Lúc đánh nhau không thấy bóng dáng Khiêu Tinh Bạch Ngọc Thỏ ở đâu, sau khi xong chuyện thì nó lập tức xuất hiện vỗ tay hô hào: "Đại vương uy vũ."
Khiêu Tinh Bạch Ngọc Thỏ này huyết mạch rất tôn quý, bản lĩnh lại cao cường, nhưng không hiểu sao lại quá nhát gan s·ợ c·hết, không muốn đánh nhau. Đáng lẽ có thể làm một con thỏ oai phong lẫm lẫm, không hiểu sao nó càng sống lại càng hèn nhát vô năng.
Nhận một tiểu đệ như vậy, tâm lý Kim Nhãn Tuyết Ma Viên cũng là một trận khổ không thể tả, chỉ có thể tự an ủi lòng là con thỏ nhỏ nàng ít ra cũng rất biết điều, hai tiếng "đại vương" càng kêu càng mượt.
Phải chi tất cả yêu quái đều biết điều như vậy thì quá tốt rồi...
Kim Nhãn Tuyết Ma Viên nhìn Ngân Dực Bức Vương đang cố gắng hô hấp trên mặt đất, thở dài.
Đây là một con Ngân Dực Biên Bức, phẩm chất đâu đó nằm trong Huyền Bảng (quả thật là quá tệ so với đội hình của Kim Nhãn Tuyết Ma Viên hiện tại) chỉ được cái đạo hạnh khá cao, đến gần hai trăm năm.
Sau sự kiện năm đó, yêu quái Nam Hoang đã ít lại càng thêm ít, còn sót lại cũng chỉ là chút tiểu yêu vô danh.
Kim Nhãn Tuyết Ma Viên cảm thấy thu mấy con yêu quái Huyền Bảng làm tiểu đệ cũng tốt, dù sao Thiên Yêu đều là một lũ kiêu ngạo khó thuần, không dễ sai khiến (Khiêu Tinh Bạch Ngọc Thỏ coi như là dị loại, cho nên không tính vào). Nó không hi vọng thu về một đám yêu quái không nghe lời.
"Sao rồi, giờ thì đồng ý làm thuộc hạ của ta chưa?"
Ngân Dực Bức Vương ai oán nhìn nó, bĩu môi: "Ta còn có lựa chọn nào khác sao?"
Kim Nhãn Tuyết Ma Viên nhếch miệng cười: "Đi ra ngoài xông xáo ít nhất thì phải có một cái tên. Ngươi là thuộc hạ của ta cũng không thể thiệt thòi. Ta là Viên Cương, nàng là Ngọc Ảnh, còn ngươi... Hắc Hôi đi."
Ngân Dực Bức Vương cho dù không học mẫu giáo, không tốt nghiệp văn hóa, nhưng chỉ cần dùng nửa cái đầu cũng có thể nhận ra cái tên của mình không dễ nghe.
"Ta có thể đổi một cái tên khác sao?"
Viên Cương nhìn nó vừa đen vừa hôi, cái mặt lại rõ nét hèn, cảm thấy cái tên mình đặt đã rất chuẩn rồi.
"Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngọc Ảnh đưa hai tay lên tán thành: "Đại vương đặt tên thì chỉ có chuẩn. Cái tên Hắc Hôi này mộc mạc, lại rất thân thiết, có nội hàm. Vừa nghe đã cảm thấy đây là một yêu quái thật thà, chất phát, thiện lương."
Thật thà, chất phát, thiện lương? Ta có sao? Sao ta không biết? Ngân Dực Bức Vương ai oán nhìn Ngọc Ảnh.
Viên Cương lại hỏi kim côn. Sau đó liền thấy cây gậy này nhân tính hóa gật đầu tán thành. Biểu quyết ba tán thành một phản đối, kết quả đã không cần nhiều lời.
Ngân Dực Bức Vương nhìn mà thở dài, xem ra hôm nay cả con vượn yêu và cái tên Hắc Hôi này nó đều trốn không thoát.
"Nhưng mà ngươi bắt ta và con thỏ trắng này làm thuộc hạ để làm cái gì chứ, ngươi đạo hạnh cũng chưa đến ngàn năm, chưa đến lúc lập động xưng vương cơ mà?"
Thường thường chỉ có đại yêu trên năm ngàn năm đạo hạnh, yêu pháp cao cường mới dám lập động xưng vương, thu nạp tiểu yêu dưới trướng. Bởi vì danh hào yêu vương vốn là dành cho yêu quái vạn năm đạo hạnh.
Ngân Dực Bức Vương... Hắc Hôi cảm thấy mình làm tiểu đệ cho loại yêu quái như vậy thì không có vấn đề gì, kêu một tiếng "đại vương" chẳng những không ngượng miệng mà còn có thể đem ra lòe với thiên hạ.
Đằng này... Viên Cương nhìn qua cũng chỉ ngang ngửa đạo hạnh với mình, chẳng qua chỉ là huyết mạch cao hơn một chút, đánh đấm giỏi hơn một chút, có pháp bảo lợi hại hơn một chút, nhiều như vậy cộng lại cũng chưa xứng với hai chữ "đại vương" nổi.
Yêu vương và thuộc hạ là mối quan hệ lẫn nhau đều có lợi. Yêu vương sai khiến thuộc hạ làm việc, mà đám thuộc hạ thì dựa vào tên tuổi của yêu vương mà tác oai tác quái, hoặc ít ra thì cũng đảm bảo được tháng ngày bình yên.
Viên Cương tuy mạnh hơn Hắc Hôi một chút, nhưng đâu thể đáp ứng được hết những yêu cầu này. Hắc Hôi nếu không phải đánh không lại, chạy không thoát, thì còn lâu mới chịu 'nhịn nhục' như thế.
Nói ra thì cũng là do nó hèn.
Nghe được câu hỏi của Hắc Hôi, Viên Cương thở dài: "Ngươi cảm thấy mình có thể an ổn tu luyện được đến cảnh giới yêu vương ấy sao? Thế đạo Nam Hoang hiện nay, yêu quái chẳng qua chỉ là tài nguyên khan hiếm trong mắt kẻ khác mà thôi, đã không còn lực uy h·iếp rồi."
"Gom lại một chỗ, chung quy là dễ sống hơn một chút."
Viên Cương cảm thấy lần nguy cơ này có thể là cơ hội của nó, chỉ cần lợi dụng tốt, thống nhất đám tiểu yêu ở Nam Hoang hiện tại cũng không phải vấn đề lớn gì. Thay vì rải rác ở xung quanh chờ ngày bị tiêu diệt, có một minh chủ, một đoàn thể để dựa dẫm quả thật là lựa chọn tốt hơn rất nhiều.
...
Trở lại nói tới Mộc Nhiên.
Kể từ sau khi Lý Lan Anh đi mất, đám quỷ hồn thì do Tố Cẩm quản lý. Nhưng bởi vì cô nàng này kiệm lời ít nói, không giỏi giao tiếp, việc quản lý một đám quỷ dữ là quá khó đối với nàng. Cho nên Thanh Y được kiêm thêm chức, ngoài việc giúp Mộc Nhiên trông coi chuyện làm ăn ở Thiên Hạ hội, còn phải ở bên cạnh làm trợ lý.
Mọi người đều trở nên rất bận rộn. Mà Mộc Nhiên thì hằng ngày đều nhàm chán nhốt mình ở trong phòng. Cũng không phải là nó tự kỷ, chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân đã không còn gì để học.
Mộc Nhiên hiện tại có rất nhiều kỹ năng, rất tạp. Phía Tiên Tộc có Thăng Tiên quyết bản hoàn chỉnh do Vụ Tiên gửi tặng, đã sửa đổi mấy lượt để cho phù hợp, dần trở thành một loại thủ đoạn che giấu yêu khí.
Phía yêu pháp thì có Nghịch Mệnh Đại Pháp, Luyện Yêu Thuật, tuy đều rất tà môn nhưng tính hữu dụng lại không thể bàn cãi. Trong đó một cái là cấy ghép biến đổi huyết mạch, một cái lại có thể dùng yêu tộc khác để bổ dưỡng thân thể, tăng cường tu vi, thường xuyên dùng máu huyết của một loại yêu quái nào đó cũng có thể khiến thân thể dần dần biến dị, có được một ít đặc tính của yêu quái đó.
Về phần thuật pháp nhân loại, ngoại trừ Lấy Thân Ngự Lôi Chân Quyết thì Mộc Nhiên còn từ ký ức của Nguyên Cửu học được một đống pháp môn luyện hồn thâm ảo, về mọi mặt đều có thêm chút hiểu biết.
Thanh Ngọc Thể không thăng cấp được, dần dần bị Mộc Nhiên luyện lệch.
Học nhiều như vậy, Mộc Nhiên lại cảm thấy bản thân đang dậm chân tại chỗ, quả thật không tiến bộ lên được bao nhiêu.
Nói cho cùng thì bản thể của hắn cũng là một loại kỳ trân. Yêu quái khác trưởng thành thì có thể càng lúc càng mạnh, mà hắn trưởng thành thì chỉ có thể càng lúc càng thơm ngon.
Tỷ như Dưỡng Hồn thụ niên đại trên cả vạn năm mà chẳng có chút sức phản kháng nào, cho dù có hóa thành yêu, sinh ra linh trí đi nữa thì chắc cũng chỉ biết nhìn biết nói, chạy nhanh thêm một chút là cùng.
Thông Tâm thụ hắn càng tu luyện thì mộc tâm lại càng thành vật đại bổ khiến người ta đỏ mắt. Để giải quyết vấn đề này, Mộc Nhiên chỉ còn cách lợi dụng Nghịch Mệnh Đại Pháp để chậm rãi cải biến thân thể của mình.
Chỉ là Nghịch Mệnh Đại Pháp này không đơn giản, sau khi trải qua mấy lần cải tạo, tu luyện đến một ngàn năm còn phải đón nhận một lần thiên kiếp vô cùng khủng bố để hoàn toàn lột xác. Đám yêu quái luyện yêu pháp này không phải dung hợp lộn xộn tự biến mình thành quái thai thì cũng c·hết dưới thiên kiếp ngàn năm.
Mộc Nhiên lo sợ mình dung hợp tùm lum tùm la, cuối cùng không qua được thiên kiếp ngàn năm kia. Thế nhưng hắn nào có sự lựa chọn?
Không thể dung hợp với động vật, càng không thể dung hợp với mấy loại hoa cỏ bình thường, hắn là kỳ trân Thiên Bảng, muốn hoàn mỹ lợi dụng Nghịch Mệnh Đại Pháp thì chỉ có thể tìm kỳ trân Thiên Bảng phù hợp với mình mà dung hợp. Kỳ trân Thiên Bảng ở đâu ra mà dễ tìm như vậy, chuyện này tuyệt đối không phải là dễ.
Mộc Nhiên mở ra Thiên Hạ hội chính là bởi vì rút kinh nghiệm vụ bị Xích Mi bất ngờ tập kích lần trước, ban đầu chỉ muốn có chút tai mắt ở bên ngoài bìa rừng để thuận tiện nghe ngóng tin tức về thế giới bên ngoài, không hiểu sao càng làm thì càng lệch ra để Thiên Hạ hội lớn mạnh đến mức hiện tại.
Thứ thân này không có đạo hạnh thâm sâu, chỉ có cường độ thân thể gần bằng nguyên thân, miễn cưỡng đè đánh một Tông Sư nhân loại thì còn được, không thể chịu nổi nhiều hơn. Bởi thế cho nên dù dư sức biến đám Phùng Tam Bảo thành cao thủ Tông Sư, Mộc Nhiên cũng chỉ để cho bọn họ bồi hồi ở giữa khoảng Nhất Lưu và Tuyệt Đỉnh.
Nhân tâm chính là thứ khó nắm giữ nhất, cho dù Thông Tâm thụ có thể phân biệt được lời nói thật giả, lại không vạn năng đến mức thấu triệt lòng người. Mộc Nhiên sống với nhân loại không thoải mái bằng sống với yêu quái cũng là vì thế, phải luôn luôn đề phòng.
Thiên Hạ hội phát triển đến hiện tại đã có phần quá tầm mong đợi. Mộc Nhiên không vui mà còn phiền muộn, làm tới thì hỏng mà bỏ đi thì tiếc, chỉ có thể tìm cách hòa hoãn lại không phát triển thêm cái tổ chức này. Nếu mà làm lớn quá, đụng đến vương triều nhân loại hay là các phương thế lực tu tiên chú ý vậy thì nguy to, mất nhiều hơn được.
Mộc Nhiên chỉ muốn bình bình ổn ổn, âm thầm tìm cách phát triển.
Thế nhưng một ngày này, chuyện bất ngờ xảy đến, làm cho hắn không thể không suy nghĩ tỉ mỉ..