Chỉ có người thật sự vô tình, mới có thể tự do tự tại, lòng không vướng bận. Người tu tiên đều muốn thoát khỏi trần tục, nhưng mấy ai có thể làm được?
Mộc Nhiên một đường đi thẳng không quay đầu lại. Tố Cẩm theo sát bên cạnh, muốn nói gì đó, lại không sao nói ra thành lời, cứ như vậy mà lặng lẽ ở bên cạnh hắn không rời.
Tờ mờ sáng, ánh nắng phá tan tầng mây từ từ xua tan u ám. Mộc Nhiên ngồi trên một mỏm đá cao nhìn bình minh lên, ánh sáng kéo cái bóng của hắn ra thật dài, thật dài, giống như tâm sự trong lòng lúc bấy giờ.
Tố Cẩm nép ở phía sau tấm lưng kia, cuối cùng không nhịn được khuyên nhủ: "Chủ nhân đừng vì chuyện này mà phiền lòng, ngài cũng đã cố gắng hết sức rồi."
Mộc Nhiên đưa mắt nhìn về phía tầng mây, dõi theo từng hàng nắng vàng rọi xuống, giọng không buồn không vui: "Không cần an ủi ta."
"Chẳng qua chỉ là mỗi người đều có con đường khác nhau, sau này không thể đi chung nữa mà thôi."
Nói đến đây, Mộc Nhiên lại cười: "Khó lắm mới có thể nghe ngươi nói được một câu dài như vậy. Coi như ngươi có lương tâm."
"Ta là thuộc hạ của chủ nhân, giúp ngài phân ưu là lẽ thường tình." Tố Cẩm đáp như lẽ dĩ nhiên.
"Ngươi là thuộc hạ của ta, chứ không phải nô bộc, không cần phải câu nệ như vậy... Thật không hiểu sao đám quỷ các ngươi lại cứ thích gọi ta là chủ nhân cơ, nghe chẳng thoải mái chút nào."
Mộc Nhiên như thường lệ lại nói mấy lời chấn chỉnh gia phong, Tố Cẩm thì như thường lệ bày ra dáng vẻ nhu thuận, cúi đầu không nói. Mộc Nhiên thật không có cách nào, biết rõ mình nói chuyện với nàng ta có nhiều đến mấy cũng như nước đổ lá khoai.
Ma nữ này ngoại trừ bình thường trầm mặc kiệm lời, còn sở hữu một nội tâm vô cùng bướng bỉnh cố chấp, những chuyện mà nàng đã nhận định thì rất khó để thay đổi.
"Ngươi có nghe hiểu lời ta nói không vậy?" Sau khi tự nói một hồi, Mộc Nhiên hỏi lại lần nữa.
"Dạ có, thưa chủ nhân!" Tố Cẩm đáp, hai tiếng chủ nhân kia vẫn không rời miệng.
Mộc Nhiên im lặng, hoài nghi mình đang bị ma nữ này đùa bỡn, thế nhưng là không có chứng cứ.
"Được rồi, ngươi thích sao thì tùy đi."
Ngoài mặt phiền muộn, thế nhưng tâm trạng của Mộc Nhiên nhờ vậy mà tốt lên đôi chút. Chuyện của Lý Lan Anh, Mộc Nhiên có thể phần nào hiểu thấu, lại không có cách nào đồng tình. Lý Lan Anh trong tưởng tượng của hắn sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy, có lẽ mong muốn trả thù trong lòng nàng đã hóa thành chấp niệm, lớn đến mức lấn át lý trí của nàng.
Một cô nương hoạt bát tinh quái, nghĩ gì nói nấy, thích giơ lên quả đấm nhỏ tỏ vẻ hung hăng... Giờ chỉ có thể hoài niệm trong hồi ức.
Con người rồi sẽ thay đổi, ai cũng thế. Mộc Nhiên không dám hi vọng có cá nhân nào đó sẽ cùng theo hắn gắn bó cả đời, chuyện đó quá khó cũng quá xa xôi, không thực tế. Có lẽ yêu quái như hắn, sau này kết cục cũng tương tự Khiếu Nguyệt Yêu Vương, những năm tháng dài dẵng kia chỉ có thể một mình vượt qua trong cô độc, sau đó có một c·ái c·hết hoặc là oanh oanh liệt liệt, hoặc là yên ắng qua đi.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Mộc Nhiên những năm này đã xem nàng như người thân trong nhà, chuyện đến bất ngờ như vậy, đổi lại là ai cũng có chút khó chịu.
"Ta chỉ có thể giúp ngươi đến bấy nhiêu, chuyện tương lai... phải xem số trời rồi." Mộc Nhiên nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, giống như trút ra hết thảy phiền muộn.
...
Lúc này, biên giới Đại Lý, trong một hang động u ám.
"Khặc khặc khặc, lại dám đến địa bàn của ta la hét, đúng là tìm c·hết!"
Một con dơi lớn từ trong bóng tối lao ra giống như một chiếc máy bay phản lực, sải cánh giang rộng dài đến sáu mét, toàn thân lông xám, cơ bắp ẩn hiện, trên đầu mọc một con mắt đỏ tươi như máu, mở miệng lộ ra cặp nanh sắc bén dài cả gang. Khi nó xuất hiện, sóng âm vô hình cộng hưởng với yêu uy lan tràn ra bốn phương tám hướng, nhấc lên một trận cát bụi mịt mù.
Nó chính là Ngân Dực Bức Vương bá chủ vùng này, tu vi đến gần hai trăm năm đạo hạnh, thế mà nay lại có yêu quái dám đến trước cửa động nơi nó nghỉ ngơi mà la hét ầm ỉ, chuyện này làm sao có thể nhịn?
Trước mặt Ngân Dực Bức Vương là một con thỏ trắng nhỏ toàn thân như ngọc, hai mắt như hồng bảo thạch xinh xắn, bốn chân nhỏ nhắn, cả người nhìn qua vô hại yếu ớt. Thỏ yêu nhìn thấy dơi yêu bay đến, cụp đôi tai dài to mềm lại, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
"Đại vương, mau cứu ta!"
Trước khi móng vuốt của Ngân Dực Bức Vương rơi xuống, một giọng nói bất đắc dĩ vang lên từ nơi bụi cây um tùm phía xa: "Thật là hết cách với ngươi rồi, đường đường là Thiên Yêu mà lại hèn nhát như thế..."
Ngân Dực Bức Vương chỉ thấy hoa mắt một cái, con thỏ nhỏ kia đã biến mất không còn bóng dáng, mà sau lưng lại xuất hiện một cây kim côn gõ về phía này.
"Hóa ra còn có đồng bọn!" Ngân Dực Bức Vương hướng về phía sau mở ra miệng rộng, sóng âm như hóa thành thực chất đánh tới.
"Khặc khặc khặc kiệt, chỉ chút thủ đoạn này sao?"
Sóng âm đánh trượt, kim côn xoay tròn mang theo sức nặng ngàn cân lại tinh chuẩn gõ vào đầu Ngân Dực Bức Vương, để cho nó choáng váng một trận.
"Đại vương uy vũ, đại vương lợi hại nhất!" Khiêu Tinh Bạch Ngọc Thỏ lần nữa xuất hiện, ra sức tâng bốc nói.
Kim côn bay đi một vòng rồi bay về, bị một con vượn lông xám vững vàng bắt lấy. Yêu này khom người cũng đã cao đến hai mét, cánh tay dài, bờ vai rộng, trên thân phủ một lớp lông bạc như tuyết bám, giữa trán lại mọc ra thêm một con mắt dọc màu vàng kim. Tạo hình kỳ dị như vậy chỉ có thể là một trong Hạ Thiên Yêu, Kim Nhãn Tuyết Ma Viên.
"Ngươi từ đâu tới, tại sao lại muốn tìm ta sinh sự?" Bị gõ một côn choáng váng, trong lòng thầm biết kẻ đến không dễ chọc cho nên Ngân Dực Bức Vương chọn cách lựa lời mà nói. Đa phần thì tất cả yêu quái đều có thói quen này, nhắm đánh không dễ thì mới chịu nói chuyện đàng hoàng.
Kim Nhãn Tuyết Ma Viên cầm theo kim côn, chậm rãi bước tới. "Ngươi bây giờ có hai sự lựa chọn, hoặc là thần phục ta, hoặc là b·ị đ·ánh một trận sau đó quỳ xuống thần phục ta. Mau chọn đi." Đối với những kẻ nhìn qua không có đầu óc, tỷ như Ngân Dực Bức Vương này, Kim Nhãn Tuyết Ma Viên thật sự không muốn nhiều lời, phí thời gian.
Thái độ như vậy, hiển thị chọc giận Ngân Dực Bức Vương. "Lấn yêu quá đáng, tưởng ta sợ ngươi thật sao?"
Ngân Dực Bức Vương bay lên, vung cánh lớn, tức thì khói đen mù mịt, một luồng yêu phong kinh khủng thổi tới Kim Nhãn Tuyết Ma Viên.
Kim Nhãn Tuyết Ma Viên cười khễnh một tiếng, chống gậy đứng đó, còn không thèm né tránh. Đến khi yêu phong cuồng bạo đi qua, Kim Nhãn Tuyết Ma Viên vẫn đứng tại nguyên chỗ, chỉ là lông tóc bị thổi loạn một chút mà thôi.
"Dùng pháo sóng âm của ngươi đi."
Ngân Dực Bức Vương biết mình gặp phải loại khó chơi, cũng không do dự nữa mà xuất ra bản lĩnh giữ nhà. Chỉ thấy lồng ngực nó phồng lên như quả bóng, sau đó miệng lớn mở ra, sóng âm vô hình hóa thành từng vòng gợn sóng đánh thẳng xuống.
Chiêu này là thần thông của họ nhà biên bức, phát ra sóng âm khó lòng phòng bị, cho dù thân thể cường tráng cỡ nào cũng khó mà chống lại.
Chỉ thấy Kim Nhãn Tuyết Ma Viên nắm chặt kim côn trực diện với sóng âm, toàn thân run rẩy lợi hại, sau một hồi lỗ tai còn rỉ ra máu tươi, thế nhưng nó lại nở ra nụ cười hài lòng.
"Đúng vậy, thuộc hạ của ta ít ra cũng phải như vậy."
"Biên bức, về dưới trướng của ta đi."
Nói rồi, Kim Nhãn Tuyết Ma Viên dậm chân, thoáng cái liền xuất hiện trước mặt Ngân Dực Bức Vương, một gậy nặng nề đập xuống.
Ngoài thân Ngân Dực Bức Vương lóe lên một vòng ánh sáng trắng, nó biến trở về trạng thái bán yêu, trong tay biến ra một cây đinh ba đón đỡ. Trực diện đánh nhau, người ta có hai tay lại còn có binh khí, bản thân chỉ có mỗi cặp cánh thì quả thật quá thiệt thòi.
Thật ra đại đa số yêu quái đều thích dùng trạng thái bán yêu để chiến đấu, bởi vì như thế dễ dàng lợi dụng pháp bảo và yêu pháp hơn, hành động cũng thuận tiện; Chỉ có khi thủ đoạn hao hết, muốn liều mạng tương bác mới dùng yêu thân v·a c·hạm.
Chỉ nghe keng một tiếng, Ngân Dực Bức Vương bị lực lượng cuồng bạo đánh lùi ra sau mấy thước mới ổn định được thân hình.
"Hừ, ngươi mạnh hơn ta thì sao? Đánh không lại ngươi chẳng lẽ ta còn không chạy được!"
"Muốn bắt ta làm thuộc hạ hả, mơ đi!" Ngân Dực Bức Vương nói rồi vỗ cánh bay lên, tốc độ t·ẩu t·hoát vô cùng nhanh chóng.
"Chạy? được sao?" Kim Nhãn Tuyết Ma Viên thấy vậy thì không khỏi thất vọng mất hứng, xoay kim côn mấy vòng rồi ném ra. Kim côn tựa như hóa thành một cái chong chóng bay dùng tốc độ kinh hồn đuổi theo Ngân Dực Bức Vương.
"Một cây côn cũng muốn cản ta?!" Ngân Dực Bức Vương tức giận, thổi ra yêu phong muốn đánh bay kim côn. Nào nhờ kim côn chẳng cần ai điều khiển cũng biết linh hoạt né tránh, khoảng cách càng lúc càng gần.
Lúc này Ngân Dực Bức Vương có ngốc cũng nhận ra kim côn là một pháp bảo khó chơi, không dám khinh thường, đợi kim côn đến trước mặt liền lấy đinh ba ra chống đỡ.
Kim côn và đinh ba v·a c·hạm, Ngân Dực Bức Vương vẫn như cũ b·ị đ·ánh lui, sau mấy đòn mà cánh tay tê rần. Biết không địch lại, Ngân Dực Bức Vương vội vàng vứt bỏ đinh ba, hóa lại nguyên hình, chỉ mong dùng tốc độ nhanh nhất có thể bỏ xa Kim Nhãn Tuyết Ma Viên.
Kim côn lại bám dai như đỉa, không ngừng quấy phá không cho Ngân Dực Bức Vương phi hành, mỗi lần v·a c·hạm đều làm cho nó đau không chịu nổi.
Kim Nhãn Tuyết Ma Viên cảm thấy không thú vị, tay bấm pháp quyết, kim côn ở trên trời bỗng nhiên hóa thành dây thừng trói cổ Ngân Dực Bức Vương lại.
Ngân Dực Bức Vương bị siết tới thở không nổi, từ không trung rơi xuống đất. Lúc này nó nhìn Kim Nhãn Tuyết Ma Viên đi đến, trong lòng sợ hãi, không còn cứng miệng nữa mà bắt đầu cầu xin tha thứ.
Đáng tiếc kim côn s·iết c·ổ quá chặt, nó mở miệng ra cũng chỉ có thể ú ớ chứ không sao nói được thành lời.
Kim Nhãn Tuyết Ma Viên đứng đó nhìn kim côn siết nó gần c·hết thì mới bấm quyết dừng tay.