Đại Yêu Quái

Chương 58: Ngoài ý muốn!



Chương 58: Ngoài ý muốn!

Mộc Nhiên không muốn có thêm phiền phức, nhưng nghĩ kỹ lại bên cạnh có thêm một con Thiên Yêu như vậy sao có thể coi là phiền phức đây? Cho nên sau cùng hắn chỉ đành mắt nhắm mắt mở.

Lại nói lý do con thỏ này muốn ở lại thật sự khiến người ta khó lòng từ chối.

"Ta chính là bị vẻ ngoài của đại vương mê hoặc, muốn có được cơ hội ở bên cạnh hầu hạ ngài."

Ha ha.

Con thỏ này biết nói chuyện ghê...

Mộc Nhiên không muốn cứ như vậy mà g·iết Viên Cương, không phải là hắn nổi lòng từ bi, chỉ là thuật di hồn vừa lúc nghiên cứu tới giai đoạn cuối cùng, cần thêm vài "vật thí nghiệm". Mà Viên Cương thể chất cứng rắn thì vừa lúc phù hợp yêu cầu.

Ngộ tính của Mộc Nhiên nằm ở cấp độ khó lường, nhưng nếu muốn triệt để phát huy tác dụng thì cần phải không ngừng học hỏi, có thêm nhiều kiến thức và trải nghiệm thực tế hơn.

Viên Cương bị nhốt ở trong một căn phòng tối tắm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ bên trên lóe xuống, để hắn mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiền ngẫm suy tư của Mộc Nhiên. Không thể không nói con mắt màu xanh lục kia trong bóng tối quả thật khiến cho người ta sởn cả gai óc, Viên Cương cũng không ngoại lệ.

"Ngươi định làm gì ta?" Viên Cương lúc này ngoại trừ bất lực gào thét thì không thể làm gì hơn, thân thể đã bị h·ành h·ạ đến mức không còn chút sức phản kháng nào.

"Ngươi nói xem, trên lý thuyết có cách nào có thể mượn cơ thể ngươi dùng một lát sau đó trả lại hay không?"

Viên Cương im lặng, thật không biết trả lời làm sao.

"Ngươi g·iết ta luôn cho rồi."

Mộc Nhiên nghĩ đăm chiêu một hồi rồi lắc đầu.

"Thế thì phí quá..."



Mộc Nhiên bận bịu một hồi, rốt cuộc lấy xuống được một mảnh cơ thể trên người mình, bắt đầu tế luyện.

Thuật Di Hồn giống như cái cách Mộc Nhiên vô tình tạo ra thứ thân vậy. Trước tiên là lấy một mảnh cơ thể xuống, sau đó phân ra một phần linh hồn bỏ vào, cẩn thận tế luyện chăm sóc mấy ngày.

Hai tháng sau, sau tám lần thất bại, cuối cùng Mộc Nhiên cũng tạo ra được một sản phẩm ưng ý. Chỉ thấy trên bàn lúc này là một khối thịt màu xanh khe khẽ run động, tựa như hạt giống, tựa như trái tim. Mộc Nhiên cảm thấy thứ này như một phần thân thể mình kéo dài ra, có thể tùy ý điều khiển từ xa.

Mộc Nhiên thở ra một hơi, cả người tiều tụy thấy rõ so với hai tháng trước. Chủ yếu bởi vì mỗi lần thất bại cũng giống như một phần cơ thể và linh hồn đã bị hoang phí. Tám lần như thế thì cho dù có là yêu quái cũng không chịu nổi.

Lần cuối cùng này Mộc Nhiên ngoại trừ thân thể và linh hồn, còn thêm vào một mảnh nhỏ mộc tâm, có thể nói là vì sự nghiệp nghiên cứu mà dốc hết vốn liếng, ngay cả cái mạng nhỏ cũng dám bỏ vào.

Tiêu hao thể xác thì nhẹ, tiêu hao linh hồn thì có Hồn Hoàn uẩn dưỡng, chứ mà mất một mảnh mộc tâm còn chưa to bằng nửa cái móng tay như thế thì phải cần tới mấy tháng mới phục hồi như cũ được.

Viên Cương nhìn Mộc Nhiên, ngao ngán lắc đầu: "Thành công rồi sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ c·hết vì lao lực trước khi có thể đem ta ra làm vật thí nghiệm." Nó chưa từng thấy một con yêu quái nào chấp nhất như thế, sống yên ổn không muốn, lại thích tự đày đọa chính mình.

"Ngươi làm việc này, có ý nghĩa gì đâu?"

Mộc Nhiên nằm dựa trên ghế, cả người vô lực. Thế nhưng sau khi hắn nhìn trái tim nho nhỏ màu xanh ở trên bàn kia, trong lòng lại thỏa mãn không thôi.

"Nhiều một trái tim, nhiều một cái mạng."

"Ta còn chưa kịp nhìn hết thế giới này, nên không muốn có nhiều bất trắc."

Viên Cương yên lặng nhìn Mộc Nhiên, không nói.

Lại mất vài ngày, đến khi thể xác và tinh thần hồi phục đến mức có thể hoạt động bình thường. Mộc Nhiên bắt đầu đi đến trước bàn mỗ, nơi Viên Cương đã bị trói chân trói tay nằm sẵn ở đó.

"Nhắm mắt lại, đau đớn sẽ qua rất nhanh thôi."

Mộc Nhiên nói ra một câu trấn an, mà nếu nghe kỹ thì cũng không "trấn an" cho lắm.



Viên Cương đã nằm chờ đợi vận mệnh của mình hơn hai tháng trời, giờ khắc này vẫn khó lòng bình tĩnh, nhịn không được hỏi: "Ta có thể còn sống không?"

"Ngươi cảm thấy, ta dám để cho ngươi còn sống không?"

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đồng loạt nở nụ cười bất đắc dĩ.

Mộc Nhiên dùng dao nhọn vạch một đường trên ngực Viên Cương, rồi tỉ mỉ đưa Hồn chủng - thành quả thí nghiệm của mình vào trong. Hồn chủng sau khi bám vào trái tim lập tức cắm rễ nảy mầm, tựa như một con bọ ký sinh nằm lỳ ở đó mà sinh sôi.

Cùng lúc, Mộc Nhiên một chưởng đánh linh hồn Viên Cương vỡ thành toái phiến, dung nhập vào trong Hồn chủng.

Một thân xác không thể cùng lúc có hai linh hồn (giống như không thể có hai người đàn ông cùng ngồi một cái toilet vậy). Mà nếu không phải linh hồn nguyên bản của thân xác đó thì sau khi nhập vào sẽ bị bài xích. Đây chính là thường thức cơ bản. Có vài người sử dụng phương pháp đoạt xá thô sơ, sau khi thành công lại không thể hoàn toàn điều khiển thân thể cũng chính là vì vậy.

Mộc Nhiên không muốn đoạt xá Viên Cương, chỉ muốn luyện hóa bộ thân thể này cho mình dùng, xem như một cái hóa thân bên ngoài. Để một phần linh hồn của mình dung hợp với tàn thức còn sót lại của chủ thân xác có thể loại bỏ hầu hết tác dụng phụ của quá trình đoạt xá, điều này đã được Mộc Nhiên vô tình thử nghiệm thành công trước đó.

Không lâu sau, Mộc Nhiên cảm giác mình có thêm một tầm mắt, một bộ thân thể, thế nhưng vận hành không trôi chảy lắm.

'Viên Cương' bất chợt mở mắt, đầy mặt là nghi hoặc và khó tin. "Ta chưa c·hết?"

"Xem ra thử nghiệm không thành công lắm, linh hồn của ta không thể hoàn toàn nắm giữ chủ nhân cách."

Thấy dáng vẻ ủ rũ của Mộc Nhiên, niềm vui trong mắt Viên Cương vừa lóe lên, thoáng cái đã nhanh chóng qua đi. Cũng phải thôi, nếu lần này thí nghiệm thất bại thì còn lần sau, lần sau nữa. Nó hôm nay không c·hết, chứ đâu phải là về sau sẽ không c·hết, ít ra hiện tại vẫn còn bị trói nơi đây.

"Xem như ngươi mạng lớn." Tiếng nói làm Viên Cương kinh ngạc, bởi vì thứ này xuất hiện trong lòng hắn, mà chất giọng chả khác tên khốn Hắc Phong Lão Yêu kia là bao.

"Kinh ngạc cái gì, chẳng qua chỉ là tàn thức của ngươi vẫn chưa bị loại trừ sạch sẽ. Nói đúng hơn thì thân thể này bây giờ là của chung rồi, hai chúng ta chịu khó chen chúc cùng một chỗ vậy."



Viên Cương nghiến răng nghiến lợi: "Tên vô sĩ ngươi làm cái trò lố lăng gì thế hả?" Cứ nghĩ đến cảnh chính mình cùng với một giống đực khác cùng sài chung một bộ thân thể, Viên Cương cảm thấy gay cấn không thôi, chỉ muốn c·hết luôn cho nhẹ lòng.

"Ta cũng đâu muốn vậy đâu."

"Cút cút cút, Viên Cương ta thà c·hết chứ không dùng chung thân xác với ngươi!"

"Nói như ngươi muốn là được vậy..."

Mộc Nhiên (nguyên thân) trở về hồ Tĩnh Nguyệt tu hành, hắn hiện tại có ba bộ thân thể mà chỉ sài chung một cái linh hồn, nếu như cùng lúc hoạt động thì sẽ tự phiền c·hết chính mình.

...

Bên này Mộc Nhiên (thứ thân) nhìn tám viên Hồn chủng (không hoàn thiện) trên bàn, trong lòng chuẩn bị đưa ra một quyết định liều lĩnh. Một quyết định có thể khiến giang hồ biến sắc.

Thanh Y vẫn luôn túc trực ở bên cạnh hắn, chỉ qua thời gian ngắn ngủi vậy mà đã từ một thiếu nữ hồn nhiên trở thành một hồn ma ổn trọng, mọi việc đều suy tính chu toàn. Trong Thiên Hạ hội cũng may có nàng ở phía sau làm đại quản gia, âm thầm giúp Mộc Nhiên gánh vác nhiều chuyện đau đầu.

"Tiên sinh, thứ này không thể dùng bừa. Hiện tại chỉ có Phùng Tam Bảo, Lã Bích Kiều và Vũ Canh là có thể tạm thời tin tưởng. Những Đường chủ khác nếu như có năng lực như vậy, khó tránh khỏi sẽ sinh lòng khác."

Mộc Nhiên muốn cho thủ hạ đắc lực của mình đều trở thành Tông Sư, đến lúc đó Thiên Hạ hội sẽ trở thành bang phái có sức ảnh hưởng lớn nhất ba quốc gia lân cận. Nhưng như Thanh Y đã nói, chuyện này không thể gấp gáp được.

"Ngươi có ý kiến gì hay không?" Mộc Nhiên xoa xoa trán, quá nhiều chuyện cần hắn suy tính, để nhàn hạ sống trong thế giới này với thân phận yêu quái thật không dễ dàng gì.

Thanh Y ở bên cạnh Mộc Nhiên đã mấy năm, được hắn săn sóc vô cùng thoải mái, cũng trưởng thành đến mức bản thân khó mà tin tưởng. "Thanh Y biết năm đó bị đám c·ướp trong rừng chém c·hết thì mạng của mình đã tận rồi, có thể sống đến bây giờ đều là nhờ Tiên Sinh chiếu cố. Tiên Sinh cũng đừng xem nhẹ chính mình, có thể dẫn dắt Thiên Hạ hội đi đến hiện tại, ngài đã làm rất tốt rồi."

"Thanh Y, cảm ơn ngươi. May mà ta còn có cái đầu linh hoạt của ngươi ở bên cạnh." Mộc Nhiên mỉm cười nhìn Thanh Y, cảm thán không biết tiểu cô nương này đã trưởng thành từ lúc nào.

"Hay là Tiên Sinh thử phát triển quy mô của Thiên Hạ hội lên trước. Chúng ta làm chuyện này từng bước một, để mọi người có thời gian quen thuộc đã."

"Ngày trước Lã Bích Kiều có nói công việc buôn bán dạo này quá thuận lợi, đến mức thu xếp không xuể. Tiên Sinh nghĩ sao về việc mở một trung tâm giao dịch?"

"Ồ, ngươi cũng biết thứ đó sao?"

"Tiên sinh, ngài đã dạy ta rất nhiều thứ."

"Thanh Y à, từ lâu ngươi đã trò giỏi hơn thầy rồi. Cái đầu của ngươi rất thích hợp đi làm giàu." Mộc Nhiên mỉm cười, mấy chuyện này hắn vẫn không thành thạo bằng người có văn hóa, từ nhỏ được học đủ loại thư tịch như Thanh Y được.