Một ngày này mưa đổ liên miên, kéo dài không dứt. Chỉ cần là yêu quái trong rừng Tịnh Minh đều có thể mơ hồ cảm nhận được trên bầu trời có thứ gì đó được mang đến, đang chờ người lấy xuống.
Mộc Nhiên với tính tình thích an ổn đương nhiên là sẽ không động thủ đi lấy, mà vấn đề quan trọng là dù cho hắn có muốn lấy cũng không tài nào với tới được. Đồ vật ở tít tận trên mây cơ mà.
Cũng không biết là thằng cha nào rảnh rỗi như vậy.
Kết quả là mưa hai ngày hai đêm chưa dứt, nhìn xem thiên tượng thì có khi còn mưa thêm một ngày mới mong tạnh nổi. Cuối cùng, vẫn là Vụ Sơn Đại Bằng - Ưng Huyền đứng ra thay yêu quái ở rừng Tịnh Minh gỡ "lá bùa cầu mưa" này xuống.
Mộc Nhiên nhìn thấy Ưng Huyền lao vào tầng mây, sau khi nó trở ra thì mưa cũng tạnh, trong lòng không khỏi thắc mắc rốt cuộc là trong đám mây đó ẩn chứa thì gì.
Chưa thắc mắc được bao lâu, Ưng Huyền đầy mặt phiền muộn đã bay đến trước mặt hắn.
Bạn cũ nhìn nhau, ánh mắt vô cùng phán xét, sau một màn yêu uy v·a c·hạm bất phân thắng bại như thông lệ thì mới chịu ngồi lại nói chuyện.
Một câu "Chim thối ngươi đến đây làm gì!" như mọi khi còn chưa kịp nói ra, Mộc Nhiên đã bị Ưng Huyền chen mất lời thoại:
"Cho ngươi thứ này."
Ưng Huyền ném xuống đất một thứ gì đó ướt đẫm, b·iểu t·ình kia tựa như ném rác.
"Ngươi không thể đặt vào tay ta sao hả? sống bao nhiêu năm rồi mà vẫn là một con chim thô lỗ vậy!" Mộc Nhiên thở dài, mọc ra một nhánh cây nhỏ lượm đồ vật dưới đất lên xem: "Cũng may ta lòng dạ độ lượng, không thèm so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này."
Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy con chim đại bàng thối này, Mộc Nhiên bình thường ăn nói nhã nhặn lại trở nên ngứa miệng, muốn mắng cho hả.
Mà đại bàng Ưng Huyền thì tập mãi thành quen.
"Thư mời của Long Vương, cho ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi."
Mộc Nhiên cầm cái thứ ướt nhẹp ở dưới đất lên, cẩn thận xem xét thì phát hiện là một tấm thiệp mời, sau mấy lời mời chào vô cùng 'công nghiệp' thì bên dưới còn tận tình ghi lại địa chỉ nhà của Long Vương - Cung Thủy Tề.
Đại khái chính là Long Vương mở tiệc, muốn mời những con yêu quái có 'máu mặt' của các vùng lại 'điểm danh' một phen. Dù sao sau chuyện năm đó, không ai biết Nam Hoang bây giờ còn lại bao nhiêu yêu quái, vùng nào do ai cai quản nữa rồi.
Mộc Nhiên không có hứng thú với việc đi xa, chủ yếu là sợ lội bộ mệt mỏi. Tính ra thì hắn mới nhớ đến mình vẫn chưa học được môn độn thuật nào ra hồn cả, quả thật là thiếu sót lớn.
"Sao ngươi không tự đi đi."
"Ta là đại bàng, xuống nước làm cái gì chứ."
Đại bàng giống với Mộc Nhiên, yêu mạng dữ lắm, cho nên mấy chuyện có tính chất 'hên xui may rủi' cao như thế này nó chỉ muốn tránh xa. Ai biết là Long Vương có mở tiệc đãi mọi người như đã viết ở trên thiệp thật không, hay là lão ấy ăn cá chán rồi, tự nhiên lại thèm ăn 'buffet rừng rậm' một lần cho đổi vị.
Đại bàng không muốn trở thành chim nướng, mà Mộc Nhiên cũng không muốn biến thành món rau xào.
"Biết ngay là ngươi đâu có tốt lành gì."
Đại bàng khinh thường nhìn nó. "Mơ sao!"
Mộc Nhiên méo miệng ngẩng đầu lên, vừa tính chửi thì đã thấy đại bàng vội vàng phẩy cánh bay đi mất. Những năm này giữa cả hai không có đấu đá gì nhiều, xích mích trước kia đều là chuyện nhỏ, thế mà vẫn không có cách nào triệt để hòa hợp, ẩn ẩn coi nhau như kiểu vừa bạn vừa thù.
Thi thoảng Mộc Nhiên vẫn muốn đánh thử với Ưng Huyền một trận, nhưng con đại bàng này hình như còn ám ảnh trận chiến mệt mỏi năm đó, chỉ giao lưu vài chiêu mà không thấy thắng thua là nó dừng tay ngay.
Mộc Nhiên từng hào phóng đưa cho nó một bản Luyện Yêu thuật tinh giản. Đối với chuyện này, Ưng Huyền biểu thị mình lại thiếu Mộc Nhiên một cái nhân tình nữa, cộng lại là hai cái. Cũng không biết bao giờ nó mới có cơ hội trả lại.
Đại bàng vừa đi, Mộc Nhiên liền mở ra 'cuộc họp gia đình'. Chủ yếu là muốn giải quyết chuyện lá thư mời của Long Vương này, Mộc Nhiên không muốn đi, nhưng rừng Tịnh Minh ít ra cũng phải có người đi mới được. Mấy con yêu quái còn lại đều không đáng tin, nhìn qua ngó lại chỉ có thể trông cậy 'người nhà'.
"Chuyện chính là như vậy, có ai muốn đi Long Cung chơi một chuyến không nào! Có thì mau mau giơ tay lên!" Mộc Nhiên hô hào xong, bỗng nhiên cảm thấy mình giống mấy ông chú hay dụ con nít quá. Chủ yếu là cái nhà này, hình như chỉ lớn mỗi cái xác chứ tính nết ai cũng không lớn nổi.
Ngọc Ảnh hơn trăm năm đạo hạnh, vẫn suốt ngày trong bộ dạng con thỏ nhỏ nhắn xinh xắn, không có việc gì làm thì lăn ra gặm cỏ nhòm nhèm. Nhìn chả khác gì thằng nghiện.
Hỏa Diễm Tích thì càng không cần phải nói, không có ngày nào mà nó có thể sống trong yên tĩnh. Cái miệng đó nếu không nhả lửa nhả khói thì cũng nhả ra mấy câu văng tục, châm biếm, bêu xấu người ta, nói chung là khó mà khép lại lâu được.
Thiên Yêu trong sách viết từng con đều dũng mãnh bá khí, bệ vệ oai phong, Thiên Yêu mà Mộc Nhiên nuôi thì chả khác nào mấy đứa trẻ to xác không thèm lớn.
"Sao, ai muốn đi, tự nhiên im lặng hết vậy?"
Ngọc Ảnh cuộn mình trong góc, liếc mắt nhìn qua Hỏa Diễm Tích giả bộ ngu ngơ đưa mắt nhìn trời, đành phải xung phong nói trước: "Ngọc Ảnh chỉ muốn ở lại bên cạnh hầu hạ đại vương, một tấc cũng không muốn rời xa."
"Con thỏ đê tiện, mấy lời như vậy mà cũng dám nói sao?"
Mộc Nhiên thấy thế lại quay qua hỏi Hỏa Diễm Tích.
"Ngươi thì sao?"
Chỉ thấy nó thẹn thùng cúi thấp đầu, hai ngón tay nhỏ nhắn bối rối chạm vào nhau, giọng điệu ỏng ẹo nói: "Thuộc hạ chỉ muốn ở bên cạnh đại vương, mãi mãi cũng không xa cách." (Hình ảnh quá đẹp, không khuyến khích tưởng tượng)
Ngọc Ảnh thở dài lắc đầu, tập mãi thành quen.
Mộc Nhiên biết thừa hai con 'báo con' này sẽ không chịu đi, chẳng qua chỉ là hỏi cho có lệ, sau đó trịnh trọng nói: "Vậy trọng trách lần này chỉ có thể giao cho người còn lại rồi..."
Tố Cẩm biết Mộc Nhiên không có nói mình, nhưng vì lý do an toàn nên vẫn yên lặng lùi lại phía sau một chút.
"Viên Cương, ta chọn ngươi!"
Viên Cương đầy mặt phiền muộn ngồi xổm dưới đất, nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
"Ngươi tự mà đi."
Mộc Nhiên gật đầu. "Cũng không khác nhau bao nhiêu. Dù sao ngươi là ta, ta là ngươi, trong ngươi có ta mà trong ta cũng có ngươi.."
Viên Cương nghe mấy câu thần chú gây hấn quen thuộc này vẫn tức đỏ cả mắt, nóng cả da như thường lệ, lại không có cách nào khác ngoài yên lặng chịu đựng. Thân thể này đã không hoàn toàn do nó khống chế, giờ muốn cắn lưỡi t·ự v·ẫn cũng là chuyện khó khăn. Nếu không nó sớm đã t·ự s·át.
Đối với một con yêu quái thiếu kiên nhẫn như Viên Cương, còn gì đáng sợ hơn là mất đi tự do, suốt ngày phải ngồi nghe một cái cây nói nhảm?
Đoạn đường từ rừng Tịnh Minh đi đến cung Thủy Tề không biết phải băng qua bao nhiêu ngọn núi, bao nhiêu quốc gia, sau đó còn phải vượt qua một đoạn đường biển dài lê thê mới tới.
Bởi vì đường xa như vậy, nên lão Long Vương cũng rất ấm áp đưa thiệp mời trước hai tháng, để cho đám yêu quái Nam Hoang có thời gian đi đường.
Bây giờ đã là hơn nửa tháng chín, qua hai tháng nữa... Cũng không biết là lão Long Vương định mời đám yêu quái đến Long Cung của mình ăn Tết hay gì. Nghĩ lại thì long tộc tuổi thọ trung bình đều mấy ngàn mấy vạn năm, nếu như mỗi năm đều đón Tết, đều ăn Sinh Nhật thì quả thật là phiền c·hết rồi.
Viên Cương biết phép cưỡi mây, tuy chỉ là loại phép thuật phi h·ành h·ạng xoàng nhưng chắc có thể kịp tới trước hai tháng. Mong là đoạn đường này có thể bình an không gặp trắc trở gì.
Thuật Giá Hồn không quá thành công, cho nên tình hình của Viên Cương khá éo le. Viên Cương hiện tại trong cơ thể chỉ có một linh hồn duy nhất, song lại có hai nhân cách khác biệt; Trong đó một là của Mộc Nhiên thêm vào, một là của Viên Cương nguyên bản.
Dẫn Viên Cương vào tình huống sống dở c·hết dở như vậy là điều mà trước đó Mộc Nhiên chưa từng lường tới, cũng không biết giải quyết thế nào, chỉ đành để mặc tự nhiên, tới đâu hay tới đó.
Vốn Mộc Nhiên chỉ muốn hoàn thiện thuật Giá Hồn, để sau này tạo cho mình thêm mấy cái phân thân giữ mạng. Cho nên dù không chiếm được hoàn toàn quyền kiểm soát thân thể Viên Cương, ít ra thì mục đích ban đầu của hắn đã đạt đến.
Có thể để Viên Cương thay mặt đi chuyến Long Cung lần này xem như là việc vui ngoài ý muốn. Chẳng những có thể tự thân chiêm ngưỡng cảnh sắc Long Cung, mà còn không cần lo lắng gì về an nguy tính mạng.
Mộc Nhiên tò mò không biết Long Vương ở thế giới này có bộ dáng thế nào, hi vọng nên oai phong bá khí một chút chứ đừng giống mấy lão già họm hẹm khó tính như trên phim truyền hình khắc họa.
Nghe nói Đông Thổ có Tứ Đại Long Vương cai quản bốn biển, thuộc biên chế của Thiên Đình. Nam Hoang tuy chỉ có hai Long Vương, nhưng không ai quản được bọn họ, tự mình ở dưới biển xây dựng yêu quốc.
Trong đó Long Vương Thủy Tề cai quản vùng biển giáp với Tây Thiên và Bắc Mạc, nghe nói thường hay sưu tầm bảo bối, lại thích khoe khoang. Lần này lão Long Vương Thủy Tề này mở tiệc mời khách, nói không chừng là lại tìm được bảo vật gì đó muốn lòe thiên hạ, chuyện làm quen các yêu quái còn lại ở vùng Nam Hoang như trong thư mời nhắc tới chắc chỉ là mượn cớ mà thôi.