Trần Dần lạnh cả sống lưng, giữa đường gặp c·ướp nhiều rồi nhưng chưa bao giờ thấy được đám c·ướp lợi hại đến như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng của đám người này hình như không phải chỉ muốn c·ướp tiền, còn muốn c·ướp mạng.
Thân nhẹ như yến, đạp không mà đi, chẳng lẽ là cao thủ Tuyệt Đỉnh trong truyền thuyết... Trần Dần cả đời chưa bao giờ diện kiến cao thủ Tuyệt Đỉnh, không ngờ lần đầu gặp lại ở trong tình cảnh trái ngang thế này, lại còn một lần gặp được ba người.
Trần Dần nuốt nước miếng, cảm thấy tấm thân nhỏ bé của mình đêm nay khó bảo toàn. Mà đám người Nhân Nghĩa đường phía sau đã sợ đến bủn rủn cả người.
Vũ Canh nghe đối phương nói xong, chẳng hề biến sắc. "Các ngươi hôm nay đã cất công đến, vậy ở lại lâu một chút đi."
"Có đúng không... Thiết môn chủ?"
Nghe thấy Vũ Canh nói ra cái tên này, Mặc Hiên và Minh Nguyệt trong mắt nổi lên hận ý. Mà kẻ đứng chính giữa trong ba người áo đen kia cũng cười lên ha hả, tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt nham hiểm gầy gò, chót cằm để lại một chòm râu bạc.
"Không ngờ Ngũ Đường chủ tuổi nhỏ mà kiến thức không cạn, còn nhận ra Thiết Khiếu Ưng ta."
Vũ Canh lại đưa mắt nhìn qua hai người bên cạnh: "Không những Thiết Ưng đường mà Phi Hoa môn và Lưu Vân phái cũng tới. Ta thật tò mò không hiểu, một lát lỡ như các ngươi lấy được Vô Trần kiếm rồi thì phải chia nhau thế nào, người cầm cái chuôi người cầm cái vỏ hay sao?"
"Hừ, nếu ngươi định dùng mấy câu nói thế này để lung lạc bọn ta thì quá ngây thơ rồi." Đại diện Lưu Vân phái cởi khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt trung niên nhã nhặn soái khí, chính là Hoa Công Tử Hoa Lưu Vân hai mươi mấy năm trước tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ.
"Nói nhiều với bọn hắn làm gì, g·iết cả đi."
Cao thủ của Phi Hoa môn vừa muốn ra tay, đã bị Hoa Lưu Vân ngăn lại, hắn quay sang nói: "Hôm nay chúng ta đến bắt dư nghiệt của Thượng Quan gia, những người không liên quan có thể lui lại vài bước."
Đám người Nhân Nghĩa đường tuy yếu nhưng mà quả thực hơi đông chút, khá cản trở, Hoa Lưu Vân cảm thấy để bọn họ đứng qua một bên một hồi g·iết sau cũng không muộn.
Đám người Trần Dần nghe vậy như được đại xá, thở phào một hơi, tuy nghe được tuyệt thế hảo kiếm Vô Trần đang ở trong tay của hai đứa nhóc làm bọn họ nóng mắt một trận, thế nhưng chiến cục này không đến lượt nhãi nhép như bọn họ tham gia tranh đoạt, lao vào chỉ có đường c·hết.
Vũ Canh cũng ra hiệu cho bọn họ lui ra, đám người này quả thật có phần cản trở. Trần Dần sau khi được hai bên đồng ý, liền dẫn người và hàng hóa lùi lại phía xa mấy trăm mét.
"Chúng ta cũng không muốn đối nghịch với Thiên Hạ hội, hay là Ngũ Đường chủ cũng lui lại một bước. Ngày sau Hoa Lưu Vân tất nhiên mang lễ đến nhà tạ lỗi."
Nghe nói Thiên Hạ hội có mấy vị cao thủ Tuyệt Đỉnh, bang chủ càng mơ hồ là một Tông Sư, cả ba người bọn họ đều không muốn đổi đầu với quái vật khổng lồ như vậy.
Vũ Canh chỉ cười: "Ta cũng rất muốn nể mặt các vị, nhưng quy củ của Thiên Hạ hội không thể làm trái. Chuyến này bang chủ bảo ta hộ tống hai đứa nhỏ này an toàn, thần cản g·iết thần, phật cản g·iết phật!"
"Hay cho câu thần cản g·iết thần, phật cản g·iết phật, để ta coi coi Ngũ Đường chủ rốt cuộc có bản lĩnh bao lớn!" Đại diện Phi Hoa môn nhảy tới, trong tay áo bắn ra cương trâm, tiếp theo đó là song trảo âm độc như ma quỷ đòi mạng đánh tới. Hắn vừa ra tay liền để lộ thân phận, rõ ràng chỉ có Thâu Hồn Quỷ Thủ Bùi Minh Lãng của Phi Hoa môn mới có thể luyện Nhu Trảo công đến cảnh giới này.
Vũ Canh khoái ý nhảy xuống lưng ngựa, chân khí đánh bật cương trâm, sau đó như tàn ảnh lao tới. Hai người dùng tốc độ cực nhanh ở trên không trung giao thủ, chân đều không chạm đất, chớp mắt đã qua mười mấy hiệp, đánh đến song thủ mơ hồ.
"Ách, trảo công thật ác!"
Vũ Canh hai chân đáp đất, khắp gương mặt toàn là máu tươi. Trên tay cầm lấy một trái tim ướt át tanh nồng còn đang run động. Mà t·hi t·hể của Bùi Minh Lãng thì rơi xuống bên cạnh, trước ngực một lỗ máu tươi trông mà phát sợ, trước khi c·hết trên mặt lão vẫn còn hiện lên vẻ kinh hoàng. Không ngờ lão một đời vang danh nhờ luyện trảo công hiểm độc, lại c·hết dưới trảo công của một thằng nhóc.
Thiết Khiếu Ưng và Hoa Lưu Vân vốn dĩ muốn xem thử Vũ Canh thủ đoạn thế nào, không ngờ bọn họ đều là loại lấy hiểm chiêu ra đấu, chỉ công không thủ, trong chớp mắt đã phân ra sinh tử.
"Trảo công thật đáng sợ!" Hoa Lưu Vân lấy làm kinh hãi.
"Phi Hoa môn vội vã đưa đầu người như vậy thật làm ta khó xử."
Vũ Canh mở miệng nói lời ngông cuồng, nhưng hai vị cao thủ Tuyệt Đỉnh ánh mắt tinh tường bực nào, dễ dàng nhận ra gương mặt của hắn dưới lớp máu tươi che khuất đã trắng nhợt lạ thường, hơi thở cũng loạn.
Phi Hoa môn tuy chỉ là tiểu môn tiểu phái, thế nhưng môn chủ như Bùi Minh Lãng thực lực tuyệt không bình thường. Vũ Canh chớp nhoáng g·iết Bùi Minh Lãng, đó là sinh tử vật lộn, chắc chắn là tiêu hao phần lớn thể lực, tinh lực.
"Ngũ Đường chủ nhỏ tuổi như vậy mà đã là cao thủ Tuyệt Đỉnh quả là đáng khen. Thế nhưng ngươi có thể đánh một người, chẳng lẽ cho rằng có thể đánh bại tất cả chúng ta hay sao?"
Thiết Khiếu Ưng lạnh mắt cười nói: "Chúng thuộc hạ, xông lên chém c·hết hai huynh muội đó cho ta, ai đoạt lại Vô Trần kiếm thì thưởng một ngàn bạc trắng."
Đám hắc y nhân phía sau nghe vậy đồng loạt thét dài rút đao xông tới, mà Thiết Khiếu Ưng và Hoa Lưu Vân cũng ăn ý cùng lúc lao đến vây công Vũ Canh.
Vũ Canh lúc này vừa phải chiến đấu với hai vị cao thủ Tuyệt Đỉnh lại phải bảo vệ hai huynh muội khỏi đao quang kiếm ảnh, tình cảnh nghiêm trọng dị thường, thế nhưng trên mặt hắn không có chút hoảng hốt nào.
"Thật sự cho rằng ta không có người hay sao?"
"Hu ~ Uýt"
Sau tiếng huýt sáo, thùng hàng phía sau hai xe ngựa bỗng chốc phá toái, hai bóng đen to lớn từ trong đó lao ra, nhanh chóng nhảy vào đám người.
Bọn chúng tứ chi linh hoạt, móng vuốt sắc bén, hình dạng như sói hoang, nhưng lại to lớn như trâu nước, một trảo vung xuống đều có thể xé thịt người như vải rách. Vũ Canh lợi hại nhất không phải trảo thuật luyện ra giữa những năm tháng sống cùng lũ thú hoang, mà chính là thuật ngự thú được Mộc Nhiên sửa đổi từ bút ký của Trương Nhược Quân, để hắn có thể hiệu lệnh hai con quái cẩu chiến lực không thua gì cao thủ Tuyệt Đỉnh.
Hai con quái cẩu lao vào đội hình như hổ vào bầy dê, đao kiếm không thể phá vỡ da thịt bọn nó, mà mỗi vuốt hạ xuống đều có thể mang đi một mạng người. Mặc Hiên nhìn thấy kẻ thù, ánh mắt cũng đầy hận ý, một chưởng phá tan hộp gỗ trân tàng bấy lâu, rút ra Vô Trần kiếm sáng choang, một tay còn lại cầm theo bội kiếm của mình nhảy vào vòng vây.
"Các ngươi muốn Vô Trần kiếm đúng không, đưa cổ ra mà nhận lấy!"
Minh Nguyệt cũng rút nhuyễn kiếm ra, nhưng nàng lúc này không hỉ không bi, chỉ chú tâm yểm hộ cho Mặc Hiên. Giết thêm bao nhiêu kẻ thù không quan trọng, nàng chỉ muốn bảo hộ thân nhân duy nhất còn sót lại của mình.
Hai người bọn họ tuy không địch lại cao thủ Tuyệt Đỉnh, nhưng đối phó một đám lâu la Nhị Lưu này thì dư sức. Có quái cẩu hiệp trợ, cho dù thỉnh thoảng xuất hiện cao thủ Nhất Lưu thì hai huynh muội cũng có thể lui về. Mặc Hiên cầm song kiếm, trong mắt hận ý ngập tràn, lại không mất đi lý trí, từng đường kiếm chém ra đều nhanh chuẩn có bài bản, dăm ba lần đảo kiếm đã đoạt được mạng người.
"Hai đứa nhóc này, đúng là không yên phận!" Vũ Canh nhìn thoáng qua phía sau, lòng hơi phiền muộn, mục tiêu hành đầu của hắn là bảo vệ hai đứa nhóc này, bọn nó c·hết thì mọi việc chỉ như công dã tràng.
"Hừ, ngươi nên lo thân mình thì hơn! Đánh với ta mà dám phân tâm!"
Vũ Canh quay đầu lại, nhất thời mơ hồ nhìn thấy một con đại bàng lao tới. Thiết Khiếu Ưng ưng trảo sống động như thật, vừa ra tay đã là đòn đoạt mạng không thể khinh thường.
"Võ đạo chân ý... Ta cũng có!" Vũ Canh nhếch miệng, thét ra một tiếng hổ khiếu, sau đó cả người nhào tới Thiết Khiếu Ưng. Đám người hoa mắt, như trông thấy một con hổ trắng đưa vuốt lên trời vồ bắt đại bàng.
Hoa Lưu Vân đạp bộ pháp huyền diệu lướt tới, kiếm trong tay tản mát hàn quang lạnh lùng, thế nhưng mũi kiếm lại bị một móng vuốt to lớn chặn lại. Quái cẩu một đường đạp lên mười mấy mạng người lao tới, toàn thân tản phát ra khí tức hoang dại cuồng bạo của dã thú, lại mang theo mùi máu tanh nồng nặc, không có hoa chiêu xảo kỹ, chỉ có song trảo xé tan hết thảy.
"Súc sinh, muốn c·hết!"
Hoa Lưu Vân thân pháp nhanh nhẹn, lập tức phản công, chém lên trên thân quái cẩu mấy kiếm. Thế mà khi lưỡi kiếm v·a c·hạm với thân quái thú, trong màn đêm lại lóe lên tia lửa. Mấy bộ vị hiểm yếu trên thân quái cẩu vậy mà đều có huyền giáp che chắn.
Quái cẩu gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ rực khát máu, lại là song trảo tàn bạo vồ tới.