Bầu trời run rẩy, kim lôi gào thét. Không có gió lớn cũng chẳng đổ mưa to, lại làm cho tất thảy sinh linh bên dưới run rẩy không thôi, giống như trực diện với tồn tại không thể chống lại, chỉ có thể chờ đợi phán quyết vận mệnh.
Tất thảy nhân loại đều đã quỳ xuống, Hắc Hôi lâm trận hóa thành dơi nhỏ trốn mất từ bao giờ, chỉ còn một con thỏ trắng là ngơ ngác đứng nhìn nơi đó, tầm mắt rơi vào thân ảnh sáng rực trên bầu trời.
"Thiên Tru!"
Một giây sau đó thế gian mất đi màu sắc vốn có, sấm sét hoàng kim xuất hiện, giống như có một bàn tay vô hình cầm thanh đao phán quyết vàng rực ghim thẳng xuống đại địa. Kim lôi mang theo uy thế phá tan hết thảy đánh vào đỉnh đầu Viên Cương, một giây sau ánh chớp sáng ngời nuốt lấy trọn vẹn thân thể của nó.
Toàn lực thi triển Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết, uy lực kia còn kinh khủng hơn cả lôi kiếp mà Mộc Nhiên từng độ. Cho dù phần lớn uy năng đều rơi ở trên người Viên Cương, nhưng Mộc Nhiên ở dưới lòng đất cũng b·ị đ·ánh đến trọng thương, choáng váng.
Viên Cương sau khi ăn phải Cực Diễm Pháo của Hỏa Diễm Tích, lại ăn thêm một đòn này, đều là đại chiêu, thân thể cho dù có mạnh nữa cũng không chịu nổi, chỉ còn sót lại một hơi tàn. Viên Cương ngã xuống, Mộc Nhiên lặng lẽ thu lại sương mù vào túi. Ban nãy uy thế rực rỡ to lớn như vậy thật ra đều là ảo giác do sương mù mang lại.
Mộc Nhiên tạo ra hình ảnh của mình ở trên trời, mục đích vốn là muốn đánh lạc hướng, không ngờ lại làm cho mọi người ngơ ngác tập thể. Cái này xem như niềm vui ngoài mong đợi.
Thân ảnh thần linh như mảnh giấy bị t·hiêu r·ụi biến mất, sương mù tan đi, trả lại bầu trời trong xanh cho mọi người.
Phùng Tam Bảo loạng choạng đứng dậy, cầm đại đao bước tới bên cạnh Viên Cương bị sét đánh hấp hối, muốn cho nó một kích tối hậu. May mà Mộc Nhiên (thứ thân) ngăn lại kịp.
"Khoan đã."
"Tổ sư gia không g·iết nó, chính là nể tình tạo hóa mà tha cho nó một đường sinh cơ. Cứ giao cho ta xử lý."
Phùng Tam Bảo xưa giờ nghe lệnh Mộc Nhiên răm rắp, cho dù bận lòng để lại Viên Cương sẽ nguy hiểm, nhưng cũng không có ý kiến gì. Đám người xung quanh sau khi thấy một màn thần tích ban nãy vẫn chưa thoát khỏi rung động, nhìn Mộc Nhiên càng thêm tôn kính.
Một bộ váy đỏ thướt tha xuất hiện trong tầm mắt, Hỏa Diễm Tích đi đến bên cạnh Mộc Nhiên, lạnh giọng nói: "Sư đệ, để nó ở lại nơi này thì nguy hiểm, ta sẽ mang về cho sư phụ xử trí."
Mộc Nhiên suy nghĩ một hồi thì gật đầu, chấp tay cung kính nói: "Vậy thì làm phiền sư tỷ."
Hỏa Diễm Tích gương mặt không buồn không vui "Ừm" một tiếng, phất tay thu lấy Viên Cương vào túi linh thú, sau đó hóa thành ánh lửa vàng rực bay thẳng lên trời rồi biến mất.
Mộc Nhiên lúc này ho khan hai tiếng: "Tổ sư gia không thích hiện thế, chuyện này các ngươi thấy đều đã thấy, chỉ nên nuốt ở trong lòng, không nên tùy tiện truyền ra." Nói thì nói như vậy, chứ trong lòng hắn biết rõ chuyện này khó mà giấu được, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra khắp nội bộ Thiên Hạ hội.
Nhưng như vậy thì có sao?
Thân phận của mình trước nay vốn là một điều bí ẩn, Mộc Nhiên không ngại làm cho nó càng bí ẩn hơn. Sau ngày hôm nay hình tượng của hắn sẽ từ cao thủ lánh đời trở thành truyền nhân của tiên tông, lại hoặc là đệ tử của thần linh gì đó, lực tương tác sẽ chỉ càng lớn.
Viên Cương nói Tam Kiếm phái bắt đầu giao chiến với Thái Huyền môn, không biết sẽ đánh đến mấy năm. Thanh Liên giáo và Bích Ba cung đương nhiên sẽ bị nhìn chằm chằm, không thể nhân lúc sơ hở mà vương tay đến chiếm "miếng bánh" này trước được.
Trước đây Mộc Nhiên còn lo lắng mình phát triển quá sẽ bị các tông phái chú ý, nhưng nếu các tông phái hiện tại đều không thể bận tâm đến vùng đất này thì hắn cũng chẳng ngần ngại gì nữa. Trời cao mặc chim bay, đến lúc đó cùng lắm là phiêu bạt chân trời mà thôi.
Dù sao tai kiếp này trước sau vẫn sẽ đến, không tránh được.
...
Hỏa Diễm Tích nói là trở về gặp sư phụ, nhưng làm gì có sư phụ nào mà gặp. Thật ra nàng chạy đi gấp gáp như vậy là vì t·ruy s·át Hắc Hôi, không để con yêu quái này chạy thoát.
Trong rừng rậm miên man, Ngân Dực Bức Vương - Hắc Hôi liều mạng chạy, thậm chí quên cả phương hướng. Từ lúc bắt đầu chuyện này nó đã cảm thấy không ổn. Tuy đến bây giờ vẫn chưa biết thân ảnh hoàng kim trên trời do gã Bang chủ kia gọi ra rốt cuộc là thứ quái gì, nhưng cũng không ngăn cản được trong lòng nó toát lên sợ hãi.
Hắc Hôi chỉ muốn sớm chạy thật xa nơi này, không bao giờ quay trở lại nữa. Nhưng mà chạy một hồi, nó mới phát hiện ra một sự thật vô cùng tàn khốc. Nó vậy mà... Lạc đường.
"Không chạy nổi nữa rồi có phải không?"
Ánh lửa vàng rực che kín tầm mắt, Hỏa Diễm Tích hiện ra chân thân xuất hiện ngay trước mặt Hắc Hôi. Nó sau khi luyện hóa Hỏa Xà, trên người cũng mơ hồ nổi lên một tầng lân phiến, thân cao ba mét, đuôi dài như roi, ngọn lửa cháy ở trên lưng càng thêm nóng rực.
Uy áp đặc hữu của Thiên Yêu phủ tới làm cho Hắc Hôi có cảm giác vừa trốn được lang lại rơi vào tay hổ.
"Thiên Yêu đại nhân tha mạng, chừa cho ta một con đường sống có được hay không?"
Thời gian này bị Viên Cương giáo huấn, để nó rõ ràng bản thân mình và Thiên Yêu chênh lệch bao lớn. Cho dù đạo hạnh của nó trên cơ Hỏa Diễm Tích mấy chục năm, nhưng số lượng không bằng chất lượng, không khéo vẫn phải bị ngọn lửa kia thiêu c·hết. Huống hồ Hỏa Diễm Tích cũng không chỉ có một mình.
Hỏa Diễm Tích không ngờ sẽ nghe được lời này, xoa cằm nghiền ngẫm.
"Ta cũng muốn thu ngươi làm thuộc hạ lắm, ngặt nổi đại vương nhà ta không thích yêu quái ăn thịt người."
Hắc Hôi nghe tới câu này, trong lòng đậu đen rau muống không ngừng. Thịt người mà cũng không ăn, cái tên Hắc Phong Lão Yêu này cũng quá kén chọn rồi. Dù là đau lòng đứt ruột, nhưng cái ăn không bằng cái mạng, Hắc Hôi vẫn kiên quyết xin hàng: "Chuyện này thì có khó gì, ta có thể dần dần sửa đổi, sau này sẽ chỉ ăn chay mà thôi."
Hỏa Diễm Tích trầm mặc, đại vương nhà nàng là một cái cây, cho nên hình như hắn cũng không thích người khác ăn chay cho lắm...
"Ngươi có lòng như vậy thì quá tốt, đáng tiếc..." Hỏa Diễm Tích không khỏi thở dài.
Hắc Hôi chớp chớp mắt, không hiểu ra sao. "Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc, ta đang đói."
...
Mộc Nhiên bên này đang rất bận rộn. Thứ thân thì lo trấn an mọi người, thuận tiện quy hoạch con đường phát triển về sau. Còn nguyên thân thì đi đến trước mặt con thỏ trắng nhỏ trong góc. Thứ khiến hắn cảm thấy nguy hiểm nhất lúc này.
Trực giác nói cho Mộc Nhiên biết, con thỏ này cũng không kém Viên Cương ban nãy bao nhiêu. Thế nhưng sau khi hắn bước đến, kẻ bày ra bộ dạng đề phòng lại là nó.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Đừng qua đây."
Mộc Nhiên có thể cảm nhận được trong lòng đối phương chân thật sợ hãi, lại không hiểu được vì sao. "Ngươi là đồng bọn của tên kia, sao ban nãy không giúp nó."
Ngọc Ảnh chớp chớp mắt: "Ta không biết đánh nhau."
"Thật sao..." Thiên phú của Thông Tâm thụ là khả năng phân biệt được lời nói thật giả, lúc này hắn biết Ngọc Ảnh nói thật, chỉ là vô thức buộc miệng hỏi. Dù sao chuyện một con yêu quái không biết đánh nhau thật quá khó tin rồi. Đối phương còn là Thiên Yêu nữa chứ.
"Vậy ngươi có thể đi được rồi. Tránh xa nơi này một chút."
Đã không cần thiết đánh nhau, vậy là tốt nhất, Mộc Nhiên không muốn dây dưa gì thêm. Chỉ là khi hắn quay lưng rời đi, không ngờ con thỏ nhỏ này lại yếu ớt lên tiếng:
"Chuyện là... Chỗ này có bao ăn ở không vậy?"
...
Khi Hỏa Diễm Tích trở về, cố tình biến thành hình dạng bé xíu để tranh công, sẵn thì thuận tiện nhõng nhẽo với Mộc Nhiên, không ngờ vị trí đang lẽ là của mình bây giờ đã bị một con thỏ trắng chiếm lấy.
"Con thỏ đê tiện kia, còn không mau tránh ra!" Hỏa Diễm Tích tức giận, không nhịn nổi nữa, lập tức há miệng phun ra một q·uả c·ầu l·ửa.
Khiêu Tinh Bạch Ngọc Thỏ là yêu quái bực nào, cho dù đang yên lặng nhắm mắt cũng có thể thoắt một cái bắn người tránh thoát. Chỉ là Mộc Nhiên không có bản lĩnh như vậy, hỏa cầu lửa đánh hụt Ngọc Ảnh, nhưng chuẩn xác đánh vào người hắn, thiệu rụi một mảng lá cây.
"Hỏa Diễm Tích, cần gì vừa gặp mặt đã dùng đại lễ như vậy..."
Hỏa Diễm Tích xấu hổ cong đuôi.
Ngọc Ảnh đưa mắt nhìn qua một cái, chỉ thấy một luồng thần niệm quét qua, tức thì đám lửa đã bị dập tắt. "Thấy không, ta rất hữu dụng."
"Nhưng mà chỗ này không có bao ăn ở."
Mộc Nhiên không có ý định để Ngọc Ảnh ở lại, giống như ban đầu không có ý định để Hỏa Diễm Tích ở lại vậy. Bởi vì hắn nhận thức được mình là một cái cây, bên mình có một con tắc kè hoa biết phun lửa đã rất mệt mỏi rồi, giờ nếu mà có thêm một con thỏ thích ăn cỏ ở chung nữa thì chắc phiền c·hết mất. Nuôi thú cưng cũng không nên nuôi theo hình thức tự hủy như vậy.
"Không sao, ta có thể tự ăn mà."
Câu nói này của Ngọc Ảnh lại càng làm Mộc Nhiên nhứt đầu.
"Con thỏ không biết xấu hổ, không chào đón ngươi, ngươi còn muốn mặt dày ở lại hả?" Hỏa Diễm Tích bước tới, thân hình ngang ngửa với Ngọc Ảnh, khí thế lại hung hăng hơn tới mấy bậc.
"Thiên hạ lớn như vậy, chỗ nào mà không ở được." Ngọc Ảnh lách mình rời xa Hỏa Diễm Tích, lại nói:
"Đến cả ngươi cũng có thể ở lại, ta vì sao không thể?"
!!? Hỏa Diễm Tích nghe được lời này, giận đến mức đầu sắp b·ốc k·hói.
"Ta đường đường là Thiên Yêu!"
"So với ta thì cũng chỉ là loại hạ đẳng."
"Ngươi có giỏi thì bước ra đánh tay đôi một trận."
"Ngươi có thể đánh trúng ta đi rồi nói."
Mộc Nhiên còn chưa kịp nói lời nào, hai con Thiên Yêu đã ngươi truy ta đuổi chạy vòng vòng, rất nhanh bốn bề lại ngập trong ánh lửa. Mộc Nhiên thở dài, đôi lúc cảm thấy Tố Cẩm đứng yên lặng ở bên cạnh như vậy cũng thật đáng yêu.
"Ài, nhà có trẻ con, gia chủ lại bất lực dạy dỗ..."