Viên Cương nói một hồi, thấy Mộc Nhiên vẫn điềm nhiên im lặng thì dần mất kiên nhẫn.
"Yêu quái như ngươi được đi theo ta chính là vinh hạnh, đừng có mà không biết điều."
Mộc Nhiên lắc đầu: "Vinh hạnh này nhường cho kẻ khác đi, ta không có hứng thú."
Sau câu nói ấy, không khí trong phòng lập tức an tĩnh. Viên Cương nhìn chăm chú Mộc Nhiên hồi lâu, dưới ánh mắt ẩn hàm lửa giận ngút trời. Trên đoạn đường này nó gặp vô số yêu quái, phần đa là loại yêu quái nhãi nhép không có giá trị gì, phần thiểu có thể lọt vào mắt nó thì đều bị nó đ·ánh c·hết.
Nó thật sự không hiểu...
"Tại sao các ngươi cứ muốn ép ta như vậy đây..." Viên Cương nghiến răng, yêu uy trong phút chốc phủ kín căn phòng.
"Tại sao chứ!"
Sau tiếng thét lớn, căn nhà gỗ nổ tung thành từng mảnh, trong khói bụi mịt mù có hai thân ảnh lao ra. Viên Cương lộn mèo một cái đã vượt qua trăm mét, kim côn nặng nề quất bay Mộc Nhiên về phía xa xăm. Thân thể người sau bay ngược, đụng gãy mấy gốc cây lớn thì mới dừng lại được. Phần vai cũng bị kim côn đánh lõm xuống.
Viên Cương đứng giữa không trung, con mắt thứ ba sáng rực ánh hoàng kim nhìn xuống, chợt phát hiện xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã bị đám sương trắng dày đặc bao phủ. Khó khăn lắm mới nhìn thấy được bóng dáng của Hắc Hôi và Ngọc Ảnh đang bị màn sương mê hoặc, ngơ ngác.
Mộc Nhiên thở ra một hơi, cuối cùng cũng kéo đủ thời gian để thả màn sương mù này ra. Đây chính là bảo bối mà Vụ Tiên tặng hắn. Màn sương này có tác dụng che chắn tầm nhìn, tạo ra ảo giác, là bảo vật khống tràng tuyệt hảo.
Viên Cương nhìn thấy màn sương che đậy tất thảy xung quanh, chỉ chừa lại nó và Mộc Nhiên đối mặt, không khỏi cười khẩy: "Nhiều tà thuật lòe loẹt thì thế nào, ngươi vẫn không thể thắng được ta."
"Trước lực lượng tuyệt đối, bao nhiêu kỷ xảo đều trở nên vô nghĩa."
Vết lõm trên vai Mộc Nhiên mau chóng phục hồi nguyên dạng, cho dù không có kế thừa bao nhiêu yêu lực, nhưng thân thể này không kém nguyên thân bao nhiêu, chịu một côn không hề hấn gì.
Mộc Nhiên nói với Viên Cương: "Đừng đắc ý quá, đối thủ của ngươi đâu phải là ta."
"Còn không chịu đi ra à?"
Mộc Nhiên dứt tiếng, Viên Cương liền cảm thấy không khí xung quanh trở nên nóng rực, một bóng kiếm tràn ngập hỏa diễm bất chợt gần ngay trước mắt.
Keng một tiếng, kim côn mang theo sức lực kinh hồn đánh bay phi kiếm, dư chấn làm không khí nổ vang.
"Dám đến địa bàn của bổn Thiên Yêu tác oai tác quái, ngươi chán sống rồi!"
Chỉ thấy sương mù gạt ra, một thân ảnh đỏ rực đạp không mà đến, mở miệng ra chính là liệt hỏa hừng hực như sóng lớn đổ ập xuống.
Kim Nhãn Tuyết Ma Viên tuy là thân thể cứng cáp không sợ hàn băng, thế nhưng lại mẫn cảm với sức nóng. Viên Cương thấy sóng lửa khí thế hừng hực đánh tới không dám đương đầu, vội vàng nhảy lùi về sau né tránh.
"Thiên Yêu?"
Viên Cương kinh ngạc, không ngờ chuyến này vốn chỉ định thu phục hai con yêu quái bình thường vậy mà lại lòi ra một con Thiên Yêu, đúng là niềm vui ngoài mong đợi.
"Hừ, nơi này do bản Thiên Yêu quản, biết sợ thì mau mau cút đi!" Hỏa Diễm Tích sau khi độ kiếp trăm năm, khí thế lại càng hơn trước. Lúc này nó cũng không giữ nguyên hình mà biến thành trạng thái nhân loại, hóa thành một thiếu nữ thành thục gợi cảm trong bộ váy lụa đỏ.
Chỉ là Hỏa Diễm Tích bị Mộc Nhiên ảnh hưởng, sau khi hóa hình cũng không hoàn toàn giống người. Thân thể cao gần một mét chín, dáng người nảy nở đầy đặn, gương mặt kiều diễm ướt át, một ánh mắt một cái nhăn mày đều mang theo mị lực câu hồn đoạt phách. Nó vừa xuất hiện giữa không trung, đám người Thiên Hạ hội đã lập tức ngơ ngác quên cả sợ hãi, ánh mắt đắm chìm vào bóng hình xinh đẹp đó không thể dời đi.
Liền ngay cả gu thẩm mĩ khác hẳn nhân loại như Viên Cương cũng kinh diễm một phen mới hồi hồn lại. "Ngươi chỉ có trăm năm đạo hạnh, còn thua ta một bậc, vậy mà lớn lối như vậy."
"Bổn Thiên Yêu há lại là dạng tầm thường, cho dù ngươi có hơn ta mấy chục năm đạo hạnh, bà đây cũng có thể đốt ngươi thành tro!" Hỏa Diễm Tích nhếch miệng nói, sau đó dứt khoát cầm kiếm lao tới.
Hỏa Diễm Tích biết mình về mảng lực lượng không bằng đối phương, lập tức điều khiển phi kiếm từ xa q·uấy n·hiễu, hai tay nâng lên hai đóa hỏa diễm thi pháp.
Viên Cương nhếch miệng cười khinh, trực tiếp ném kim côn ra xa, nhón chân một cái đã phi thân đến trước người Hỏa Diễm Tích, nấm đấm nặng nề đổ xuống.
Kim côn và Xích Diễm ở trên bầu trời v·a c·hạm lóe lên từng hồi hỏa hoa. Có Hỏa Diễm Tích điều khiển thì Xích Diễm chiếm thế thượng phong, mà không có Hỏa Diễm Tích điều khiển thì Xích Diễm lại bị kim côn tự sinh linh lí này khi dễ.
Hỏa Diễm Tích một bên né tránh thế công vũ bão của Viên Cương, một bên thi pháp điều khiển Xích Diễm, mệt không thể tả.
"Ha ha ha, chỉ chút thủ đoạn đó thôi sao?"
Viên Cương một quyền đánh Hỏa Diễm Tích bay ngược, cười khằng khặc nói.
Hỏa Diễm Tích nghiến răng nghiến lợi lau đi v·ết m·áu ướt át nơi khóe miệng, tức thở ra khói. "Có giỏi thì đừng chạy." Nói đoạn, Hỏa Diễm Tích phồng má, gương mặt nhịn đến đỏ bừng, lồng ngực càng lúc càng lớn.
Viên Cương cách xa mấy chục mét bỗng cảm thấy lông tốc dựng đứng, vội triệu kim côn quay trở về tay. "Gồng đại chiêu ngay trước mặt ta như vậy, đúng là tìm c·hết!"
"Xem côn!" Viên Cương nhảy lên, kim côn dài ra mấy chục mét như roi mây quất vào người Hỏa Diễm Tích.
Chỉ nghe một tiếng v·a c·hạm trầm đục vang lên, trên bụng Hỏa Diễm Tích xuất hiện một v·ết t·hương nhìn thấy mà kinh, hầu như một mảnh da thịt đều bị kéo đi, xương gãy mấy đoạn.
Thương nặng như vậy, Hỏa Diễm Tích vẫn nhịn không rên một tiếng. Nhiệt lượng trong ngực cuối cùng cũng nén sức đầy đủ, một giây sau Hỏa Diễm Tích mở miệng, ngọn lửa vàng rực bắn ra như pháo thần công.
Hỏa diễm cuộn thành một đoàn, tựa như đạn pháo bắn ra. Viên Cương muốn né tránh đã không còn kịp, chỉ đành đưa kim côn ra trước mặt cố gắng ngăn lại đòn này. Chiêu này nhanh như đạn đạo, vèo một cái đã bắn tới rồi nổ tung, ánh lửa vàng rực chớp mắt nuốt lấy thân thể Viên Cương, cũng bao trọn không gian mấy chục mét xung quanh.
Hỏa Diễm Tích không chờ thở dốc đã niệm pháp quyết, triệu Xích Diễm ở trên trời lao vào trong ánh lửa t·ấn c·ông, định bồi thêm cho Viên Cương một đòn trở tay không kịp.
"Ngọn lửa rất lợi hại, đáng tiếc, đạo hạnh của ngươi còn chưa tới..."
Ánh lửa tan đi, lộ ra dáng vẻ của Viên Cương hiện giờ. Nó vẫn cầm kim côn mà đứng, trên thân lông tóc nhiều chỗ bị đốt đến cháy khét, khóe miệng còn lưu lại v·ết m·áu.
Viên Cương ho khan mấy tiếng, sau đó chợt cười: "Vừa này hẳn là tất cả lực lượng của ngươi, nhưng vẫn không làm gì được ta. Đánh nữa thì ngươi thua chắc rồi."
Cách biệt nhau gần một trăm năm đạo hạnh, lại đều là Hạ Thiên Yêu, Cho dù Kim Nhãn Tuyết Ma Viên không có sức đề kháng với lửa thì hỏa diễm của Hỏa Diễm Tích cũng chưa đủ để gây ra nguy hiểm trí mạng cho nó.
Hỏa Diễm Tích cầm Xích Diễm yên lặng đứng, ánh mắt không nhìn Viên Cương mà hướng về trên cao, không biết bị thứ gì thu hút.
Viên Cương vô thức nhìn theo, nhất thời trợn tròn mắt.
Chỉ thấy giữa khoảng sương trắng mịt mù, một cột sáng vàng rực bắt mắt giống như xé toạc bầu trời rơi xuống. Giữa cột sáng, từng mảnh từng mảnh ánh sáng cô động, dần dần chấp vá thành một thân ảnh thần thánh.
Mái tóc tựa như ánh sáng hoàng kim rực rỡ không gió tự bay, ánh mắt khép hờ như ẩn chứa cả một khoảng sao trời mênh mông, từng tấc từng tấc thân thể giống như thượng thiên tỉ mỉ chăm chút mà thành.
Hình ảnh của Mộc Nhiên (nguyên thân) khoác lên một cái áo bào rộng rãi màu lẫm lẫm tinh quang xuất hiện, trở thành ánh sáng duy nhất giữa khoảng trời này.
Viên Cương đưa mắt nhìn lên, linh hồn giống như rơi vào ánh mắt khép hờ kia không rút ra được. Dù biết trước mắt chỉ là giả tượng không chân thật, nhưng vẫn không kiềm lòng được muốn nhìn thêm đôi chút.
Thời gian quay lại trước đó.
Đám người Thiên Hạ hội chỉ thấy Bang chủ nhà mình lấy ra một cái tượng đá cổ xưa đưa lên trời không ngừng cầu nguyện. "Mong tổ sư gia ra mặt trừ yêu."
Sau đó thì thân ảnh giống như thần linh kia giáng lâm nơi này, làm cho tất cả sinh vật quên luôn suy nghĩ.
Loại tượng đá này những Đường chủ trong Thiên Hạ hội đều quá quen thuộc, mỗi người đều có một cái như vậy để phòng thân, khi cần có thể triệu hồi ra âm hồn dã quỷ cứu mạng.
Chỉ là bọn họ không biết được, hóa ra ngoại trừ loại tượng đá có thể gọi ra ma quỷ, Bang chủ nhà mình còn cất giữ một tượng đá có thể triệu hồi... thần linh.
Thân ảnh thần thánh trên cao quá mức chói mắt, làm người ta kinh diễm, lại khiến người ta không sao nhìn rõ. Chỉ thấy nó chầm chậm đưa ra ngón trỏ, chỉ về phương hướng Viên Cương đang đứng, trong miệng uy nghiêm phun ra mấy chữ: "Thiên tru!"
Lúc này cảm giác nguy cơ chí tử khiến Viên Cương lấy lại tinh thần, muốn quay đầu tránh né thì mới phát hiện hai chân chẳng biết từ khi nào đã bị dây leo thô to quấn chặt không thể nhúc nhích. Nó rõ ràng có thể cảm nhận được một con yêu quái hơn trăm năm đạo hạnh đang toàn lực trói mình lại.
"Dính bẫy rồi...."
Viên Cương sợ hãi run rẩy, trong lòng nặng nề, bởi vì thứ đè ép nó hiện tại không phải người cũng không phải yêu, mà là thiên uy hạo đãng.