Lý Lan Anh hồn thể run lên một cái, chật vật quay đầu nhìn về phía sau.
Mộc Nhiên chẳng biết lúc nào đã mở cửa bước vào phòng, thình lình đứng ở nơi đó nhìn nàng. Thân thể cao lớn của hắn bị bóng tối che khuất, chỉ để lộ ra một đôi mắt chất chứa u sầu khó thấu.
"Tại sao chứ?"
"Tuy ta không biết Tiên Thiên Đạo Thể là cái gì, nhưng đáng để ngươi bất chấp tất cả, nhẫn tâm hủy hoại cuộc sống của một đứa nhỏ như vậy hay sao?"
Lý Lan Anh nhìn Mộc Nhiên, trong lòng tâm đau như cắt, ngoài mặt nở ra nụ cười thê thảm. Bị hắn trông thấy bộ dạng như vậy, bộ dạng mà đến cả chính mình cũng khinh bỉ, loại cảm giác này thật không dễ chịu.
"Ta còn cách nào khác sao?"
Mộc Nhiên trầm mặc.
"Có thể tìm cách khác mà, chúng ta còn rất nhiều thời gian..."
"Tìm đến bao giờ đây..." Lý Lan Anh quay đầu sang nơi khác. "Ta mệt mỏi rồi, không muốn chờ nữa."
Nói đoạn, Lý Lan Anh quay đầu, chỉ tay vào mi tâm Mặc Hiên, miệng niệm pháp quyết, thân thể hóa thành bóng trắng lao tới. Thế nhưng lúc này Mặc Hiên bỗng nhiên động đậy, mi mắt mở ra để lộ đôi tròng mắt sáng rực màu xanh nhạt. Hồn thân của Lý Lan Anh còn chưa kịp tiến vào thân thể Mặc Hiên thì đã bị đẩy ra ngoài.
Sau khi có được ký ức của Nguyên Cửu, sau đó còn dung hợp với Dưỡng Hồn thụ, tạo nghệ về mặt luyện hồn đoạt phách của Mộc Nhiên đã vượt xa Lý Lan Anh.
Trước khi Lý Lan Anh kịp đoạt xá Mặc Hiên, Mộc Nhiên đã chiếm được quyền điều khiển thân thể này.
"Tại sao phải cản ta chứ?"
"Một yêu quái như ngươi lại đi thương xót một đứa nhóc nhân loại sao?"
Thứ thân ngã xuống, Mộc Nhiên nhập hồn vào Mặc Hiên, ánh mắt mang theo vẻ bất nhẫn nhìn về Lý Lan Anh: "Trên đoạn đường trả thù này, ngươi chưa g·iết c·hết người khác mà đã g·iết c·hết chính mình. Sau khi ngươi đoạt xá thành công, vậy thì trên đời này cũng không còn Lý Lan Anh thiện lương mà ta biết nữa rồi."
"Dừng tay lúc này, vẫn còn kịp."
Lý Lan Anh đắng chát mỉm cười. "Ta vốn đ·ã c·hết lâu rồi, còn vất vưởng trên đời cũng chỉ vì chấp niệm báo thù. Chuyện này nên có một cái kết thúc."
"Coi như niệm tình chung sống bấy lâu. Hôm nay nếu ngươi không g·iết ta, vậy cũng đừng cản ta."
Mộc Nhiên nhắm mắt, yên lặng qua một quảng thật lâu, cuối cùng mới yên ắng thở dài. Giết nàng sao? quá khó, chuyện này Mộc Nhiên chưa từng nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
"Ta không cản được ngươi, đoạn đường phía sau này ngươi phải tự mình cẩn thận rồi."
Hồn phách Mộc Nhiên trở về thứ thân, quay đầu liền mở cửa bước ra ngoài. Bước chân kia chậm rãi bước vào đêm tối, giống như sẽ không bao giờ trở lại.
Lý Lan Anh nhìn theo hắn, cho đến khi bóng lưng đó khuất hẳn giữa màn đêm, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời. Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, sau cùng đều hóa thành tiếng thở dài tan mất.
Nàng nhìn Mặc Hiên đã ngã xuống mặt đất, pháp quyết nhất chuyển, hồn thân hóa thành một vệt sáng trắng chui vào mi tâm.
Lý Lan Anh bước đến một mảnh không gian trống trải, khắp nơi là từng mảng màu sắc nhúa nhem, đây chính là thức hải của Mặc Hiên.
Xa xa có thể nhìn thấy bóng dáng của Mặc Hiên mơ hồ.
Lý Lan Anh chưa bao giờ nhìn thấy linh hồn của Tiên Thiên Đạo Thể, nghe nói là nó hòa lẫn âm dương, tương hợp đại đạo, vô cùng huyền ảo. Thế nhưng bóng hình của Mặc Hiên trước mắt tựa như một làn sương mờ mệt mỏi, hoàn toàn không giống miêu tả trong điển tịch.
"Mặc kệ, như vậy có khi dễ dàng đoạt xá hơn..." Lý Lan Anh bay tới, nâng tay tung một chưởng đánh về phía Mặc Hiên.
Giống như cảm nhận được uy h·iếp, Mặc Hiên từ trong đám sương mù mơ hồ hiện ra thân hình, tay trái tay phải cầm kiếm đón đỡ.
"Ngươi là ai?"
"Đây là đâu?"
Lần đầu tiên thức tỉnh ở cõi linh hồn, lại gặp công kích từ một người xa lạ, trong đầu Mặc Hiên hiện lên rất nhiều câu hỏi.
Hai linh hồn va vào nhau, rất nhanh hỗn hợp lại thành một đám mây mờ. Rõ ràng hồn thể của Lý Lan Anh càng hơn một bậc, nhưng trong tiềm thức của chính mình, Mặc Hiên không dễ gì b·ị đ·ánh bại, vẫn có thể chống trả ngoan cường.
"Từ bỏ đi, ngươi không chiến thắng được ta."
Mặc Hiên dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cũng cảm nhận được tính mạng của mình lâm nguy, nghe được lời ấy không khỏi tức giận.
"Tại sao ta phải từ bỏ, nếu ngươi đã muốn hại ta, vậy thì đồng quy vu tận đi!"
Mặc Hiên nhớ tới mình và Minh Nguyệt trải qua vô vàn hiểm nguy, khó khăn lắm mới có thể bắt đầu một tương lai tươi sáng, hắn làm sao có thể từ bỏ trong lúc này được chứ.
Có quá nhiều chuyện cần hắn đi làm!
Lý Lan Anh nhìn Mặc Hiên chống trả quyết liệt như vậy, lại nhớ đến mình năm xưa, nhớ đến thân thuộc từng người ngã xuống, nhớ tới huyết hãi thâm thù. Chuyện đã tới bước này, nàng cũng không thể từ bỏ.
Xin lỗi rồi...
Bên ngoài, Mặc Hiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ. Minh Nguyệt cho dù ngủ say cũng bị làm cho thức giấc, dụi mắt mơ hồ, sau khi phát hiện ca ca có chuyện thì lập tức lo lắng nhảy xuống.
"Huynh gặp ác mộng sao?"
"Ca ca, ca ca không sao chứ..."
"Đừng làm Nguyệt nhi sợ.. ca ca à!"
Âm thanh nức nỡ, lo lắng của Minh Nguyệt truyền vào thức hãi, khiến Mặc Hiên phản kháng càng thêm điên cuồng. Nhưng hắn luôn cảm thấy mình khuyết thiếu gì đó, không có cách nào đánh đuổi Lý Lan Anh, chỉ có thể liều mạng v·a c·hạm tổn thương hồn thể của nàng. Loại đấu pháp này hạ địch một ngàn tự tổn tám trăm, Lý Lan Anh chỉ cần phòng ngự cũng có thể thủ thắng.
"Không cho phép ngươi đoạt thân thể của ta, không cho phép ngươi tổn thương Minh Nguyệt, tiện nhân, mau cút ra cho ta!"
Lý Lan Anh đưa tay áp hồn thể của Mặc Hiên xuống, yên lặng nhìn hắn chống trả. Đoạt xá chia thành tiêu diệt đối phương, và dung hợp cùng nhau. Lý Lan Anh đương nhiên không nỡ tiêu diệt một đứa bé như thế, cho nên lựa chọn dung hợp, cho dù sau khi dung hợp nàng cũng đã không hoàn toàn là Lý Lan Anh nữa.
Nhưng như Mộc Nhiên nói, từ lúc lựa chọn con đường đoạt xá này, Lý Lan Anh đã từ bỏ chính mình, trong tâm chỉ còn lại chấp niệm trả thù. Vậy thì... Có gì quan trọng nữa đâu?
"Ngoan ngoãn phối hợp, đừng làm tổn thương chính mình. Ta cần Tiên Thiên Đạo Thể của ngươi, coi như nợ ngươi một đời. Chẳng những ta sẽ không làm tổn thương Minh Nguyệt, còn thay ngươi bảo hộ nàng, cho nàng một đời viên mãn."
Mặc Hiên ngừng lại một chút, không rõ ràng Tiên Thiên Đạo Thể là gì, nhưng nghe được đối phương sẽ không tổn thương Minh Nguyệt thì trong lòng hắn cũng lung lay. Mặc Hiên thừa biết mình không có cơ hội chiến thắng, còn phản khán chỉ là không cam lòng, muốn cho đối phương một chút tổn thương mà thôi.
"Ta không biết ngươi muốn thân thể của ta làm gì. Nhưng ngươi dám thề sao? Ta muốn ngươi bảo vệ Minh Nguyệt cả đời, cho nàng bình an, cho nàng vui vẻ, cho nàng tự do, không để ai tổn thương đến nàng ấy dù chỉ một chút. Ngươi dám thề sao?"
Mặc Hiên không biết lời thề có tác dụng không, hắn chỉ muốn nghe một câu trả lời chắc chắn. Mình c·hết đi cũng không sao, nhưng nghĩ đến chuyện có người dùng thân thể của mình tổn thương Minh Nguyệt, trong lòng Mặc Hiên tựa như dao cắt.
Nếu như đối phương nói không, cho dù hồn tiêu phách tán, Mặc Hiên cũng phải liều mạng đến cùng.
Lý Lan Anh thở dài, theo dõi hai huynh muội này đã lâu, nàng làm sao lại không hiểu nỗi lòng của Mặc Hiên.
"Ta có thể thề với Thiên Đạo, sẽ như thân ca ca đối với muội muội, bảo vệ Minh Nguyệt một đời chu toàn, không để nàng chịu thương tổn mảy may. Nếu như có chỗ vi phạm, nguyện chịu thiên đao vạn quả, thiên địa bất dung, hồn không siêu thoát." Lý Lan Anh thề xong, cả nàng và Mặc Hiên đều thoáng cảm nhận được cảm giác lạnh giá, tựa như trời cao hé nửa con mắt vô tình xuống đây dò xét.
Lời thề ở bất cứ nơi nào đều không đáng tin, nhưng nếu là thề với Thiên Đạo thì khác, đó chẳng khác nào viết lên vận mệnh của mình một hàng khế ước không thể làm trái. Một lời thề xong, thiên địa chứng giám, hối hận cũng đã không kịp.
"Ngươi còn tâm nguyện gì không?" Lý Lan Anh hỏi.
Mặc Hiên từ bỏ chống trả, tự hỏi rất lâu, sau cùng phát hiện trong lòng toàn là hình bóng của nàng... Tâm nguyện mà hắn muốn thực hiện nhất, đời này bỏ lỡ rồi, không thể tự mình đi làm, càng không thể để người khác thay mình đi làm.
"Chăm sóc cho nàng ấy thật tốt, đừng để nàng ấy đau lòng, được không?"
Mặc Hiên dần dần hóa thành sương khói tan biến, đến cuối cùng trên mặt vẫn là dáng vẻ u uất bất cam, day dứt không nguôi. Lý Lan Anh nhìn theo Mặc Hiên tan biến, đám sương khói hòa làm một thể với linh hồn của mình, từng đợt ký ức nổi lên trong đầu.
Nàng giống như trải qua nhân sinh của Mặc Hiên một lần, từ lúc được Thượng Quan Chính Ngã nhặt về nhận nuôi, cho đến lúc biết nói biết cười, lần đầu tiên nhìn thấy Minh Nguyệt, đau đầu học chữ, đến sau này phát hiện mình là kỳ tài luyện võ, thảm án diệt môn của Thượng Quan gia... Ký ức cuối cùng dừng lại ở một ngày trời xanh nắng vàng, trên cánh đồng hoa dại xum xuê, nữ hài như hoa như ngọc chạy ở phía trước quay đầu lại tươi cười rạng rỡ, ngọt ngào kêu một tiếng:
"Ca ca!"
"Ca ca, mau tỉnh lại, đừng làm Nguyệt nhi sợ mà, ca ca à, hu hu..."
Mặc Hiên mở mắt, chẳng biết lúc nào gương mặt đã nóng hổi, hai hàng nước mắt chảy xuôi. Bên cạnh là Minh Nguyệt mừng rỡ ôm chầm lấy, vùi đầu khóc nấc, thân thể mềm mại run run.
Mặc Hiên vô thức liền đưa tay xoa lưng trấn an nàng, sau đó ngơ ngác lau đi nước mắt, trong lòng nhẹ nhàng nỉ non: "Một đứa trẻ mới mười một tuổi, sao lại có nhiều tâm tư như vậy..."
"Ca ca, huynh làm Minh Nguyệt s·ợ c·hết, ca ca khỏe lại chưa, có cần đi khám đại phu hay không vậy?"
Mặc Hiên (Lý Lan Anh) cúi đầu, ánh mắt trở nên nhu hòa.
"Không sao rồi, sau này ca ca sẽ không làm Nguyệt nhi lo sợ như vậy nữa."
"Ca ca hứa nha."
"Ừm, ta hứa."
Lý Lan Anh thở dài, quá trình đoạt xá không biết đã xảy ra sai lầm gì, nhân cách Mặc Hiên vậy mà biến mất không còn dấu vết. Cho dù với Lý Lan Anh như vậy là chuyện tốt, nhưng lại làm nàng cảm thấy càng thêm có lỗi với đôi huynh muội này hơn.