Năm thứ mười sáu, nửa năm (Thời gian tính từ lúc Mộc Nhiên khai sinh). Thiên Hạ hội lúc trước phát triển khí thế bừng bừng cũng có một đoạn thời gian lắng đọng lại, căn cơ càng thêm vững chắc.
Mà Viên Cương bôn ba ngàn dặm đường xa, một ngày này cũng bước chân đến ranh giới rừng Tịnh Minh.
Nhìn mảnh rừng rộng lớn bao la trước mắt, Hắc Hôi vác theo một đống hành lý uể oải lắc đầu: "Đại vương, nghe nói chỗ này trước đây là địa phận của Khiếu Nguyệt Yêu Vương, các môn phái khác cũng không dám bén mảng đến gần." Hắc Hôi nói ra một thông tin mà ai ai cũng biết.
Hai tiếng "đại vương" này nó đã kêu rất nhiều lần, vậy mà vẫn cảm thấy không quen miệng. Lúc trước Hắc Hôi chỉ việc ăn no rồi ngủ, thỉnh thoảng đi ra ngoài kiếm chút thịt người, ngày tháng trôi qua vô cùng vui sướng. Từ ngày đi theo Viên Cương thì nó chẳng khác nào từ đại thiếu gia biến thành thằng ở đợ, việc vặt gì cũng phải đến tay.
Viên Cương đi khắp nơi thu phục yêu quái khác, thuận lợi là thiểu, trắc trở là đa. Yêu quái mạnh quá thì nó đánh không lại, yêu quái yếu quá thì không có giá trị gì, mà đa phần thì đám yêu quái thà bị đ·ánh c·hết cũng chẳng muốn đi theo nó.
Ra đường hô hào đại vương nhà ta có tận hai trăm năm đạo hạnh, e là sẽ bị đồng bào cười c·hết.
Hắc Hôi đôi lúc thật ngưỡng mộ bọn chúng có thể ngoan cường như vậy, cũng thầm cảm thấy may mắn vì mình sống hèn quen, nếu không có thể không sống được đến hiện tại. Bởi vì Viên Cương là một con vượn thiếu kiên nhẫn, khuyên nhủ đôi câu không được thì đánh, đánh rồi mà còn không được nữa thì nó dứt khoát gõ cho c·hết luôn.
Lúc đầu Hắc Hôi nghe Viên Cương thao thao bất tuyệt nói lý tưởng "Yêu quái nên đồng lòng lại, đùm bọc lẫn nhau mà sống" thì cũng cảm động lắm, kết quả đoạn đường này Viên Cương đi đến đâu đập c·hết yêu quái đến đó. Quả thật chính là miệng nói một đằng tay làm một nẻo, sát tinh trong vai chính nghĩa.
"Mong là lần này yêu quái nơi đây không khiến ta phải thất vọng." Viên Cương ngửa đầu lên nói, trong lòng chán nản khó tả.
Những chuyện trong tưởng tượng thì rất tốt đẹp, hiện thực lại không suôn sẻ như vậy. Nó một đường bôn ba mấy năm chỉ thu phục được một con thỏ nhút nhát và một con dơi tham sống s·ợ c·hết. Những yêu quái khác hoặc là quá yếu, hoặc là nhất quyết không chịu quy hàng, Viên Cương cũng không còn cách nào khác.
Nếu như nó có mấy ngàn năm đạo hạnh thì còn cần vất vả như vậy sao? tùy tiện dựng cờ hiệu lên hô lớn một tiếng cũng có cả đám yêu quái sẵn sàng theo hầu. Đáng tiếc, nó còn lâu mới có bản lĩnh kia. Mà các tông phái ở vùng Nam Hoang chắc cũng không định để yên cho đám yêu quái nhỏ yếu này phát triển đâu.
Viên Cương cảm thấy tương lai mù mịt, chỉ có thế phóng lao thì phải theo lao, đi một bước rồi tính một bước.
"Trước đó ta đã thám thính một đợt, rừng Tịnh Minh này là nơi hiếm hoi có hai con yêu quái bá chủ, một là Vụ Sơn Đại Bàng - Ưng Huyền, hai là một yêu quái thần bí xưng là Hắc Phong Lão Yêu."
Hắc Hôi nghe Viên Cương nói, tự nhiên cảm thấy chuyến này không lành: "Đại vương, Hắc Phong Lão Yêu đó nghe qua thì rất lợi hại, chúng ta chơi nổi không vậy?"
Xưng hào lão yêu lão quỷ thường thường chỉ có ngàn năm đại yêu mới dám dùng. Chứ loại yêu quái choai choai mới sống có mấy trăm năm thì hiếm khi mà tự xưng mình như vậy. Tuy nói lần đó yêu chúng lợi hại ở vùng Nam Hoang gần như đều đã đi theo Nghịch Thiên Yêu Đế đông chinh, thế nhưng yêu quái tiệm cận ngàn năm có khi vẫn còn ở lại.
Hắc Hôi càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Cái tên Hắc Phong Lão Yêu vừa nghe qua đã cảm thấy là một con yêu quái rất nhanh, nó lo mình chạy không nổi.
"Ngươi lo cái gì!" Viên Cương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cầm kim côn gõ vai Hắc Hôi một cái. "Nếu như Hắc Phong Lão Yêu mà có đạo hạnh ngàn năm thật thì cái rừng này đến lượt Ưng Huyền đứng hàng bá chủ hay sao? Theo ta thấy cái tên Hắc Phong Lão Yêu này chỉ là hư trương thanh thế, đạo hạnh của nó chắc cũng chỉ tầm hơn một trăm năm giống như Ưng Huyền mà thôi."
Hắc Hôi bị gõ đau, gãi gãi đầu, nghĩ lại thì thấy Viên Cương nói vậy cũng đúng. Ngọc Ảnh ở bên cạnh cũng gật gật đầu, bày ra dáng vẻ ngoại trừ giỏi ăn giỏi ngủ thì ta đây còn rất thông minh, không giống như con dơi nào đó.
"Vậy chuyến này chúng ta tìm Ưng Huyền trước hay sao đại vương? Bọn nó chắc cũng quen biết, đến đó thu phục Ưng Huyền xong thì hỏi nó coi Hắc Phong Lão Yêu thực lực thế nào luôn."
Hắc Hôi quyết định tìm về chút mặt mũi, đáng tiếc Viên Cương chỉ nhìn nó mà thăm thẳm thở dài.
"Ưng Huyền tính tình cường liệt, thiện lôi thuật, lại ở xa tít trên đỉnh Vụ sơn. Ta mà tìm hắn thì không tránh khỏi một trận đại chiến sống còn, cho dù đánh thắng rồi, có thu phục được không thì vẫn còn chưa biết. Yêu quái chủ tu lôi thuật như Ưng Huyền hẳn là bay rất nhanh, nó mà muốn chạy, kim côn của ta khó mà đuổi kịp."
"Ngược lại nếu như lần này có thể thu phục Hắc Phong Lão Yêu trước rồi đem theo nó đến Vụ sơn, không chừng có thể chấn nh·iếp Ưng Huyền một thoáng. Dù sao một trong hai bá chủ đã quy hàng ta, đến lúc đó nó có hàng cũng không quá mất mặt."
"Cho nên lần này phải đi tìm Hắc Phong Lão Yêu trước." Viên Cương bày ra dáng vẻ mưu trí phân tích, đây đều là kinh nghiệm quý báu được đút kết từ vô số lần mời chào thất bại của nó.
Hắc Hôi yên lặng lắng nghe, sau đó thăm thẳm thở dài, cảm thấy yêu sinh thất bại toàn tập... Đánh không lại, chạy không thoát, não lại còn không theo kịp người ta. Quả thật là một con dơi không có tiền đồ.
Nếu như trong đầu cũng có trí khôn như vậy, có khi nó đã tiêu dao khoái hoạt ở đâu đó rồi, làm gì đến mức bị 'lời ngon tiếng ngọt' của Viên Cương dụ dỗ đi khắp nơi khổ cực thế này.
Hắc Hôi cảm thấy năm đó thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh cũng chỉ khổ đến như vậy, mấu chốt là người ta sau cùng còn có thể thành phật, mà nó giữ được cái mạng nhỏ là đã may phước lắm rồi.
Viên Cương chuyến này tự tin tràn đầy. Hắc Phong Lão Yêu vừa xem liền thấy là kẻ nhát gan thích núp trong bóng tối làm việc, yêu quái như vậy tương tự Hắc Hôi, chỉ cần dọa một chút là thành thật ngay.
"Nhưng chúng ta phải tìm Hắc Phong Lão Yêu ở đâu đây?" Hắc Hôi vò mẻ không sợ bể, trong đầu có thắc mắc thì cứ mạnh dạn hỏi.
Đây cũng là vấn đề mà Viên Cương đang nghĩ.
"Nghe nói trong rừng Tịnh Minh mấy năm gần đây xuất hiện một thế lực nhân loại hoạt động sôi nổi lắm. Nơi này tuy không có yêu quái mạnh, nhưng chốn rừng thiêng nước độc như vậy yêu quái bình thường cũng không ít. Thiên Hạ hội chắc chắn có vấn đề, kẻ đứng sau dù không phải Hắc Phong Lão Yêu thì cũng là nhân vật lợi hại không kém." Viên Cương vừa tự nói ngẫm vừa gật đầu: "Cũng không mạnh được bao nhiêu. Nếu không đã chẳng vùi đầu vào rừng dựng lên cái bang phái dở hơi này."
Viên Cương quay qua nói với Hắc Hôi: "Nếu như đó là tu sĩ nhân loại, thì cho ngươi ăn."
Nghĩ tới mùi vị thịt tu sĩ, Hắc Hôi không khống chế được nước bọt chảy dài.
Sau đó Viên Cương lại dội cho nó một chậu nước lạnh: "Cũng có khi là có yêu quái lười ra bên ngoài tìm thức ăn, cho nên xây dựng nên một bang phái trong rừng như vậy để làm lương thực dự trữ, lúc nào buồn miệng thì nhai vài người. Trường hợp này cũng không hiếm lạ gì."
"Nhưng biết Thiên Hạ hội ở đâu mà tìm bây giờ?"
"Đồ ngốc, đi bắt vài người mà hỏi không phải được rồi sao?"
Hắc Hôi gãi đầu, sau nó ném hành lý cồng kềnh trên vai xuống, lập tức phi thân hóa thành một con dơi nhỏ bay đi. Nghe nói đến bắt người thì con dơi lười biếng này nhanh nhảu lắm, chỉ là không biết bao lâu mới có thể đem thông tin trở về. Nó bị đói đã mấy ngày, e là lần này được thả phải nuốt mấy người mới cam trở về.
Có kim côn quấn quanh cổ nó, Viên Cương không sợ tên thuộc hạ này chạy mất. Nhiều lúc Viên Cương thắc mắc không thôi, tại sao mình khó khăn lắm mới tìm được hai tên thuộc hạ vậy mà bọn nó suốt ngày chỉ muốn ăn muốn ngủ, chẳng có chí hướng cao xa gì. Cái đội hình này nhìn sao cũng có cảm giác mình trở thành bảo mẫu cho tụi nó.
"Ngọc Ảnh, ngươi cảm thấy lần này chúng ta có thành công không?"
Ngọc Ảnh nhai cỏ nhòm nhèm, ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy hào quang nói: "Đại vương anh minh thần võ, bá khí bức người, chỉ cần hai con yêu quái đó nhìn thấy đại vương chắc chắn sẽ quỳ xuống thần phục. Lần này khó mà thất bại."
Viên Cương hài lòng gật đầu. Ngọc Ảnh tuy đánh không được, làm việc vặt cũng không xong, ít ra cái miệng còn biết nói mấy lời dễ nghe.
Cho dù trong miệng nó xoay qua xoay lại cũng chỉ có mấy từ như vậy, chẳng thèm đổi mới, nhưng vấn đề là Viên Cương cũng không làm gì được nó nên chỉ có thể đành chịu.
Khiêu Tinh Bạch Ngọc Thỏ là Thượng Thiên Yêu mang theo huyết mạch của Sinh Linh Hoang Cổ, không phải là loại Hạ Thiên Yêu như Viên Cương có thể khi dễ, cho dù có cách biệt gần trăm năm đạo hạnh đi nữa.
Nhớ năm đó Viên Cương thu phục Ngọc Ảnh cũng không phải là dựa vào bản lĩnh cao cường gì, mà là dựa vào hứa hẹn bao cơm một ngày ba cữ, dẫn nó đi du lịch tứ phương...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viên Cương nhìn Ngọc Ảnh lại càng thêm lấp lánh. Đây là thuộc hạ gì chứ, rõ ràng là tiểu tổ tông!