Hắc Hôi đến chạng vạng mới chịu trở về, v·ết m·áu trên miệng còn chưa lau sạch.
"Đại vương, đã tra ra căn cứ của Thiên Hạ hội. Tên Bang chủ này một tay dựng lên thế lực như vậy, mà lại thường xuyên ở ẩn không ra, chắc chắn là có vấn đề."
"Dẫn đường đi." Viên Cương chờ nó đã lâu, cũng chẳng muốn nhiều lời thêm.
...
Căn cứ của Thiên Hạ hội không quá to lớn, được xây dựng nằm trong một hạp cốc bốn bề có thiên nhiên che chắn. Người khác không biết vị trí cụ thể thì khó mà tìm thấy nơi này.
Viên Cương dẫn theo hai tên thủ hạ đi đến, vừa bước chân đến rìa hạp cốc đã cảm thấy không ổn. Nơi đây linh khí nồng đậm dư dả, hoa hoa thảo thảo mọc ở khắp nơi, cây cối phát triển to cao tươi tốt, trong âm thầm lại có dấu vết trận pháp đan xen.
Nếu như đối phương khởi động trận pháp thì đám người bên mình e là phải gặp phiền phức không nhỏ... Viên Cương nhíu mày suy tư. Nó ghét nhất chính là loại thủ đoạn lòe loẹt rắc rối thế này.
Đang lúc Viên Cương suy nghĩ xem phải làm thế nào thì có một người mặc trang phục của Thiên Hạ hội bước tới phía này. Hắc Hôi thấy người tới, vừa định ra tay thì bị Viên Cương cản lại.
"Các vị, chủ nhân nhà ta có lời mời. Các vị đường xa mà tới, nếu không ngại thì mời vào trong uống trà đàm đạo."
"Chủ nhân của ngươi, là Bang chủ Thiên Hạ hội sao?" Viên Cương nheo mắt, có thể nhận ra trên cơ thể người này âm khí nồng nặc, rõ ràng là bị quỷ hồn nhập vào điều khiển.
"Đúng vậy, mời các vị theo ta." Nói rồi gã bang chúng này quay người rời đi, cũng chẳng để tâm ba người Viên Cương ý kiến thế nào.
"Đại vương, làm sao giờ? không chừng có bẫy." Hắc Hôi lo lắng nói.
Viên Cương tuy cũng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn tự tin vào thực lực của bản thân. Trong rừng Tịnh Minh này hai bá chủ chỉ có hơn trăm năm đạo hạnh, một bang phái nhân loại thì lại có thể lôi ra được thủ đoạn gì? Cho dù người đứng phía sau là tu sĩ hay là yêu quái thì ắt thực lực cũng chỉ là hạng bình thường, dựa vào quy mô của Thiên Hạ hội có thể phán đoán rõ ràng.
Đi đến trước cửa Thiên Hạ hội, Viên Cương bỗng nhiên dừng bước không theo nữa, Hắc Hôi và Ngọc Ảnh cũng lẳng lặng đứng phía sau. Biết người có bẫy mà vẫn lao đầu vào không phải là hành động thông minh gì.
Viên Cương tháo kim côn trên cổ Hắc Hôi xuống, cầm vào trong tay, sau đó yêu uy tựa như bão tố cuốn ngược về phía căn cứ Thiên Hạ hội. Mấy chục tên bang chúng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị chấn hoa mắt chóng mặt ngã xuống.
"Tố chất thân thể của đám nhân loại này cũng không tồi." Viên Cương nhàn nhạt đánh giá, đổi lại là người bình thường dưới một kích này đ·ã t·ử v·ong tại chỗ.
"Yêu quái to gan, dám đến Thiên Hạ hội q·uấy r·ối!"
"Mau nộp mạng lại!"
Phùng Tam Bảo chân đạp không trung, ba, bốn bước đã vượt qua khoảng cách chục mét, mặt giận đỏ bừng, hai tay cầm theo đại đao nặng nề bổ xuống.
Keng một tiếng.
Viên Cương đưa kim côn ra trước mặt ngăn trở, lực lượng trên đại đao còn lâu mới có thể ảnh hưởng đến nó, nhưng quỷ hồn yêu hổ lao ra lại làm cho nó kinh ngạc không thôi.
Phùng Tam Bảo chớp mắt quét ra ba, bốn đao đều bị Viên Cương chống đỡ, lực lượng cuồng bạo cuốn lên một mảnh khói bụi mịt mù.
"Chỉ thế thôi sao..." Viên Cương nhàm chán trở tay một chưởng đánh bay Phùng Tam Bảo, người sau bay ngược ra xa, thật lâu cũng không đứng lên nổi.
Thấy ngay cả Đại Đường chủ cũng không làm gì được đối phương, đám bang chúng Thiên Hạ hội không khỏi hoảng sợ, số lớn đã kinh hoàng bỏ trốn. Viên Cương và Hắc Hôi đều hiện ra yêu thân, bọn họ có thể kiên trì trước mặt một đám yêu quái như vậy đã là khó được, chạy là lẽ thường mà thôi.
Đang lúc Viên Cương muốn đại khai sát giới, trong nhà gỗ vang lên tiếng thở dài.
"Cũng đã tới rồi, sao không vào nhà nói chuyện một chút?"
"Xem ra ngươi rất quan tâm đến tính mạng của đám nhân loại này, vậy ta cho chúng sống thêm một đoạn thời gian."
Viên Cương cho Hắc Hôi một ánh mắt, sau đó tự mình đi vào nhà gỗ. Vừa rồi nó đã cảm nhận được yêu khí của đối phương, không mạnh bao nhiêu, thậm chí là còn chưa tới trăm năm đạo hạnh. Loại tiểu yêu tiểu quái như vậy bình thường Viên Cương còn chẳng thèm để tâm đến, nhưng con yêu quái này biết được quá nhiều thứ, gợi lên sự tò mò của nó.
Đẩy cửa gỗ ra, bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt lóe lên một tia kinh ngạc. Viên Cương kinh ngạc vì Hắc Phong Lão Yêu lại là một... thụ yêu, chả liên quan gì đến cái tên cả.
Còn Mộc Nhiên kinh ngạc vì vẻ ngoài của Viên Cương, vừa là khỉ vừa có ba mắt... Mộc Nhiên không biết nếu Dương Tiễn và Tôn Ngộ Không nhìn thấy cảnh này sẽ có biểu cảm gì nữa, hẳn là rất thú vị.
"Ngươi là Hắc Phong Lão Yêu?" Nhìn thấy bên cạnh Mộc Nhiên treo cờ hiệu tự viết tên mình, Viên Cương không còn lời nào để nói.
"Bất ngờ lắm sao?"
"Đúng là không ngờ ngươi lại yếu như vậy..."
Mộc Nhiên thong thả rót trà. "Đây chỉ là thứ thân của ta thôi, nguyên thân vẫn đang ở sâu trong rừng."
"Thứ thân sao..." Viên Cương hồ nghi đi tới, tò mò cầm bàn tay thô ráp của Mộc Nhiên lên mà nhìn nghiền ngẫm. Động tác này làm Mộc Nhiên nổi hết da gà, bờ mông lạnh toát, vội vàng rút cái tay lại.
"Nếu ngươi có hứng thú thì ta có thể chỉ cho ngươi chiêu này."
Viên Cương chăm chú nhìn Mộc Nhiên: "Thật sao?"
Mộc Nhiên cười không nói, quan trọng là ngươi phải có can đảm tự c·hặt đ·ầu mình xuống trước đã, rồi chúng ta mới có thể từ từ thí nghiệm.
"Thế nhưng ta không phải đến đây vì chuyện này." Sau một hồi không nhìn ra được mánh khóe gì, Viên Cương đổi giọng, ngồi xuống đối diện Mộc Nhiên. Cái ghế gỗ không hề vừa vặn với thân hình to lớn của nó, chỉ chứa được nửa cái mông, nhìn qua khá là ngộ nghĩnh.
Mộc Nhiên cảm thấy lúc nào rảnh rỗi nên làm một cái ghế to hơn để tiếp những vị khách không phải là người thế này.
"Hắc Phong Lão Yêu, làm thuộc hạ của ta đi."
Mộc Nhiên nghe nói, không khỏi sững sờ, còn tưởng là sẽ đánh nhau một trận lớn, không ngờ đối phương là tới chiêu mộ mình. Thế nhưng người quen cỡ như Tham Lang mời gọi hắn còn không động lòng, thì làm sao có hứng thú đi làm tay sai cho một con khỉ được, cho dù con khỉ này có ba con mắt cũng không ngoại lệ.
"Trước tiên có thể kêu thủ hạ của ngươi dừng miệng lại sao? Hắn chuẩn bị ăn người thứ hai rồi..." Mộc Nhiên thở dài, tầm mắt giống như có thể nhìn xuyên tường thấy cảnh ăn uống của Hắc Hôi. Loại yêu quái chuyên ăn thịt người này quả là khiến người ta chán ghét.
"Chỉ là vài người thôi, ăn thì có sao." Viên Cương chẳng quá để tâm, lại nói: "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta."
"Ta sống ở nơi này yên ổn như vậy, không có lý do gì để đi theo ngươi cả." Mộc Nhiên từ chối thẳng thừng.
"Xem ra ngươi vẫn chưa biết chuyện gì." Viên Cương giống như đã sớm chuẩn bị, không chút hoang mang nói: "Nơi này chẳng mấy chốc sẽ không còn yên bình được nữa rồi."
Câu nói này thành công hấp dẫn sự tò mò của Mộc Nhiên, mà cũng đang lúc cần câu giờ cho nên hắn không ngại hỏi: "Ý ngươi là sao?"
"Nơi này trước đây là địa bàn của Khiếu Nguyệt Yêu Vương, dưới trướng nó mấy ngàn yêu chúng, các quốc gia lân cận đều ngấm ngầm chịu sự chi phối của nó. Ngay cả mấy tông phái tu sĩ cũng không dám đả động gì đến. Thế nhưng Khiếu Nguyệt Yêu Vương c·hết rồi, miếng bánh ngon này cũng đến lúc cần được phân chia."
"Kề nơi đây có Thái Huyền môn, Bích Ba cung, Thanh Liên giáo, Thần Ý môn, Phí Quang môn, Võ Kiếm môn, tổng cộng sáu đại tông phái, đối với một mảnh cương vực rộng lớn như thế thì ai cũng động tâm. Chẳng qua là hiện tại Thần Ý môn, Phí Quang môn và Võ Kiếm môn bất ngờ liên hợp muốn chống lại Thái Huyền môn, cho nên bọn họ mới chưa có thời gian đến quản nơi này mà thôi."
"Tông phái chiến thường đánh rất lâu, đến khi một bên tiêu hao hết nội tình thì thôi. Thái Huyền môn là tông phái mạnh nhất xứ này, Thần Ý môn, Phí Quang môn và Võ Kiếm môn liên hợp trở thành Tam Kiếm phái cũng không thể xem thường, trận này đánh ít nhiều phải kéo dài mấy năm, thậm chí mấy chục năm. Trong đoạn thời gian này ta muốn tụ tập yêu chúng còn sót lại ở quanh đây về một chỗ, đến lúc đó mới có chút sức tự vệ trước những tông phái kia."
Mộc Nhiên không hiểu đánh nhau kiểu gì mà phải mất tới mấy chục năm, thế nhưng hắn từng nghe Lý Lan Anh nói sơ qua về tình hình của mấy tông phái này. Mộc Nhiên có thể khẳng định, cho dù có tụ hợp lại mấy chục, cả trăm con yêu quái tương tự như hắn thì cũng chẳng làm nên trò trống gì cả.
Tu sĩ ở Đông Thổ luyện khí, tu sĩ ở Nam Hoang luyện thần. Cảnh giới bao gồm: Tồn Thần, Chủng Đạo, Thiên Luân, Hư Tượng, Chân Ngã. Trong đó cảnh giới Chân Ngã chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói Tam Thánh Địa đều có cường giả Chân Ngã cảnh tọa trấn, cỡ như Thái Huyền môn thì cũng có Hư Tượng cảnh, nhưng nghe nói đã sức già lực kiệt.
Hư Tượng cảnh thực lực chẳng kém Khiếu Nguyệt Yêu Vương năm đó, mà Thiên Luân cảnh chiến lực ngang ngửa với Kim Tiên trên trời, có thể vật lộn cùng đại yêu ngàn năm.
Một đám yêu quái chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh thì lật ra được bao nhiêu bọt nước.
Hư Tượng vừa ra, chúng sinh bình đẳng!
Có lẽ Viên Cương xuất thân là yêu quái cho nên chỉ biết tình hình bên ngoài mà không hiểu thấu nội tình của các tông phái lâu đời. Thế nhưng Mộc Nhiên biết rồi thì chẳng dại gì mà dây vào đống rối ren này.