Ba nước Ngô, Lý, Nam tuy không có quan hệ thù địch, nhưng cũng không phải là họ hàng thiện lành gì cả. Tùy tiện đi vào biên giới nước khác không phải là chuyện người thông minh sẽ làm.
Đoàn người đi đến gần kề thành trì Ngô quốc, liền thấy một đội nhân mã mặc áo đen viền đỏ đứng chờ ở đó. Cờ đen treo cao, trên lá cờ có thêu một con rồng phi thiên đỏ chót, giơ nanh múa vuốt bay lên trời. Chính là người của tiêu cục Phi Long.
Tiêu cục Phi Long bắt nguồn từ rừng Tịnh Minh. Trong rừng có đủ dân xuất xứ từ ba nước, tiêu cục Phi Long cũng mở chi nhánh ở cả hai đầu Lý - Ngô để thuận tiện làm việc. Sau này lớn mạnh, chi nhánh sẽ càng lúc càng nhiều.
Cho nên nói tiêu cục Phi Long nhỏ như vậy, hai vị Đường chủ quản lý nhìn như là nhiều, sau này có khi lại không quản xuể.
Đám nhân mã bên tiêu cục Phi Long vừa thấy đoàn người, liền tiến tới trước mặt Vũ Canh.
"Tham kiến Ngũ gia!"
Vũ Canh gật đầu, đến đây nhiệm vụ của hắn coi như kết thúc.
Mặc Hiên ôm kiếm nhìn thành trì rộng lớn phía xa, trong mắt hiện lên lạ lẫm cùng với chờ mong, có lẽ bọn họ sẽ sinh sống ở đây một đoạn thời gian rất dài. Minh Nguyệt đứng phía sau Mặc Hiên, thoáng quay đầu nhìn lại Vũ Canh, phát hiện gã đáng ghét kia cũng vừa lúc nhìn mình.
"Bảo trọng."
Vũ Canh không dám nhìn lâu, quay đầu thúc ngựa rời đi.
"Giang hồ rộng lớn, sau này còn gặp."
Hai huynh muội cũng ánh mắt phức tạp nhìn về phương hướng mà hắn đi khuất, câu nói kia vang vọng ở trong lòng thật lâu cũng chưa tan mất.
Giang hồ rộng lớn, sau này có thể 'còn gặp' thật sao?
...
Một quốc gia lớn như vậy, dân chúng hàng ngày vì mưu sinh mà sầu não, sẽ không ai để tâm đầu đường có xuất hiện thêm vài tên ăn mày lạ lẫm hay không, hoặc là trong cô nhi viện có bao nhiêu đứa trẻ cần được giúp đỡ. Làm một cái thân phận hợp pháp cho hai đứa trẻ ở thời đại này không khó như trong tưởng tượng.
Cơ bản nếu sau này ngươi chỉ muốn làm ăn hay mua bán nhỏ thì sẽ chẳng có ai rảnh rang mà quan tâm đến, nhưng mà nếu ngươi muốn vào triều làm quan, e rằng tổ tiên ba đời đều bị tra xét qua một lần.
Mặc Hiên và Minh Nguyệt chỉ đến lánh nạn, không có nhu cầu vào triều làm quan làm tướng gì cả, thế nên chuyện làm một thân phận hợp pháp cho bọn họ là khá dễ dàng.
Đại Lý và Đại Ngô có một đường lãnh thổ tiếp giáp rất dài, nhưng lui về hướng tây nam thì lại bị rừng Tịnh Minh chia cắt. Thành Bích Lạc chính là thành trì có bề dày lịch sử lâu đời, cũng là nơi phát triển nhất nhì trong vùng này.
Mặc Hiên và Minh Nguyệt sau khi đến thành Bích Lạc thì được người của tiêu cục Phi Long dẫn thẳng về cô nhi viện, chỗ ở cũng như thân phận đều đã được chuẩn bị chu toàn.
Sau chuyến đi dài mệt mỏi, Minh Nguyệt dành phần lớn thời gian để nghỉ ngơi, vừa nằm lên giường thì đã yên giấc. Mặc Hiên thì vừa đến nơi đã thay đồ đi ra ngoài, biến mất hơn nửa ngày trời, đến lúc gần khuya mới trở về.
"Ca, huynh đã đi đâu?"
Thấy Mặc Hiên bộ dạng hớn hở trở về, Minh Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ cũng vui lây.
"Ta hôm nay đi dạo khắp thành, nghe nói võ quán Đông Sơn phía đông thành đang tuyển nhận đệ tử cho nên thuận tiện ghé qua. Nơi ấy lớn lắm, chẳng những dạy võ mà còn bao ăn ở, mấu chốt nhất là trong quá trình học võ không cần ra ngoài nhiều, vừa hợp chúng ta đang cần che giấu thân phận."
Mặc Hiên nhoẻn miệng cười: "Ta ghi danh đóng tiền rồi, ngày mai huynh muội chúng ta liền thu xếp đồ qua đó ở."
"Cũng không thể ở lại cái cô nhi viện rách nát này mãi."
Minh Nguyệt chăm chú lắng nghe, mỉm cười nhìn Mặc Hiên. "Chỉ cần chúng ta cùng một chỗ, đi đến đâu cũng được."
Mặc Hiên cười.
"Nha đầu ngốc, mau ngủ."
"Không đợi huynh về thì người ta ngủ lâu rồi."
"Được, lần sau ta không để muội lo lắng nữa."
Cô nhi viện hay là nơi đâu cũng thế, nam nữ đều ngủ phòng riêng. Thế nhưng Minh Nguyệt không có ca ca bên cạnh thì không tài nào yên giấc được, cho nên Mặc Hiên cũng chẳng còn cách nào, đành phải trải chiếu nằm dưới sàn.
Mặc Hiên ôm Vô Trần kiếm, hai mắt nhìn lên trần nhà, thi thoảng lại nhìn tiểu muội nằm trên giường bên cạnh đã ngủ th·iếp đi, trong đầu huyễn tưởng ra vô số cảnh tượng tương lai. Đã không còn b·ị t·ruy s·át, Mặc Hiên chỉ cần chăm chỉ luyện võ thêm mấy năm thì có thể trở thành cao thủ Tuyệt Đỉnh rồi. Đến lúc ấy hắn phải trở về Đại Lý, tìm đến từng tên kẻ thù mà ân cần 'thăm hỏi'. Thuận tiện có thể đến chỗ Thiên Hạ hội, tìm Vũ Canh so tài một lần nữa.
À không, ta mạnh lên thì người khác cũng mạnh lên, chi bằng dứt khoát luyện đến Tông Sư rồi hãy trở về. Đến lúc đó tuy không phải thiên hạ vô địch, chắc cũng không kém bao nhiêu đâu.
Mặc Hiên lại nhìn Minh Nguyệt, không biết mấy năm sau tiểu muội sẽ lớn lên thành mỹ nhân xinh đẹp thế nào, mới có tí tuổi mà đã động lòng người như thế...
Khuya đến, hai huynh muội sớm đã tắt đèn đi ngủ. Không khí trong phòng chợt lạnh xuống, một bóng trắng thình lình xuất hiện. Người đến không phải ai khác mà chính là Lý Lan Anh, người đáng lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ, nên trở về từ lâu.
Lý Lan Anh đã ở đây chờ cả một ngày, trong lòng tựa như có thiên nhân giao chiến, đến cuối cùng vẫn không ngăn được cái tâm trả thù mà ở lại.
Nàng vốn là con của Chưởng giáo Thanh Liên Giáo, năm đó chính mắt nhìn thấy cha mình và các vị thúc bá b·ị s·át h·ại tàn nhẫn, bản thân sau khi chạy trốn cả vạn dặm cũng bị phi kiếm đánh nổ thành mảnh vụn, may mà hồn phách nhờ vào tu luyện quỷ thuật nên mới trốn được một kiếp.
Thù này sâu như biển, không thể không trả.
Thế nhưng phải trả như thế nào, lại trở thành nỗi khổ tâm dằn vặt nàng bấy lâu.
Lý Lan Anh lúc bị g·iết cũng mới mười mấy hai mươi tuổi thì không nói, các Trưởng lão đều là Thiên Luân cảnh vẫn không thể phản kháng, ngay cả cha nàng Chưởng giáo pháp lực cao cường cũng không chống nổi kẻ thù.
Nàng cho dù có tu luyện thành quỷ đi nữa, đứng trước mặt kẻ thù cũng chẳng tạo ra được sóng gió gì.
Chuyện này ở trong lòng giày vò nàng biết bao nhiêu năm, không tìm được nút thắt, không nhìn thấy được lời giải.
Lý Lan Anh trầm mặt, nhìn về phía trước.
Đôi khi Lý Lan Anh cảm thấy thượng thiên chiếu cố mình, cho nàng gặp đủ loại kỳ ngộ mà đời này khó cầu, cũng trêu đùa mình, đưa nàng vào những hoàn cảnh éo le mà không còn sự lựa chọn nào khác.
Tiên Thiên Đạo Thể...
Đây chính là thứ thể chất tu đạo tuyệt hảo, thân gần đại đạo, tu hành một đường như nước chảy thành sông, có thể bỏ qua vô vàn trúc trắc mà người thường gặp phải.
Thể chất này nếu một ngày thật sự tu đạo, thì đã bỏ xa tất cả thiên tài trên thế giới này, một đường tiến lên khó mà ngăn cản. Tất cả tông môn trên thiên hạ nếu gặp được Tiên Thiên Đạo Thể thì đều xem như bảo, dốc lòng bồi dưỡng. Cho dù là tầng thứ trung lưu như Thanh Liên giáo hay là Tam Thánh Địa thì đều như vậy.
Trong lịch sử ghi chép, Tiên Thiên Đạo Thể nếu không c·hết yểu giữa đường thì đều có thể thuận lợi đăng lâm tuyệt đỉnh, đắc đạo thành Tiên.
Lý Lan Anh bấy lâu nay vẫn không chịu thành quỷ, có lẽ ngay cả nàng cũng không rõ ràng là có phải trong tiềm thức mình vẫn luôn chờ đợi một cơ hội thế này hay không. Một cơ hội mà có lẽ cả đời này cũng không gặp được...
Tiên Thiên Đạo Thể ngàn năm có một, cho dù là những Trưởng lão sống rất nhiều năm ở trong giáo cũng chỉ từng nghe người ta nói, hoặc đọc được tư liệu trong điển tịch, chẳng ai từng nhìn thấy lần nào.
Vậy mà hôm nay, Lý Lan Anh lại thật sự gặp được người có Tiên Thiên Đạo Thể rồi.
Nàng siết chặt nắm tay, lòng như dao xé.
Nếu như người nắm giữ Tiên Thiên Đạo Thể là hạng người tham lam ích kỷ, cùng hung cực ác, nàng có thể thẳng tay đoạt xá mà trong lòng không có chút gánh nặng nào.
Đáng tiếc, trong đời làm sao có nhiều nếu như như thế.
Đứa trẻ này tâm tính thiện lương, một lòng bảo vệ muội muội, còn nhỏ mà đã chịu cảnh cơ khổ như thế, lại chưa từng oán than một lời. Cùng là bị kẻ thù g·iết hại cả nhà, lòng của Mặc Hiên thế nào, Lý Lan Anh làm sao mà không thấu.
Thế nhưng cơ hội đoạt xá một bộ Tiên Thiên Đạo Thể như vậy e là mấy đời mấy kiếp cũng không có thêm lần nữa, Lý Lan Anh biết đây chính là hi vọng trả thù duy nhất của mình.
Lý Lan Anh không hóa thành quỷ, hồn thân những năm này được Dưỡng Hồn thụ bồi dưỡng cộng thêm tự thân cố gắng tu luyện, cường độ đã chẳng kém gì nguyên anh của tu sĩ. Chuyện đoạt xá với nàng mà nói quả thật quá dễ dàng.
Không thể đoạt xá người phàm, bởi vì thân thể phàm thai không thể chịu nổi linh hồn của tu sĩ. Không thể đoạt xá người có đạo hạnh cao hơn mình, bởi vì như thế chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Lý Lan Anh thở dài, Tiên Thiên Đạo Thể còn chưa tu luyện vừa có thể chịu nổi linh hồn tu sĩ, lại không có đạo hạnh để phản kháng, quả thật chính là dụ hoặc mà không tàn hồn nào có thể chống cự.
Nếu như Nguyên Cửu mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn là kích động như điên mà lập tức đoạt xá, sao có thể đắn đo nhiều đến như thế.
Tu đạo giới vốn chính là tàn khốc như vậy.
Lý Lan Anh bước tới, đoạn nàng đưa bàn tay lạnh giá chạm vào mi tâm Mặc Hiên chuẩn bị đoạt xá thì phía sau lại vang lên tiếng thở dài: