Tà trảo của Vũ Canh sau khi được Mộc Nhiên uốn nắn thì càng thêm lợi hại, so với dã thú thật sự còn cuồng bạo hơn.
Vũ Canh nhào lên phía trước, một trảo mở ngực, một trảo bẻ xương, hễ ra tay là lấy mạng người. Vũ Canh chụp tay vào đầu của một hắc y nhân, toàn thân nhảy lên dựng ngược trên không, hai chân sang ngang, xoay thân một cái vặn xuống đầu người. Những nơi Vũ Canh đi qua, máu người văng ra tung tóe, trình độ tàn nhẫn khiến cả đám đông xung quanh chỉ muốn né xa. Bọn họ tình nguyện đánh với quái cẩu chứ không muốn đối đầu với tà trảo kinh khủng kia.
Thiết Khiếu Ưng sau một hồi nghỉ ngơi lại sức, lập tức bay đến dùng Ưng Trảo Công t·ấn c·ông Vũ Canh, không để cho hắn có cơ hội thở dốc lấy hơi. Chiến thuật của Thiết Khiếu Ưng tuy nham hiểm bỉ ổi, thế nhưng Vũ Canh càng đánh càng điên, Tà Hổ Đoạt Mạng Ba Mươi Sáu trảo kia càng lúc càng tà, đã không theo chương pháp mà ra chiêu.
Trong đêm tối, Thiết Khiếu Ưng thấy mùi máu tanh đập vào mặt, chân như dạo bước trước cổng quỷ môn quan. Trong mơ hồ, Thiết Khiếu Ưng có cảm giác mình không phải đang đánh nhau với một đứa nhóc, mà là cùng một người một hổ vật lộn.
Cặp ưng trảo trước nay sắc bén chưa từng sợ hãi, nay cũng run rẩy, cảm thấy ứng phó không xong.
"Khà khà khà!"
"Hắc hắc hắc hắc!"
"Lão già, hoảng sợ rồi sao?"
Vũ Canh tà trảo móc ngược, ba ngón tay đâm vào thân thể Thiết Khiếu Ưng móc ra nửa đoạn xương sườn, tiếng cười càng lúc càng điên cuồng: "Khà khà khà, một lát sẽ ta tháo từng đoạn, từng khúc xương trên người của lão xuống, xem rốt cuộc đây là lão ưng hay là lão kê!"
Thiết Khiếu Ưng đau đớn, đã sớm không còn thong dong như trước, càng không lo được mặt mũi mà hô to: "Hoa Lưu Vân, ngươi bên đó sao rồi, mau qua giúp ta!"
Hoa Lưu Vân đang chiến đấu cùng quái cẩu, bất ngờ bị một mũi kiếm sáng choang ám toán. Là Tuyệt Đỉnh cao thủ, Hoa Lưu Vân dễ dàng vung kiếm về sau đón đỡ đường kiếm kia, thế nhưng lúc hai lưỡi kiếm v·a c·hạm thì kiếm của Hoa Lưu Vân tức thì b·ị c·hém đoạn.
Vô Trần kiếm!
Mặc Hiên một kích thành công liền lui lại. Hoa Lưu Vân gãy nửa đoạn kiếm, chiến lực giảm xuống đâu chỉ phân nửa, đã không còn áp chế được quái cẩu nữa, ngược lại bắt đầu bị nó dồn vào tình thế nguy hiểm.
"Khá lắm, tiểu tử."
Hoa Lưu Vân lúc này đầu tóc rối bời, y phục tả tơi, không còn giữ được dáng vẻ tao nhã, nghiến răng nói với Mặc Hiên rằng: "Ngươi tưởng có thể trốn được ta sao?"
Nói đoạn, Hoa Lưu Vân thân hình như cánh hoa lướt gió, thoáng cái đã bay lạc đến bên người Mặc Hiên, đoản kiếm bắn ra, phía sau lại kèm một chưởng. Cho dù Mặc Hiên có né hay thành công cản lại đoản kiếm, cũng không tránh khỏi kết cục bị Hoa Lưu Vân một chưởng bóp c·hết.
Mặc Hiên trong lúc lâm nguy không sợ hãi, để cho đoản kiếm cứ thế đâm vào ngực mình, tay cầm Vô Trần kiếm nén đau vung thẳng về phía Hoa Lưu Vân. Ánh sáng bạc trắng trong màn đêm lộ ra chói mắt, máu tươi bắn ra như suối.
Đoản kiếm đâm vào ngực Mặc Hiên phát ra tiếng kim loại v·a c·hạm, cự lực đẩy hắn đau đớn lùi lại mấy bước. Mà Vô Trần kiếm quét qua, nửa đoạn cánh tay của Hoa Lưu Vân không kịp thu về cứ như vậy b·ị c·hém xuống.
"Ngày c·hết của ngươi đến rồi!" Mặc Hiên đỏ mắt lao đến, Minh Nguyệt cũng theo sát phía sau, tam kiếm hai cương một nhu hóa thành kiếm trận bao phủ Hoa Lưu Vân.
Đã mất kiếm, lại mất một tay, Hoa Lưu Vân chỉ có thể miễn cưỡng dùng thân pháp né tránh, đôi lúc dùng chưởng pháp không mấy thành thạo phản công.
Mặc Hiên và Minh Nguyệt chưa bao giờ phối hợp ăn ý như vậy, trong mắt không có tạp niệm, chỉ còn đơn thuần nhất sát ý, trong chốc lát đã khắc lên thân thể Hoa Lưu Vân vô số vết kiếm lớn nhỏ.
Keng một tiếng!
Mấy hòn đá cản lại sát chiêu đoạt mạng của hai huynh muội.
Dẫm lên đống xác c·hết ngổn ngang, Vũ Canh cô độc mà đứng, bàn tay xách cổ Thiết Khiếu Ưng đã hơi thở mong manh. Mấy hòn đá vừa nãy chính là hắn bắn ra. Chuyện này để cho Mặc Hiên, Minh Nguyệt không hiểu thấu.
Mặc Hiên gần như gào thét: "Tại sao cản ta!?"
Vũ Canh không còn tức giận, nhưng hai mắt lạnh lùng, b·iểu t·ình thản nhiên, lại càng khiến người ta cảm thấy e ngại, hít thở không thông.
"Ta bảo hộ các ngươi, không phải giúp các ngươi trả thù. Giết Bùi Minh Lãng đã là cho hai huynh muội các ngươi mặt mũi, hai tên này thì không thể g·iết."
Vũ Canh ném Thiết Khiếu Ưng cho đám người Nhân Nghĩa đường. Nhìn cao thủ Tuyệt Đỉnh ban nãy phong phạm ngất trời, nay yếu ớt chẳng khác gì một phế nhân, Trần Dần nội tâm nổi lên sóng to gió lớn, không biết làm sao cho phải.
"Trói hai tên này lại, dẫn theo. Đây là chiến lợi phẩm của ta." Nói đến đây, Vũ Canh lại nhìn hai huynh muội Mặc Hiên, Minh Nguyệt mà gằn giọng: "Ai cũng không được làm bừa."
Mặc Hiên cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn kẻ thù ở ngay trước mặt mà lặng yên thu kiếm vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Vũ Canh truyền âm nói: "Muốn báo thù thì khi khác tự tay mà làm, kẻ thù của ngươi còn nhiều lắm. Thiên Hạ hội còn phải làm ăn, không thể vì hai người các ngươi mà đối đầu với cả giang hồ."
Minh Nguyệt nhìn Hoa Lưu Vân ngã xuống, lại đâm vào một kiếm trước ánh nhìn của tất cả mọi người: "Hôm nay bổn cô nương lấy chút lãi tức, ngày khác ắt đồ ngươi cả nhà."
Hoa Lưu Vân mất máu quá nhiều, sau một kiếm này cũng hôn mê.
Minh Nguyệt khí thế hừng hừng, sau đó bị Vũ Canh đi ngang cốc đầu một cái, lập tức yểu xìu lại, đầy mặt đều là ủy khuất.
"Mạng của hắn rất đáng tiền, đừng làm hỏng."
...
Đoàn người đi thêm mấy ngày thì gặp một chi nhánh khác của khách điếm Vạn Xuân. Nơi này quy mô không lớn, nói là khách điếm còn chẳng bằng nói là một cứ điểm của Thiên Hạ hội mọc lên giữa rừng.
Thấy đoàn người Vũ Canh đi đến, hai nữ phục vụ cầm đao bước ra cung kính cúi chào: "Ngũ Gia!"
Vũ Canh mặt không đổi sắc bước xuống ngựa, đi vào khách điếm, đoàn người phía sau cũng hối hả theo sau.
Vừa vào khách điếm đã thấy một nữ nhân áo đỏ chờ sẵn ở đó, sự tồn tại của nàng làm cho tất thảy những người xung quanh phai mờ, cho dù đeo một cái mặt nạ màu trắng che hết dung nhan cũng làm cho người ta kinh tâm động phách.
Trần Dần chỉ liếc mắt nhìn dáng người thành thục kinh diễm kia một chút đã cảm thấy toàn thân khô nóng, vội vàng cúi đầu xuống đất không dám nhìn tiếp. Đám người Nhân Nghĩa đường càng là như thế, bọn họ vẫn chưa quên thảm cảnh mất một bàn tay của Trần Dần.
Vũ Canh bước vào, lập tức tươi cười rạng rỡ: "Tứ nương, lâu rồi không gặp."
Người này không phải ai khác mà chính là bà chủ của khách điếm Vạn Xuân, Thiên Hạ hội Tứ Đường chủ, Mỹ Nhân Đao Lã Bích Kiều!
Lã Bích Kiều tuy đã được Mộc Nhiên chữa trị dung nhan, so với trước đó càng xinh đẹp, thế nhưng vẫn không nở bỏ chiếc mặt nạ trắng này, ra ngoài luôn mang trên mặt.
Lã Bích Kiều nhìn Vũ Canh, khẽ gật đầu: "Lần này ngươi làm tốt lắm, không phụ tiên sinh tin tưởng!"
"Hôm trước Hạ Bình còn nói Trần Phi đánh giá ngươi quá cao, xem ra hắn cũng không có nhìn lầm."
Vũ Canh khiêm tốn cúi đầu. Lúc này hắn mới rõ ràng Nhị gia rút người của tiêu cục Phi Long về là âm thầm cho mình tạo thế, chỉ cần chuyến này thành công thì danh tiếng của hắn cũng sẽ lên cao, lại chịu khó làm thêm mấy lần công trạng như vậy thì ngôi vị Ngũ Đường chủ kia cũng vững vàng rồi.
"Lần này ta bắt sống được Thiết Khiếu Ưng với Hoa Lưu Vân, cũng gửi thư cho Thiết Ưng đường và Lưu Vân phái đem tiền đến chuộc người. Chỉ là đường xá còn xa, sợ rặng hai tên này đi theo ta không chịu nổi giày vò, không biết Tứ nương có thể giúp ta giải quyết mối phiền phức này không?"
Đừng nhìn từ bốn đến năm chỉ cách một số thứ tự, mọi người trong Thiên Hạ hội đều biết rõ Lã Bích Kiều là hồng nhân bên cạnh Bang chủ, không ai dám nửa lời bất kính. Vũ Canh bình thường kiêu ngạo, vậy mà cũng muốn đem chiến lợi phẩm này tặng cho nàng.
Lã Bích Kiều nhìn thấu ý đồ của Vũ Canh, không phản cảm, cũng không hứng thú, chỉ mỉm cười nói: "Ở Thiên Hạ hội, tất thảy phân minh. Chỉ cần Ngũ gia giao cho khách điểm Vạn Xuân đủ tiền, bọn ta đương nhiên có thể giúp Ngũ gia giải quyết chuyện này sạch sẽ."
Vũ Canh gãi đầu: "Vậy chuyến này tất cả nhờ cậy Tứ nương."
Đoàn người chỉ ở lại khách điếm nghỉ ngơi một đêm, sau đó lại lần nữa lên đường. Sau chuyến này, Phi Hoa môn vốn là tiểu bang tiểu phái, Thiên Hạ hội dứt khoát phái người đến diệt, cũng tiếp nhận đám sản nghiệp kia rồi bán đi.
Thiết Ưng đường và Lưu Vân phái thì tốn khoản tiền kếch xù chuộc về chưởng môn nhà mình, tuyên bố tất cả chỉ là nghiệp vụ v·a c·hạm, không hề có ân oán giang hồ. Thiên Hạ hội sau chuyện này danh tiếng lại càng tăng thêm.
Mấy chuyện này, đoàn người Vũ Canh không hề biết tới, bọn họ tiếp tục miệt mài lên đường. Đoạn đường phía sau này có Lý Lan Anh mang theo chúng quỷ âm thầm hỗ trợ, cơ bản là không để bọn họ gặp thêm chuyện gì trúc trắc.