn dò phục vụ đến hù dọa hai huynh muội kia một trận, phục vụ không dám làm trái. Vừa đi Vũ Canh vừa tưởng tượng, không biết sắc mặt của cặp huynh muội kia lúc đó sẽ như thế nào, khoái ý đầy bụng.

Cả đám đi ra ngoài phạm vi khách điếm, bước đến nơi đồng không mông quạnh, Vũ Canh mới quay đầu lại nhìn đám người Nhân Nghĩa đường: "Tiêu cục Phi Long đâu? Sao lại thả các ngươi tới đây một mình?"

Trần Dần nghi hoặc nhìn Vũ Canh: "Ngươi là người của Thiên Hạ hội?" Cả đám người Nhân Nghĩa đường cũng thế. Hiển nhiên chẳng ai nghĩ tới lực lượng chi viện sẽ chỉ là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, hơn nữa còn gặp nhau trong tình cảnh như vậy.

"Hừ. Bây giờ là ở ngoài khách điếm. Cả đám các ngươi cùng lên cũng không đủ cho ta g·iết, ăn nói cho cẩn thận vào." Nói đoạn, Vũ Canh nhích chân, một hòn đá nhỏ dưới đất giống như viên đạn bay qua tầm mắt đám người, ghim thẳng vào thân cây to lớn phía sau, để lại một lỗ sâu nhìn mà giật mình.

Trần Dần và đám người Nhân Nghĩa đường lần nữa toát mồ hôi hột, người ta nói rừng Tịnh Minh đáng sợ nhất là có yêu quái ẩn hiện, thế nhưng khi bọn họ vào rừng mới biết hóa ra đến cả con người cũng không dễ chọc. Bọn họ hôm nay gặp phải hai người, trong đó một người còn chưa thấy rút đao thì đã có thể chặt tay người khác, người còn lại thì trông như chỉ mới mười mấy tuổi mà thực lực không bình thường.

Cao thủ giang hồ từ bao giờ giá rẻ như vậy?

"Các ngươi vẫn chưa trả lời ta." Vũ Canh lạnh giọng nói, để cho đám người từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại.

Trần Dần móc ra một phong thư, kính cẩn đưa qua: "Nhị tiêu đầu nói có chút chuyện cần phải giải quyết với phía triều đình, nhất thời không xoay sở được nhân thủ. Mong là.. à, mong là các hạ có thể thay bọn họ đảm đương chuyến tiêu này."

Nhị tiêu đầu mà Trần Dần nhắc tới chính là Trần Phi. Trong thư nội dung cũng tương tự như thế, chỉ có mấy lời qua loa lấy lệ. Vũ Canh đọc xong thì sạm mặt lại, vò thư thành một nhùi rồi nhét vào vạt áo. Hắn biết rõ tình hình của tiêu cục Phi Long, nghĩ thầm Trần Phi lần này làm thế không thể nghi ngờ là đang chơi mình, không ngờ việc mình lên làm Đường chủ ngoại trừ đám lâu la không phục, đến cả mấy vị Đường chủ khác cũng không cho mặt mũi.

"Hừ, khinh người quá đáng." Vũ Canh trong bụng hậm hực khó nguôi, sắc mặt bất thiện quay qua nhìn đám người Trần Dần: "Lần này ta đi đến Ngô quốc là có nhiệm vụ trong người, đi cùng phối hợp với tiêu cục Phi Long chỉ là tiện đường. Nếu như bọn họ đã không muốn các ngươi thì ta cũng không nhận cái phiền phức này vào người, các ngươi vẫn nên quay về tìm bọn họ nói đạo lý đi!"



Vũ Canh nói xong thì quay người liền đi, căn bản không thèm thương lượng.

Thế nhưng Nhân Nghĩa đường chuyến này cho Trần Dần dẫn đầu cũng không phải không có nguyên nhân. Trần Dần rõ ràng chuyến này mà không có người dẫn đường thì e là khó khăn trùng trùng, cho nên lập tức vội vàng đuổi theo Vũ Canh.

"Tiểu huynh đệ, à không, đại ca. Dừng lại nghe lão đệ nói đôi lời có được hay không?" Trần Dần không đợi Vũ Canh dừng chân mà tranh thủ nói luôn.

"Chuyến hàng này bọn ta lần đầu tiên hợp tác cùng với tiêu cục Phi Long, mọi thỏa thuận chỉ là bằng miệng. Hay là thế này, chúng ta không theo tiêu cục Phi Long nữa mà hợp tác với đại ca có được hay không? Giá tiền vẫn cứ như vậy, không ít một xu."

"Phần tiền đặt cọc ở chỗ tiêu cục Phi Long, sau khi trở về ta cũng đòi lại cho đại ca, có được hay không?"

Trần Dần nghe đồn, Thiên Hạ hội có hai loại chân lý, thứ nhất chính là lời của bang chủ, thứ hai chính là tiền. Chỉ cần bỏ ra đủ tiền, không có chuyện gì là không thể thương lượng.

Vũ Canh đi được mấy bước thì dừng lại, liếc mắt lạnh lùng nhìn Trần Dần: "Gọi ta Vũ ca."

Trần Dần được một phen sợ hết hồn, lại càng niềm nở hơn trước: "À được, Vũ ca! Vũ ca anh minh thần võ, thực lực cao cường, một người mà so ra được mười người. Chúng ta lần này không mời được người của tiêu cục Phi Long nhưng mời được một cao thủ như Vũ ca thì cũng không lỗ, không lỗ, rất đáng tiền."

Vũ Canh cật lực nhẫn nhịn để cho mình không kiêu ngạo, lại nói: "Muốn ta dẫn đường cho các ngươi cũng được thôi. Nhưng ta nói trước, chuyến này ta có nhiệm vụ trong người, không thể phân tâm bảo vệ các ngươi được."

"Ầy, cái đó Vũ ca yên tâm. Bọn ta tuy là cả đám cộng lại cũng chưa chắc thắng được ba chiêu của Vũ ca, thế nhưng từng người cũng coi như là có chút kỹ năng bảo mạng, gặp chuyện là chạy siêu nhanh, sẽ không gây thêm phiền phức gì cho Vũ ca đâu." Trần Dần nhìn thấy khóe miệng Vũ Canh cong lên không kiềm lại được, biết chiêu này hữu dụng nên càng thêm ra sức tâng bốc.

Vũ Canh càng nhìn càng cảm thấy Trần Dần vừa mắt, thuận miệng nhắc nhở: "Nếu ngươi còn muốn nối lại bàn tay thì tốt nhất không nên dùng tới chân khí."



"Ừm, mà vừa mới b·ị c·hém xuống đem đi nối lại thì giá cả không đến nỗi nào. Để lâu thì cái giá sẽ tăng lên đến ba, năm lần. Nếu ngươi không muốn dùng thuốc tê, giá cả sẽ lại giảm một chút."

Thế là đoạn đường trở về khách điếm, Trần Dần nghe được rất nhiều lời bổ ích.

...

Vũ Canh sau khi trở về, nhìn hai huynh muội Mặc Hiên và Minh Nguyệt sắc mặt chẳng tốt chút nào, nhất thời cười lên ha hả.

"Tên đáng ghét này!" Minh Nguyệt giơ lên quả đấm nhỏ, quyết chí sau khi tu luyện thành tài sẽ quay về đây đá đít hắn cho hả.

Mặc Hiên chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy tâm mệt mỏi.

Ngày hôm sau tờ mờ sáng bọn họ liền lên đường, Vũ Canh dẫn đầu, hai huynh muội Mặc Hiên, Minh Nguyệt theo sát bên cạnh, kế nữa là đám người Nhân Nghĩa đường, phía sau kéo theo mấy rương hành lý được đóng kín mít, cũng không biết là chở cái gì.

Bởi vì có áp theo hàng hóa nặng nề, tốc độ của bọn họ không thể nhanh được bao nhiêu. Lộ trình đi đến Ngô quốc có khoảng hơn ngàn dặm, dự là phải mất hơn mười ngày mới đến nơi. Ấy là trong trường hợp giữa đường không gặp chuyện gì trút trắc.

Trần Dần lúc này bàn tay đã được nối lại nguyên vẹn để thuận tiện cho việc áp hàng, chứ không được dùng chân khí thì hắn quả thật không làm được tích sự gì, còn không bằng ở nhà đi ngủ.



Đương nhiên, cho dù giá cả cho việc nối lại bàn tay vừa bị chặt đứt có rẻ hơn một chút, Trần Dần vẫn không có đủ tiền trả. May là Lục Đường chủ Âu Dương Đức ngoài nghề chính hành y bán thuốc, còn có nghề tay trái là cho vay nặng lãi, quả thật là đối với bệnh nhân quá ân cần, vì bọn họ mà lo nghĩ chu toàn. Trần Dần ôm lấy tâm đau ký vào giấy nợ với khoản phí nợ kết xù, sau đó thì bàn tay đã được nối về nguyên vẹn như lúc đầu.

Đến đây Trần Dần mơ hồ cảm thấy Thiên Hạ hội này cũng quá biết chơi, một người mở trại c·ướp, một người áp tiêu; hắc điếm c·hém n·gười thì phía sau có thầy thuốc, không đủ tiền còn có dịch vụ cho vay... Đi qua một vòng tuần hoàn này, tình trạng của túi tiền cũng không khá hơn bao nhiêu so với b·ị c·ướp.

Đoạn đường đi đến Ngô quốc là Thiên Hạ hội mở ra, giặc c·ướp khác trên đường đều đã bị thanh lý, yêu quái đều bị đuổi đi. Vũ Canh nhớ tới mấy tháng trước tiên sinh dẫn người đả thông đoạn đường này còn thuận tiện thu phục một con tiểu yêu Thanh Mao trùng, sau này để ở trong khách điếm xem như chó giữ nhà mà nuôi. Bàn tay của Trần Dần chính là bị sợi tơ vô hình của nó cắt đứt, chứ nữ phục vụ trong quán thì còn lâu mới đạt đến trình độ đao pháp thượng thừa như vậy.

Rừng Tịnh Minh trăm lối ngàn ngã, con đường này chỉ có Thiên Hạ hội biết rõ. Mà người khác muốn thông qua con đường này đi đến Ngô quốc thì không thể tránh khỏi giữa đường gặp phải khách điếm Vạn Xuân và Thiết Hổ trại, kết cục đều là như thế.

Vũ Canh tuy một mình đảm đương chuyến này, nhưng tâm không hề sợ hãi, thậm chí có chút chờ mong. Lần đầu tiên xuất mã nếu như không làm ra chuyện gì đó vẻ vang thì quá đáng tiếc...

Chuyện thứ hai rất quan trọng mà hắn không nói cho hai huynh muội Mặc Hiên, Minh Nguyệt, chính là đã âm thầm loan tin ra ngoài, hấp dẫn kẻ thù của bọn họ đến đây.

Không để Vũ Canh thất vọng, đoàn người bọn họ vừa đi ra khỏi khách điếm Vạn Xuân hơn ngàn dặm lộ trình thì lập tức gặp phải mai phục.

"Dừng lại chút."

Vũ Canh ngước mắt nhìn lên bầu trời, mây đen mịt mù che hết cả khoảng trăng sao, từng cơn gió đêm nhẹ nhẹ thổi qua lạnh lùng, e là một cơn mưa sắp đến. Loại thời điểm này quả thật quá phù hợp để g·iết người đoạt bảo.

Trần Dần thấy Vũ Canh chỉ ngồi yên trên ngựa, thật lâu cũng không hạ thêm mệnh lệnh, có chút hiếu kỳ thúc ngựa lên hỏi: "Vũ ca, có chuyện gì sao?"

Vũ Canh nhoẻn miệng cười: "Không có gì, chỉ là đường xa mệt mỏi, có người đến tặng đầu cho ta."

"Ha ha ha ha ha!" Tiếng nói của Vũ Canh vừa dứt, bốn phương tám hướng vang lên tiếng cười càn rỡ.

"Không hổ là Đường chủ trẻ tuổi nhất của Thiên Hạ hội, lần đầu hành tẩu giang hồ đã khẩu xuất cuồng ngôn, không biết sống c·hết như vậy!"

Trong bóng tối, có ba bóng người chân đạp nhánh cây bay đến, phía sau dẫn theo một nhóm hắc y nhân mười mấy người, nhìn bộ dáng đều là cao thủ không tầm thường.